Chương 9: Sự ra đời của cuốn sách

Dịch: vietstars

Tàng Thư Viện

Tiêu đại tiểu thư thì ăn nói khẽ nhàng, Tiêu nhị tiểu thư niên kỷ còn nhỏ, như vậy xuất đầu lộ diện lo chuyện này đương nhiên đổ lên người Tiêu phu nhân. Ngẫm lại, làm một người phụ đạo nhân gia quán xuyến gia đình cũng không dễ dàng gì.

Mọi người nghe Tiêu phu nhân nói xong, liền tự động lặng yên xếp hàng đăng ký, ngay cả bốn tên vô sỉ kia cũng khoác lại cái bộ dạng văn sinh tiêu sái.

Biết hôm nay không có gì hay ho cả, Lâm Vãn Vinh hắn loại bỏ các suy nghĩ vẩn vơ, tìm vị trí thích hợp, nhìn ngắm Tiêu phu nhân, nhớ kỹ dung mạo của nàng xong liền lặng lẽ thối lui.

Trở về Đổng gia, đã thấy hai bố con Đổng Nhân Đức đang cẩn thận nắn nót làm một quyển sách.

Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, thấy chữ viết trên đó thật thanh lệ đẹp mắt, xem ra đây chính là những tin tức mà Đổng Nhân Đức sưu tầm về Tiêu đại tiểu thư do ông ta kể lại còn Đổng Xảo Xảo ghi chép lại.

Chữ của Đổng Xảo Xảo viết thật đẹp mắt, Lâm Vãn Vinh nhìn mà chỉ biết gật đầu liên tục tán thưởng.

Cha con hai người lúc này mới chú ý tới Lâm Vãn Vinh đang đứng ở cạnh bọn họ. Đổng Xảo Xảo thấy Lâm Vãn Vinh không ngừng gật gù, nhịn không được sắc mặt đỏ bừng, có vài phần hưng phấn. Xem ra việc Lâm Vãn Vinh lộ ra thần sắc tán thưởng cũng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.

"Lâm, Lâm công tử, ngươi đã trở lại." Trên chiếc mũi nhỏ xinh của Đổng Xảo Xảo xuất hiện một giọt mồ hôi nhỏ bé trong suốt như ngọc, thật là xinh đẹp, bộ dạng của nàng ta lúc này làm hắn nhớ tới em gái đang học đại học.

Lâm Vãn Vinh cười nói: "Đúng vậy, ta đi ra ngoài vòng vo một hồi làm công việc điều tra thị trường."

Đối với cái danh tử điều tra thị trường này khẳng định họ chưa từng nghe qua, Lâm Vãn Vinh lại giải thích một chút rồi tiếp nhận cuốn sách nhỏ từ trong tay bọn họ nói: "Để ta xem một cái nào."

Hắn vừa cẩn thận nhìn xuống dưới, quả nhiên là bị chấn động, hai người này không chỉ có phân bố trang trí các mục lục thứ tự một cách bài bản, hài hòa, mà còn làm một bản sao nghiêm chỉnh của quyển chính, gần như y hệt, quả thực là nhân tài mà, không tuyên dương cho thiên hạ biết được thực là đáng tiếc.

Thấy thần sắc giật mình trên mặt của Lâm Vãn Vinh, Đổng Xảo Xảo nhất thời hốt hoảng, vội vàng hỏi: "Lâm công tử, có phải ta làm sai rồi không? Ai da, làm sao bây giờ, ta đã làm hỏng đại sự của người rồi."

Nàng ta có dáng vẻ khẩn trương đáng thương này cũng bởi vì hay tự ti cho mình là nữ tử vô tài, nay vất vả mới có người cho cơ hội thi triển hoài bão khả năng của mình, giờ thấy thần sắc người ta như thế bảo sao mà Xảo Xảo không khẩn trương chứ.

Lâm Vãn Vinh không đành lòng hí lộng nàng, sắc mặt dãn ra nở một nụ cười tươi: "Xảo Xảo tiểu thư, không phải sai đâu, mà là hoàn toàn tốt lắm."

