Chương 42: Ta đây là đang trấn lột!!
...
Đặng Dịch lấy ra từ trong thanh “Tam Nguyên Thần Kiếm” ra ba viên Thủy Linh Châu, Lôi Linh Châu, Hắc Ám Châu.
*Vật Phẩm : Thủy Linh Châu
*Phẩm Chất : Thần Cấp*
*Miêu Tả : Một phần của Không Linh Giới.
*Tác Dụng : Tăng tốc độ tu luyện cho công pháp và võ kỹ hệ Thủy
*Vật Phẩm : Lôi Linh Châu
*Phẩm Chất : Thần Cấp*
*Miêu Tả : Một phần của Không Linh Giới.
*Tác Dụng : Tăng tốc độ tu luyện cho công pháp và võ kỹ hệ Lôi
*Vật Phẩm : Hâc Ám Châu
*Phẩm Chất : Thần Cấp*
*Miêu Tả : Một phần của Không Linh Giới.
*Tác Dụng : Tăng tốc độ tu luyện cho công pháp và võ kỹ Hắc Ám hệ.
Rồi lại lấy từ trong kho đồ ra Linh La Giới Chỉ.
“Ting”
“Độ phù hợp cực cao, phải chăng dung hợp??”
“Phải” – Đặng Dịch nói.
Hắn vừa dứt lời thì cả Không Linh giới và ba viên linh châu đều lập tục biến mất. Một lúc sau trên tay hắn xuất hiện một chiếc giới chỉ có bốn màu xanh dương(Thủy), vàng nhạt.(Lôi), đen(Hắc Ám), nâu(Thổ).
“Ting”
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành 40% nhiệm vụ. Khen thưởng 30000Exp – 30000 Linh Khí – 15000 Cực Phẩm Điểm.”
*Cấp Độ Hiện Tại : 3/10 (542006/5.000.000)
*Tu Vi Hiện Tại : Võ Thánh Bát Trọng (99606/200000)
*Cực Phẩm Điểm : 980421
*Nhiệm vụ : Hoàn thiện 'Không Linh Giới Chỉ'
*Cấp độ : ★★★★★★★★★★
*Miêu tả : Tìm đủ thành phẩn của Không Linh Giới Chỉ , mở ra Linh La giới bị phong ấn ngàn vạn năm
*Thời gian : Vô thời hạn
*Tiến Độ : 40% ( Có cái nhẫn + Thổ Linh Châu + Lôi Linh Châu + Hắc Ám Châu + Thủy Linh Châu)
*Gợi ý : Bên trái 100 mét (Hỏa Linh Châu)
*Phần Thưởng nhỏ : 10000 EXP – 10000 Linh Khí – 5000 Tích Phân – 2500 vàng
*Hoàn Thành : Đạt được Linh La giới nhận chủ , chưởng khống Linh La giới
*Thất Bại : Chết tương đương với thất bại.
Đặng Dịch xem xong thì ngẩn người!! Lập tức quay về phía đó nhìn lại, ngay lập tức hắn biến sắc mặt. Chỉ thấy lúc này Tử Thần đang cầm thanh 'Lưỡi Hái' củ hắn chém về phía đám người Hàn Nguyệt Nhi.
Thấy vậy, hắn lập tức hét to:
“Tử Thần, mau dừng tay!!!”
Tử Thần nghe thấy Đặng Dịch nói vậy lập tức dừng tay lại, thanh 'Lưỡi Hái' của hắn chỉ cách đám người Hàn Nguyệt Nhi có một chút mà thôi...
Sau đó hắn lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt Đặng Dịch tò mò nói:
“Sao lại kêu ta dừng tay, ta gϊếŧ còn chưa sảng khoái ....”
Đặng Dịch nghe vậy liền hô không ổn, lập tức nhìn xung quanh võ trường, chỉ thấy hầu như tất cả mọi đệ tử của Huyết gia đều mất hết sức sống, nằm la liệt trên mặt đất...
Đặng Dịch thấy vậy lập tức giơ tay lên đầu xoa xoa thái dương mà nói:
“Ngươi....Ngươi sao có thể tùy tiện gϊếŧ người vậy chứ!!”
