- Được, hôm nay tôi sẽ tính cho anh thử coi.
- Anh họ Lục, tổ tiên của anh đã từng là địa chủ, làm đủ mọi trò xấu xa, sợ bị người ta nhớ thương, cho nên tổ tiên của anh đã đem toàn bộ tài sản chôn ở nông thôn, đến thế hệ của ông nội anh, trong nhà quá nghèo, tìm được bản đồ kho báu của tổ tiên, đào ra được đồ vật bên trong mới bắt đầu giàu có.
- Nếu như tôi không đoán sai, ông nội anh đã từng làm cướp, hung tướng rất nặng, ông ta độc chiếm bảo tàng, gϊếŧ hại em trai của mình, đến thế hệ này của anh, quỷ hồn của em trai ông nội anh, thường xuyên đến tìm anh, đúng không? Có phải anh thường xuyên nằm mơ thấy một người đàn ông trung niên, ông ấy cũng chính là em trai của ông nội anh, tên gọi là Lục Khuê.
Lạc Yên:…
Tổng giám đốc Nhạc:…
Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được ba điểm giá trị trang bức.
Lục Thân chỉ vào Sở Hạo, người hơi run lên, nói:
- Cậu… Làm sao cậu biết?
Trong lòng Sở Hạo đang rất sung sướиɠ, giá trị trang bức đang lên ầm ầm, vẻ mặt cao thâm khó lường, bấm đốt ngón tay, mang đến một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.
- Tôi đã nói rồi, chuyện gì cũng không thoát khỏi pháp nhãn của bổn thiên sư tôi, người em trai này của ông nội anh rất lợi hại, ông ta biết năng lực của mình hữu hạn, không thể hại anh, cho nên chỉ có thể xuống tay với con của anh.
Tổng giám đốc Nhạc nhìn về phía Lục Thân, vẻ mặt cổ quái:
- Lục Thân, anh có con ư?
Lục Thân kích động, anh ta hoàn toàn bị chọc giận, nói:
- Em đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, anh nào có con cái gì chứ.
Sở Hạo cười lạnh.
- Quả nhiên là mất trí, những năm này, anh từng chơi qua không ít phụ nữ đúng không? Có ba người mang thai, kết quả đều là xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn, đứa nhỏ không có nữa?
Lục Thân hoàn toàn choáng váng.
Quả thật là có chuyện này, khi đó anh ta vẫn luôn cho rằng đây là việc ngoài ý muốn, bây giờ nghe Sở Hạo nói thế, ba đứa nhỏ, ba đứa bé đều không còn.
Tổng giám đốc Nhạc, Lạc Yên đều có vẻ mặt xem thường, Lục Thân này thật đúng là mười câu nói thì có chín câu giả, nếu không phải Sở Hạo nói ra, bọn họ cũng không biết.
Nhất là tổng giám đốc Nhạc, nghĩ đến loại người như vậy thế mà vẫn luôn theo đuổi cô ta, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Sở Hạo cười lạnh nói:
- Tôi nói hươu nói vượn ư? Đời này của anh nhất định không con không cháu, cho dù có cũng sẽ bị Lục Khê nghĩ hết cách để hại chết.
Lục Thân rùng mình, kích động nói:
- Cậu nói lung tung, cậu nói lung tung, tôi không tin, tôi không tin.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Anh không tin? Được rồi… Vậy tôi sẽ để anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Lục Khê.
Ba người ở trong văn phòng đều giật mình nhìn Sở Hạo.
Thật ra Sở Hạo sớm đã nhìn thấy Lục Khê, bởi vì hắn có nhẫn gặp quỷ, tất cả quỷ hồn trong phạm vi mười mét, hắn đều có thể nhìn thấy.
Thông qua cửa hàng trên hệ thống, Sở Hạo mua một lá bùa gặp quỷ, quát to.
- Cấp cấp như ý lệnh!
Lá bùa bốc cháy, cả ba người đều sửng sốt.
Ngay sau đó liền truyền đến hai tiếng hét chói tai của nữ.
Lạc Yên nhảy dựng lên, ôm thật chặt Sở Hạo, đôi chân dài kẹp chặt lấy hông Sở Hạo, vừa trắng lại vừa dài, một mùi cơm cơ thể truyền vào trong mũi, trong lòng Sở Hạo nhộn nhạo.
Bất đắc dĩ, bên dưới chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy eo và mông của cô ta, tránh cho việc bị ngã xuống.
Tổng giám đốc Nhạc cũng bị dọa sợ, trực tiếp chạy thẳng đến phía sau của Sở Hạo, sắc mặt tái nhợt.
Cổ Lục Thân cứng ngắc, anh ta từ từ xoay người lại.
- Má ơi!
Anh ta kêu lên một tiếng, cả người xụi lơ dưới mặt đất, vô cùng hoảng sợ.
Ở bên ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên lơ lửng giữa không trung, chỗ cổ của ông ta tràn đầy máu tươi, giống như bị người ta chém đứt, bây giờ nối lại, nhìn chằm chằm Lục Thân.
Lục Thân kêu to, đây chính là người đàn ông trung niên mà anh ta thường xuyên nhìn thấy trong mơ, Sở Hạo nói không sai.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 3 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo cười khổ:
- Chị Lạc Yên, trước tiên chị có thể xuống dưới được không? Chị nặng quá.
- Đừng mà… Đừng, tôi sợ.
Cơ thể Lạc Yên run rẩy.