Đổng Xảo xảo trên mặt đầu tiên là cả kinh, tiếp theo vừa mừng rỡ, vừa vội hỏi: "Thật vậy chăng, Lâm công tử?"

Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, Đổng Xảo Xảo lúc này mới cao hứng nói: "Ta là dựa theo ý của công tử, lúc người đi rồi, ta còn một chút nghi vấn không giải thích được, nhưng lại không thể hỏi được ngươi nữa rồi, đành phải tự mình lần mò tìm hiểu mà làm."

Nha đầu này không chỉ lanh lợi linh hoạt, hơn nữa lại dám nói dám làm, thật đúng là một nữ nhân tài ba mà.

Đổng Nhân Đức đứng ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Ai da, Lâm công tử, ngươi hài lòng là tốt rồi, ta và Xảo Xảo đều lo lắng sợ ngươi không quen nhìn tay nghề thô thiển của chúng ta."

Nhìn bộ dạng thuần khiết chất phác của hai cha con họ, Lâm Vãn Vinh nhịn không được thở dài nghiêm chỉnh nói: "Đổng đại thúc, Xảo Xảo tiểu thư, ta hi vọng các người nhớ kỹ, người có thể không có quyền lực, có thể không có tiền bạc, nhưng nhất định phải có tự tin. Nếu mình luôn coi mình vô năng vô lực thì thế giới kia cũng không coi mình ra cái gì cả. Thể diện người khác có thể cho ta, nhưng thể diện ta cũng phải tự mình tạo ra nữa."

Đổng Xảo Xảo ánh mắt toát ra vẻ sùng kính ái mộ, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Lâm công tử, ta đã hiểu."

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Đổng Nhân Đức hỏi: "Nàng ta đã hiểu, không biết đại thúc thì thế nào?"

Đổng Nhân Đức a a cười nói: "Xảo Xảo của chúng ta đã hiểu thì ta cũng đã hiểu, ta hết thảy đều nghe theo Xảo Xảo

Nhìn sự thương yêu tin tưởng giữa hai ch con nhà này, Lâm Vãn Vinh hắn chợt nhớ tới mình cũng không còn gặp lại cha mẹ nữa, trong lòng chợt xúc động vô cớ, liền vội quay đầu giả bộ tiếp tục xem quyển sách kia, hỏi tiếp: "
Các người cũng đã làm xong hết chưa?"

Đổng Xảo Xảo đáp: "
Đều xong hết cả rồi, công tử xem đi."

Lâm Vãn Vinh cầm lấy quyển sách nhỏ, thuận miệng cười nói: "
Xảo Xảo, ngươi không chỉ may vá giỏi, mà cũng là một nữ tú tài, không biết ngươi học những thứ này từ đâu thế?"

Đổng Xảo Xảo đáp: "
Là do Lạc tiểu thư dạy ta, để ta theo nàng học hỏi, bằng không ta sao được thế này?"

"
Lạc tiểu thư?" Cái tên này nghe hiền thục a.

Thấy Lâm Vãn Vinh bộ dạng trầm tư, Đổng Xảo Xảo kinh ngạc nói: "
Ngươi không phải ngay cả Lạc gia tiểu thư cũng không biết chứ? Nàng ta chính là Kim Lăng đệ nhất tài nữ đó?"

Kim Lăng đệ nhất tài nữ ư? Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới buổi chiều ngày đó, tại Huyền Vũ hồ, chẳng phải cái tên công tử Hậu Dược Bạch trên mặt hồ diễn cái trò tán tỉnh với chính Kim Lăng đệ nhất tài nữ này sao?

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Đổng Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh hiểu được, buồn cười quá nói: "
Ta đối với cái loại tài tử tài nữ gì gì này không có mấy hứng thú."

"
Bởi vì công tử bản thân chính là một vị đại tài tử mà thôi." Đổng Xảo Xảo cười nói: "Bất quá, ngươi đối với tài nữ cũng không có hứng thú, nhưng chắc đối với mỹ nữ thì có hứng thú. Lạc tiểu thư chính là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ đó."