“Ta chỉ gϊếŧ người có ý đồ với ngươi mà thôi!! Chứ người vô tội ta gϊếŧ làm cái gì” – Từ Thần như không có chuyện gì xảy ra đối với Đặng Dịch bình thản nói.
Đặng Dịch nghe xong thì lập tức ngẩn người nhìn mọi người xung quanh, chỉ thấy tất cả người chết trên đất đều là đệ tử mặc áo xanh, còn đệ tử mặc áo đỏ thì lại không tổn thất người nào...
Thấy vậy hắn cũng lập tức thở dài, không để ý tới nữa mà lập tức bảo Tử Thần đưa hắn đến chỗ của bọn người Hàn Huyệt Nhi..
Khi hắn và Tử Thần đến thì lập tức Hàn Thiên Lý tiến lên phía trước nói:
“Tại hạ Hàn Thiên Lý, trưởng lão của Hàn gia. Xin hỏi quý danh của hai vị”
Hán Thiên Lý lúc này cảm thấy Đặng Dịch không hề có ác gì đối với bọn họ, mà người mặc áo đen kia lại nghe lời Đặng Dịch nên đã chủ động tiến tới làm quen. Trong giọng của hắn còn mang theo chút cung kính, không dám dám đắc tội bọn họ.
“Huyết Vương, rất hân hạnh được biết Hàn trường lão” - Đặng Dịch thấy vậy cũng tùy ý trả lời rồi nhìn chằm chằm về phía Hàn Nguyệt Nhi. Hắn nói là hân hạnh nhưng trong ý tứ lại không thấy hân hạnh nó nằm ở chỗ nào...
Còn về phía Tử Thần thì dứt khoát không nói lời nào. Đối với hắn, hắn chỉ lên trần gian trợ giúp Đặng Dịch mà thôi, mấy người này trong mắt hắn chả khác gì con kiến...
Hàn Nguyệt Nhi đứng ở một bên thấy cảnh này thì trặn mắt há mồm. Phải biết rằng Hàn Thiên Lý ở Hàn gia ngay đến cả cha nàng là gia chủ của Hàn gia cũng phải nể mặt ba phần, chưa một ai dám qua tùy tiện đối với Hàn Thiên Lý như vậy cả... Bởi vậy đối với thái độ của hai người này nàng có chút không hài lòng.
Hàn Thiên Lý thấy vậy cũng lắc đầu cười khổ, không để ý tới. Lão cũng không phải là người đi để ý mất chuyện này, với lại lão cũng vô cùng kinh sợ Tử Thần.
Lão là một Võ Thần cường giả, hơn nữa còn đã đạt tới Võ Thần Lục Trọng cảnh giới, đã gần như bước chân sang Võ Thần Thất Trọng rồi...
Phải nói là một cường giả đỉnh cao tại Thiên Vũ Đại Lục, cũng chỉ có vài người hơn được lão mà thôi.. Với cả hơn lão thì cũng chỉ hơn có chút xíu chứ không hề gây ra một áp lực khủng bố như Tử Thần được...
Áp lực mà người kia tỏa ra thực sự là quá kinh khủng, đến cả Võ Thần Thập Trọng cảnh giới cũng không có uy áp kinh khủng đến như vậy!!
Lão nghĩ ít nhất người tên Tử Thần trước mắt này phải là 'Võ Thiên' cường giả rồi.... Mà tại Thiên Vũ Đại Lục này, có mấy người đột phá 'Võ Thần' đạt tới 'Võ Thiên' cảnh giới chứ??
Bởi vậy, lão đối với Tử Thân rất là kinh sợ, nhưng mà đối với Đặng Dịch càng sợ hơn. Thử hỏi một người lại có thể để 'Võ Thiên' cảnh giới đi theo bên cạnh và nghe lời thì hắn phải là loại người như thế nào....
“Ngươi nhìn cái gì, nhìn nữa có tin ta móc mắt ngươi ra không!!!”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên khiến hăn lập tức từ trong dòng suy nghĩ tỉnh lại... Vội vàng nói:
“Đại tiểu thư, người không được như vậy...”
“Nhưng hắn....” - Hàn Nguyệt Nhi khó chịu chỉ về phía Đặng Dịch nói.