Tổng giám đốc Nhạc cũng sợ hãi như thế, nếu như không phải Sở Hạo đang ôm Lạc Yên, cô ta cũng muốn như thế, bây giờ ở trong ngực Sở Hạo là an toàn nhất.
- Không sao đâu, có bổn thiên sư ở đây, tên tiểu quỷ này không làm thương tổn đến các người được.
Lạc Yên đi xuống, cô ta vội vàng trốn đến sau lưng Sở Hạo, lôi kéo ống tay áo của hắn, sợ hãi không thôi.
Đồng thời, hai cô gái rất rung động, đây chính là quỷ sao?
So với sự chấn động khi biết sự tồn tại của quỷ, bọn họ càng thêm cảm thấy chấn động với thủ đoạn của Sở Hạo, hắn thế mà có thể để cho bọn họ nhìn thấy quỷ ở ngay giữa ban ngày!
Sở Hạo bình tĩnh đi đến, mở cửa sổ ra, thản nhiên nói: - Vào đi.
- Cậu nhìn thấy được tôi?
Giọng nói của quỷ hồn khàn khàn, lúc nói chuyện, cổ của ông ta vẫn còn chảy máu, tuy dáng vẻ này của ông ta dọa người, nhưng muốn dọa Sở Hạo thì còn thiếu một chút.
Sở Hạo chỉ vào Lục Thân:
- Không chỉ một mình tôi có thể nhìn thấy được ông, anh ta cũng có thể nhìn thấy được ông, lần này để cho ông hiện thân, cũng là để cho anh ta biết những lời nói của tôi đều là thật.
Lục Khuê bay vào trong văn phòng, ông ta không ngừng nhìn chằm chằm vào Lục Thân, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn.
Lục Thân hoàn toàn hoảng sợ, hét to.
- Đừng đến đây, cứu mạng! Thiên sư, cầu xin cậu bảo ông ta đi đi, bảo ông ta đi đi!
Sở Hạo khoanh tay, nhún vai nói:
- Ngại quá, con quỷ này vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, làm sao tôi bảo ông ta đi được.
- Tôi cho cậu tiền, cậu bảo ông ta đi đi!
Lục Thân ôm bắp đùi của Sở Hạo, khóc lóc nói.
Vừa nghe thấy tiền, ánh mắt của Sở Hạo sáng lên:
- Bao nhiêu tiền?
- Một vạn, tôi sẽ cho cậu một vạn tệ.
Sở Hạo kích động, nói với Lục Khuê:
- Được rồi, ông có thể đi.
Quỷ hồn của Lục Khuê khàn giọng nói:
- Thiên sư đại nhân, cầu xin cậu giúp tôi giải oan.
Sở Hạo nghe xong liền nổi giận, chỉ vào quỷ hồn của Lục Khuê chửi mắng:
- Tôi giải oan cái đầu ông ấy, ông hại chết ba đứa nhỏ, việc này đủ khiến cho ông hồn phi phách tán, nhân lúc hiện tại tâm trạng của ông đây tốt, nhanh chóng cút đi, nếu không, tôi sẽ tiêu diệt ông.
Quỷ hồn của Lục Khuê vội vàng bay đi khỏi văn phòng, biến mất không thấy đâu nữa.
- Đi, đi rồi sao?
Lạc Yên và tổng giám đốc Nhạc đã sợ đến mức ôm nhau.
- Ừ, đi rồi.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 3 điểm giá trị trang bức.
Lục Thân xụi lơ ngồi trên mặt đất, Sở Hạo thản nhiên nói: - Đưa tiền đây.
Lục Thân vội vàng móc ví, lấy ra một tấm chi phiếu, nói:
- Thiên sư, cậu đưa ra một cái giá đi, hết bao nhiêu tiền thì cậu chịu giúp tôi giải quyết chuyện này?
Cầm một vạn trong tay, trong lòng Sở Hạo rất kích động, chuyến đi này, quả đúng là kiếm lời.
Sau đó hắn lại nhìn Lục Thân, xem ra thật sự bị dọa sợ.
Sở Hạo nói:
- Được thôi, là con số này!
Sở Hạo vươn năm đầu ngón tay ra.
Lục Thân nói:
- Năm vạn sao? Được… Thiên sư, cậu nhất định phải giúp tôi.
Thế nhưng, Sở Hạo lại không nhúc nhích gì, Lục Thân càng thêm lo lắng, nói:
- 50 vạn thì quá cao, trong lúc nhất thời tôi không lấy ra được số tiền lớn như thế, nhưng… Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền.
Sở Hạo không còn gì để nói.
Không phải hắn không nói, mà là bị hoảng sợ.
50 vạn!
Cái này… Con mẹ nó thật đúng là kẻ có tiền.
Hắn tính toán chỉ thu của Lục Thân 5000 tệ, dù sao vừa rồi hắn cũng mới lấy của người ta một vạn, chuyện gì cũng không làm, chỉ đơn giản dọa Lục Thân một chút.
Kết quả, con hàng Lục Thân này lại tự mình đưa ra giá đến 50 vạn!
Đây chính là do anh nói đấy nhé, bổn thiên sư tôi không nói gì.
Xem ra có đôi khi, im lặng là vàng.
Lục Thân vội vàng đi xoay sở tiền, anh ta thật sự bị dọa sợ, còn không kịp chào hỏi với tổng giám đốc Nhạc đã xoay người rời đi.
Hai cô gái liếc nhau, Sở Hạo thật đúng là người tu hành đắc đạo, phá vỡ quan niệm của bọn họ, thật sâu rung động.
(Chưa xong còn tiếp.).