Nàng cùng Lâm Vãn Vinh nói chuyện, trực tiếp xưng hô, ngay cả cái Lâm Vãn Vinh hay Lâm công tử cũng không dùng nữa, ngữ khí càng thêm phần thân thiết.

"
Mỹ nữ a, miễn cưỡng cảm thấy hứng thú, đặc biệt là mỹ nữ giống như nàng vậy."Lâm Vãn Vinh cùng nàng nói chuyện cởi mở, nói không có chỗ nào cố kỵ, theo bản tính ba hoa đùa giỡn nàng.

Khuôn mặt Đổng Xảo Xảo đỏ hồng lên, không dám nói tiếp nữa.

Đổng Nhân Đức khẽ ho khan vài tiếng, Lâm Vãn Vinh giật mình mặt hơi thoáng đỏ, không ngờ nói chuyện lăng nhăng quên mất lão Đổng này.

Nhưng Lâm Vãn Vinh da mặt rất dầy, hắn nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình, làm như không có chuyện gì xảy ra nói tiếp: "
Xảo Xảo tiểu thư, Lạc tiểu thư vì sao lại chỉ dạy nàng như thế?"

Vừa trải qua một trận đùa dỡn với Lâm Vãn Vinh, Đổng Xảo Xảo không biết vì sao trở nên thẹn thùng rất nhiều, khẽ đáp: "
Ta lần đầu tiên gặp Lạc tiểu thư lúc may quần áo cho nàng ta, ta và nàng ta tuổi tác không chênh lệch lắm, hàn huyên với nhau vài câu. Nàng thực ra là một người rất tốt, nhưng tựa hồ như nàng ta không có mấy người bạn tốt thực sự, cho nên thường gọi ta đến bồi tiếp nàng. Cứ ở chung với nàng ta nhiều lần như vậy, ta dần được nàng ta chỉ dạy nhiều thứ đáng học tập."

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói: "
Vị Lạc tiểu thư này quả là một người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho nàng ta một hảo lang quân, ai, không nói điêu chứ ta thực miễn cưỡng có thể tính là thiên hạ đệ nhất thần đoán."

Đổng Xảo Xảo nghe hắn nói thú vị như thế, duyên dáng cười khẽ: "
Ngươi nói chuyện như thế mà để cho Lạc tiểu thư nghe thấy, thì dù ngươi có tốt thế nào nàng ta cũng sẽ không them để ý đến ngươi đâu."

Ngoài nói như vậy nhưng trong lòng nàng cảm thấy sau một hồi hàn huyên, vị công tử này nói như thiên mã hành không, không câu thúc hay gò bó, chẳng hiểu sao mình lại trở nên vui vẻ khác thường như thế.

Còn Đổng lão nhân thì giả vờ như không nghe không thấy gì, ông ta bây giờ lại thầm lo, không biết có phải mình đã dẫn nhầm sắc lang vào nhà không nữa, còn Xảo Xảo thì ngây thơ thuần khiết như búp sen trắng trong, rất dễ cả tin, không chừng lúc nào đó bị tiểu tử này lừa gạt mất.

Lúc này Lâm Vãn Vinh không cùng Xảo Xảo nói chuyện nữa mà quay đầu tập trung xem xét quyển sách kia.

Ngoại trừ những điều hắn trình bày lúc trước, hai người bọn họ còn thêm vào cả "
Tiêu đại tiểu thư đàm nhân sinh"(Tiêu đại tiểu thư bàn chuyện nhân sinh), "Tiêu đại tiểu thư ngữ lục"(Sưu tập những câu nói tâm đắc của Tiêu đại tiểu thư) hay "Tiêu đại tiểu thư đích trạch ngẫu quan" (Cách nhìn của Tiêu đại tiểu thư đối với chuyện hôn nhân), một loạt các trang giấy ghép lại với nhau thành một quyển sách cực kỳ xuất sắc.