Chỉ thấy lúc này Đặng Dịch đang nhìn Hàn Nguyệt Nhi không chớp mắt, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên chả khác gì như đang xem một món hàng cả.
Hàn Thiên Lý thấy vậy lập tức ho khan nói:
“Khụ...Khụ!!Vị công tử này...”
Đặng Dịch đang mải chìm vào trong hệ thống thì đột nhiên bị tiếng của Hàn Nguyệt Nhi làm chi giật mình tỉnh lại, sau đó lại nghe được lời nói của Hàn Thiên Lý lập tức biết mình gây ra hiểu lầm, lập tức liền cười nói:
“A! Xin lỗi, vừa rồi ta mải suy nghĩ một vấn đề”
“Da^ʍ dê ra vẻ quân tử” – Hàn Nguyệt Nhi khó chịu lầm bầm..
Đặng Dịch nghe xong thì nghẹn họng, trừng mắt nhìn về phía nàng nhưng cũng không đi cãi lại mà nói sang chủ đề khác:
“Các ngươi tại sao chưa có đi??”
Không đợi Hàn Thiên Lý nói, Hàn Nguyệt Nhi lập tức cướp lời hừ hừ nói:
“Ta ở lại xem ngươi bị ăn đánh”
Hàn Thiên Lý nghe xong mồ hôi lập tức chảy ròng ròng, thầm cầu nguyện cho Đặng Dịch không có tức giận...
Đặng Dịch nghe xong thì lạp tức nhíu mày thầm nghĩ ta đắc tội qua ngươi chỗ nào nha!!
Nhăn mặt một chút, hắn cũng không để ý để nữa mà lập tức xòe tay ra, đối với Hàn Nguyệt Nhi nói:
“Đưa ra đây”
“Đưa ra?? Đưa cái gì??” - Hàn Nguyệt Nhi khó hiểu nói.
“Hỏa Linh Châu”
Lời nói của Đặng Dịch bình thản vô cùng nhưng rơi vào trong tai Hàn Nguyệt Nhi và Hàn Thiên Lý thì chả khác nào sấm chớp đánh trên trời.
Nàng không thể tin được nhìn về phía Đặng Dịch mà nói:
“Ngươi biết Hỏa Linh Châu??”
“Sao ta phải nói cho ngươi biết?” – Đặng Dịch thản nhiên nói.
“Ngươi......Được rồi, thế tại sao ngươi lại biết ta có Hỏa Linh Châu??” - Hàn Nguyệt Nhi tức giận vô cùng nhưng lại không thể làm gì được, đành phải chuyển câu hỏi khác.
Đặng Dịch nghe vậy, nhăn mặt lại, khó chịu nói:
“Ngươi hỏi lắm thế nhở, tại sao thì đó là việc của ta, liên quan gì tới ngươi?? Mau đưa Hỏa Linh Châu đây!!”
Hàn Nguyệt Nhi nghe vậy, lập tức tức giận:
“Tại sao ta phải đưa cho ngươi?? Dựa vào cái gì ta phải đưa cho ngươi!!Hỏa Linh Châu đâu phải của ngươi!!”
“Thế chẳng nhẽ lại là của ngươi?? Nói nhiều thế nhỉ, có đưa ra không hay để ta dùng biện pháp mạnh” – Đặng Dịch tức giận trừng mắt nói to!!
Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt Nhi lập tức khiến nàng không nhịn được run rẩy, nhưng vẫn kiên cường không chịu rao ra Hỏa Linh Châu.
Đặng Dịch đợi mãi mà không chịu rao ra liền lập tức nói:
“Tử Thần, ngươi đi lấp mấy cái trữ vật của nàng về cho ta!!”
Hàn Nguyệt Nhi xong lời của Đặng Dịch lập tức biến sắc, nàng biết thực lực của Tử Thần vô cùng kinh khủng, đến cả Hàn Thiên Lý cũng phải sợ hãi thì việc lấy một cái Túi Trữ Vật trên người nàng là dễ dàng vô cùng. Nhưng mà túi trữ vật của nàng cất giữ bao nhiêu đồ quý trọng, làm sao có thể để người khác tùy tiện lấy đi chứ.