Đặc biệt là cái chuyên mục cuối cùng kia, "
Tiêu đại tiểu thư đich trạch ngẫu quan", thật sự khiến Lâm Vãn Vinh rất tâm đắc, khẳng định là lão Đổng tuyệt không có sanh ý như thế. Không cần phải nói, đây chắc chắn là do Đổng Xảo Xào nghĩ ra.

Thật khiến người ta tâm đắc, tâm đắc a. Lâm Vãn Vinh hận không ôm chặt được Xảo Xảo mà hôn một cái, nha đầu này thực là một bảo bối a, lựa chọn cha con hai người này quả thực không phải là quyết định sai lầm.

Mặc dù không rõ Lâm Vãn Vinh suy nghĩ cái gì, nhưng thấy ánh mắt hắn đầy hưng phấn, cha con Đổng lão cũng hiểu rằng hắn đang rất hài lòng mãn ý.

Thấy Xảo Xảo trên mặt tràn đầy vui mừng, Lâm Vãn Vinh đột nhiên cười nói: "
Xảo Xảo tiểu thư, ngươi không phải rất quen thuộc với Tiêu đại tiểu thư sao? Chúng ta giờ mượn nàng ta làm sanh ý, ngươi sao lại có thể trợ trụ vi ngược chứ?"

Đổng Xảo Xảo cũng biết nội dung trong này đa phần là do phụ thân của nàng ta thu lượm về đọc cho nàng chép sửa lại, căn bản cũng không phải là đúng hoàn toàn. Nàng chỉ mỉm cười đáp: "
Công tử cũng đã từng nói qua, chúng ta làm sinh ý, tất cả cũng vì lợi ích mà thôi. Nhưng ghi chép trong quyển sách nhỏ này cũng chỉ là thu lượm được về thôi, chỉ có điều nội dung còn được chúng ta sửa sang lại, thêm thắt chút ít, khoa trương vài chỗ, làm vài đề mục cũng chẳng hại gì ai, mà có khi còn tốt cho người ta đó chứ. Mặt khác, ta và Đại tiểu thư cũng chưa từng nói chuyện với nhau, ngay cả mặt nàng ta ra sao còn không biết nữa là."

Thật là khéo nói, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm khen, hắn căn bản là muốn dò xét qua tâm tình của nàng mà thôi, còn chân thật hay không chân thật không quan trọng. Bất quá lời Đổng Xảo Xảo nói làm cho Lâm Vãn Vinh cảm thấy kỳ quái, Tiêu đại tiểu thư muốn người may quần áo cho mình nhưng lại không cho trực tiếp đo đạc là sao?

Đổng Xảo Xảo dường như xem thấu nghi vấn của Lâm Vãn Vinh, cười nói: "
Tiêu đại tiểu thư rất bận rộn, ít thời gian rảnh, ta mỗi lần đều dùng xiêm y của nàng ta ướm lấy mà may."

Chỉ cần dùng một xiêm y của Tiêu đại tiểu thư mà có thể may quần áo khiến cho nàng ta vừa lòng, Đổng Xảo Xảo này quả thực không những tinh tế mà cũng cực kỳ khéo tay.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì quay trở lại vấn đề quan trọng của sanh ý lần này. Đổng Xảo Xảo nhìn những chỗ trống mà Lâm Vãn Vinh bảo họ chừa lại cho hắn, không hiểu được tác dụng của chúng, hỏi: "
Công tử, chỉ còn lại những chỗ này thì là xong hoàn chỉnh, không biết chúng có tác dụng gì?"

Lâm Vãn Vinh thần bí cười, không trả lời nàng mà ngược lại phân phó: "
Xảo Xảo, nhà có một khúc than củi hay không?"

Đổng Xảo Xảo như thuận lên tiếng đáp, rồi vào phòng bếp tìm cho Lâm Vãn Vinh một khúc gỗ nhỏ cháy đen ở đầu. Ở thời đại này tự nhiên không có bút chì, thậm chí ngay cả than chì cũng chẳng mấy ai biết, Lâm Vãn Vinh thì không dùng bút lông rồi, đành dùng que than củi này thay thế.

Hắn đã bốn năm năm không vẽ rồi, thủ pháp chắc không thuần thục như xưa, liền cầm một cái que trên mặt đất tập luyện.

Đổng Xảo Xảo xem Lâm Vãn Vinh vẽ một lúc, thấy trên mặt đất hiện lên một nữ tử có khuôn mặt cười rất duyên dáng, đoan trang mỹ miều, bộ dạng hay thần thái rất sinh động như thật vậy.

Bố con Đổng lão cũng từng nhìn người ta vẽ, nhưng vẽ theo cách của Lâm Vãn Vinh thì quả là lần đầu tiên được chứng kiến.

Còn Lâm Vãn Vinh nhìn bức họa kia, trong lòng nhịn không được cảm thán một cái, mấy năm không có vẽ thủ pháp yếu hẳn đi.

Trước kia từ thời hắn còn học trung học cho tới học đại học, vì theo đuổi cô bạn hoa khôi hắn đã vẽ không biết bao nhiêu bức họa. Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp đại học nàng liền đi Mỹ lợi hợp chủng quốc (USA), hai người chia tay, Lâm Vãn Vinh hắn càng có nhiều cơ hội theo đuổi các mỹ nhân khác, dần dần cũng không còn hứng vẽ nữa.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên chìm đắm trong những kỷ niệm cũ, mãi đến khi Đổng Xảo Xảo gọi hắn vài tiếng hắn mới chợt tỉnh, cười xòa hỏi: "
Xảo Xảo tiểu thư, không biết có chuyện gì?"

Đổng Xảo Xảo khẽ hỏi: "
Công tử, đây là thủ pháp vẽ gì mà trông đơn giản như thế? Ngươi vẽ thật đẹp."

Đối với Đổng Xảo Xảo mỹ lệ ôn nhu này, Lâm Vãn Vinh hắn thập phần nhẫn nại, cười đáp: "
Cái này gọi là phác họa, là một loại họa pháp đơn giản ở quê ta, ta cũng nhiều năm không có vẽ, hôm nay thủ pháp cũng không còn thuần thục nữa."

Đổng Xảo Xảo lắc đầu nói:"
Không phải a, công tử tuy bút họa đơn giản, nhưng dụng bút như thần, chỉ dùng một que gỗ mà có thể vẽ được như vậy, ngày sau nhất định sẽ là một đại tông sư."

Lâm Vãn Vinh mặc dù tự phụ da mặt rất dầy, nhưng bị nàng khích lệ như thế cũng không khỏi hơi đỏ mặt, vội vàng nói: "
Xảo Xảo tiểu thư, ngươi nói như vậy sợ làm ta thành kẻ kiêu ngạo mất."

Đổng Xảo Xảo cười duyên, hai con mắt xinh đẹp sáng như trăng rằm nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ hỏi: "
Không biết quê công tử ở nơi nào?"

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, thần sắc chợt buồn bã, khẽ đáp: "
Quê của ta ư? Rất xa, rất xa."

Đổng Xảo Xảo tưởng Lâm Vãn Vinh không muốn trả lời nàng, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu, mím môi nhìn Lâm Vãn Vinh vẽ tiếp không nói chuyện cùng hắn nữa.

Đổng Nhân Đức đứng ngây ngốc nhìn hai người nói chuyện lúc này mới đột nhiên kêu lên: "
Nữ nhân này trông rất giống Tiêu phu nhân, bất quá …"

Lâm Vãn Vinh cười nói: "
Người nhìn lại một lần nữa xem có đúng là Tiêu phu nhân không?"

Đổng Nhân Đức nhìn kỹ lại một lần nữa rồi trả lời: "
Hình như so với Tiêu phu nhân còn trẻ hơn một chút, cũng có phần hấp dẫn hơn, chẳng lẽ là…" Cha con lão Đổng hai người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lại nhìn Lâm Vãn Vinh đồng thanh nói: "Là Tiêu gia đại tiểu thư!"

Lâm Vãn Vinh mỉm cười không nói, Đổng Nhân Đức vội hỏi: "
Lâm công tử, ngươi đã gặp qua Tiêu đại tiểu thư rồi ư?"