Nghĩ đến đây nàng lập tức rống lên:
“Không!! Không được!!”
Đặng Dịch nghe vậy thì cười cười, ra hiệu cho Tử Thần dừng lại rồi nói:
“Làm sao? Chịu rao ra rồi chứ”
Hàn Nguyệt Nhi nhìn vẻ mặt cười cười của Đặng Dịch thì nghiến răng nghiến lợi lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một viên ngọc màu đỏ, bên trong có hình một ngọn lửa đang cháy. Viên ngọc này chính là Hỏa Linh Châu..
Đặng Dịch thấy nó, lập tức tiến lên tiếp nhận Hỏa Linh Châu trong tay của Hàn Nguyệt Nhi, sau đó lập tức lấy ra Không Linh Giới.
“Ting”
“Độ phù hợp cực cao, phải chăng dung hợp??”
“Phải”
Đặng Dịch vừa dứt lời, viên Hỏa Linh Châu và Không Linh Giới lập tức biến mất, sau đó trên tay hắn xuất hiện một cái giới chỉ có năm mày sắc xanh dương(Thủy), vàng nhạt.(Lôi), đen(Hắc Ám), nâu(Thổ), đỏ(Hỏa).
“Ting”
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành 46% nhiệm vụ. Khen thưởng 10000 Exp – 10000 Linh Khí – 5000 Cực Phẩm Điểm.”
*Cấp Độ Hiện Tại : 3/10 (552006/5.000.000)
*Tu Vi Hiện Tại : Võ Thánh Bát Trọng (109606/200000)
*Cực Phẩm Điểm : 985421
Đối với cảnh tượng này, Hàn Thiên Lý và Hàn Nguyệt Nhi cũng không để ý lắm, bọn hắn chỉ tưởng Đặng Dịch cất Hỏa Linh Châu vào trong cái Trữ Vật Giới Chỉ đó mà thôi...
Cứ tưởng Đặng Dịch chỉ lấy được viên Hỏa Linh Châu là xong, nào ngờ hắn lại lập tức xòe tay ra đối với Hàn Nguyệt Nhi nói:
“Tiếp tục...Đưa ra đây”
Hàn Nguyệt Nhi nghe vậy thì ngẩn người một chút, ngay sau đó lập tức biến sắc, lấp bắp nói:
“Đưa...đưa cái gì, chả phải ta vừa đưa Hỏa Linh Châu cho ngươi rồi sao??”
“Tất nhiên là đưa Phong Linh Châu ra đây rồi chứ đưa cái gì nữa” – Đặng Dịch cười một cái vô cùng hèn mọn và bỉ ổi
Hàn Nguyệt Nhi nghe xong thì sắc mặt trở nên khác thường, trầm giọng hỏi:
“Tại sao ngươi biết ta có Phong Linh Châu?”
“Ơ hay, tại sao ta phải nói cho ngươi biết nhỉ? Hỏi nhiều quá, có đưa đây không? Hay lại để ta sử dụng biện pháp mạnh??” - Đặng Dịch ra vẻ không kiên nhẫn nói.
“Ngươi.... Ngươi đây là đi ăn cướp!!!” – Hàn Nguyệt Nhi tức giận, hậm hực chỉ tay về phía Đặng Dịch rống lên.
Nghe được lời nói của Hàn Nguyệt Nhi, Đặng Dịch lập tức trừng mắt lên rồi nói:
“Vớ vẩn!! Ta đây là đang trấn lột!! Ăn cướp cái quần què”
P/s : Đang viết chương tiếp.
Hôm nay ta có đọc được mấy bạn bảo ta viết lủng củng :3
Cái này thì ta công nhận là bạn ý nói chuẩn :v Và ta cũng thú nhận một điều là 12 năm học điểm phẩy môn Tiếng Việt(Ngữ Văn) của ta cao nhất chỉ là 7.0 thôi :)) Nên cách hành văn không được trơn chu và hay cho lắm :3
Xin thứ lỗi~~
P/s2 : Củ Hành xin khẳng định truyện sẽ còn nhiều cái khác chứ không phải mỗi như thế này....
ღCủ Hành Thần Bíღ *ღ**ღ* Tks Allღ
Nhu con ccc vay