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười đáp: "
Ngay cả các người đều chưa thấy qua, ta như thế nào có thể thấy? Ta chỉ vừa rồi tấu xảo thế nào thấy được Tiêu phu nhân mà thôi, cái này thực ra là chiếu theo hình dáng của bà ta họa, nhưng ta thêm vào ba phần tưởng tượng thời trẻ của bà ta nữa."

Cha con Đổng lão lúc này ngoài vẻ kính nể ở trên mặt thực không có ý gì khác. Chỉ dựa vào dung mạo của một phụ nhân ngoài ba mươi tuổi này mà họa nàng ta trở lại cái thời còn mười tám đôi mươi, các họa sư bình thường quả không có cái khả năng đó. Trong mắt bọn họ bây giờ, vị Lâm công tử này thực là người tài hoa hiếm thấy trong thiên hạ.

Lâm Vãn Vinh nhìn thần thái của bọn họ, trong lòng thầm cười, hắn cố ý vẽ dung mạo Tiêu phu nhân trẻ lại, thêm vào một chút tưởng tượng của mình, chính là muốn lừa cái đám tài tử kia, khiến chúng tin tưởng rằng đây chính là bức họa chân dung thật sự của Tiêu đại tiểu thư.

Hắn dùng cây gậy nhỏ luyện tập một hồi nữa, cảm thấy thuần thục rồi mới bảo Xảo Xảo đem đến một con dao nhỏ. Lâm Vãn Vinh cẩn thận dùng nó đẽo cái cây than củi mà Xảo Xảo đem tới thành giống như một cái bút chì nhỏ, tuy là hơi thô một chút, nhưng chỉ cầm thuận tay là ổn.

Đổng Xảo Xảo hiếu kỳ hỏi: "
Công tử, đây là bút gì? Sao trông kỳ quái thế? Nó tên gọi là gì?"

Lâm Vãn Vinh cười đáp: "
Ta trước kia khi vẽ đều dùng một cái loại gọi là bút chì, chỉ có điều nơi này không có, đành phải dùng cái que than củi này thay thế vậy. Đợi ta vẽ xong rồi, ngươi giúp ta bảo quản nó, có khi ngày sau ta còn phải dùng đến nó nữa."

Đổng Xảo Xảo nhu thuận gật đầu đáp ứng.

Có cái dạng "
bút chì" này trong tay, Lâm Vãn Vinh phảng phất nhớ tới ngày xưa lúc bên bờ hồ vẽ bạn gái của mình. Hắn hạ bút xuống vẽ, chẳng mấy chốc trên giấy hiện lên một mỹ nhân thập phần xinh đẹp, sống động tự nhiên. Có công cụ trợ giúp, hơn nữa tiến vào thần thái tập trung siêu thoát, hình vẽ này của hắn so với lúc trước vô hình trung còn hoàn mỹ hơn nhiều.

Chỉ thấy nữ tử trong tranh thần thái phiêu diêu, tựa như tiên nữ đạp mây mà đi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt ẩn hiện nét cười duyên dáng, toát ra cái vẻ quý phái vô cùng, cứ như người thật đứng trước mặt vậy. Chỉ có mi tâm hơi nhíu một chút, mắt ẩn ẩn một chút ưu sầu. Cái này cũng là do Lâm Vãn Vinh căn cứ vào những lời miêu tả tình cảnh Tiêu gia của Đổng Nhân Đức mà cố ý vẽ như vậy, khiến người trong bức họa càng trở nên chân thực.

"
Chẳng nhẽ đây đích thực là Tiêu đại tiểu thư sao? Nàng trông thật đẹp mắt." Xảo Xảo đứng ở bên cạnh Lâm Vãn Vinh không tự chủ được cảm thán nhẹ một cái: "Nếu ta mà có một bộ họa như thế thật là tốt biết bao a."

Lâm Vãn Vinh cười nói: "
Không có vấn đề gì, hôm nào ta nhất định tự mình làm cho ngươi một bộ."