- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cực Phẩm Đại Tiểu Thư
- Quyển 1 - Chương 48: Ôn tuyền
Cực Phẩm Đại Tiểu Thư
Quyển 1 - Chương 48: Ôn tuyền
Mạc Thiếu Khanh! Đã trễ thế này, hắn tới làm gì?
Tần Mộ Dao nhìn tươi cười trên mặt hắn, nghĩ đến chuyện hôm nay hắn muốn nói lại thôi, trong lòng nhất thời ngẩn ra, đang muốn thừa cơ hội này hỏi rõ ràng, lại nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh bước đến bên cạnh nàng, nắm lấy cổ tay nàng đi ra bên ngoài.
“Dao Nhi, mau, theo ta đi!”
Mạc Thiếu Khanh dịu dàng nói, thanh âm mang theo một tia vội vàng.
May quá, nàng còn chưa ngủ.
Hành động bất thình lình khiến Tần Mộ Dao nhíu mày.
“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đến nơi nàng sẽ biết!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh hiện lên một chút thần bí, ý cười trên khóe miệng cũng trở nên phá lệ sáng lạn.
Không bao lâu, hai người đứng bên cạnh một ôn tuyền sương khói tràn ngập. Trong bóng đêm, ánh trăng thản nhiên chiếu sáng, khiến cho ôn tuyền sáng lấp lánh, giống như là tiên cảnh!
“Chính là nơi này!”
Mạc Thiếu Khanh nắm tay Tần Mộ Dao, muốn đem cảnh sắc xinh đẹp trong bóng đêm đến trước mặt nàng. Đây là nơi hắn muốn dẫn nàng đến, hắn biết mấy ngày nay Dao Nhi vô cùng mệt mỏi, thật vất vả mới tìm được chỗ này liền vội trở về biệt quán đưa nàng đến.
Tần Mộ Dao nhìn cảnh sắc trước mắt, trong lòng nhất thời ngẩn ra, nghi hoặc trên mặt vừa rồi nháy mắt biến thành hưng phấn cực độ.
Ôn tuyền! Chính là ôn tuyền!
Phía trên mặt nước là một tầng sương mù mỏng manh, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi nước trong sương mù kia.
“Bằng cách nào mà huynh lại tìm thấy nơi này?”
Trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một chút ánh sáng óng ánh, buông tay Mạc Thiếu Khanh ra, vội chạy tiến lên, hận không thể cứ như vậy nhảy xuống, bơi lội thật thích chí.
“Ngẫu nhiên phát hiện!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút thỏa mãn, có thể làm nàng vui vẻ chính là chuyện quan trọng nhất, cũng không muốn cho nàng biết hắn phải mất rất nhiều tâm huyết mới tìm được nơi này.
“Thật là tốt quá!”
Tần Mộ Dao kinh hỉ nói ra miệng.
Tối hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, chỉ có chuyện này khiến nàng vui vẻ!
Vô cùng hưng phấn, nàng kích động cởi vạt áo, nhưng giây tiếp theo, tay lại đột nhiên dừng lại, vẻ tươi cười lại cứng đơ trên mặt.
Nàng giống như đã quên, nơi này không chỉ có mình nàng!
“Chuyện này… Thiếu Khanh… Huynh có thể…”
Sửa sang lại y phục của mình, Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, ánh mắt lóe ra.
Mạc Thiếu Khanh đưa mình đến, chính là muốn khiến nàng vui vẻ! Vậy thì hắn hẳn là sẽ không để ý mà tránh đi…
Mạc Thiếu Khanh nhìn hành động đáng yêu của nàng, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, hiểu được ý của nàng, lập tức quay người.
“Nàng yên tâm, vào lúc này sẽ không có người đến! Ta ở bên kia canh chừng, có việc gì thì gọi ta!”
Nhưng, trong lòng hắn cũng không muốn cách nàng quá xa, vì thế ẩn vào một tảng đá lớn nằm ngay cạnh ôn tuyền.
Sự săn sóc của hắn khiến trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một dòng nước ấm, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười tán dương.
Nàng chỉ biết Mạc Thiếu Khanh là một quân tử!
Nàng cởi bỏ ngoại y, chỉ mặc mỗi nội y, chậm rãi bước vào trong dòng nước ấm, ngâm toàn bộ thân thể trong nước, nhất thời cảm thấy cả người thư giãn, mỏi mệt mấy ngày nay dường như trong nháy mắt đều tan biến.
Trong đêm đen, chỉ nghe thấy thanh âm nghịch nước, Mạc Thiếu Khanh nghe thấy Tần Mộ Dao xuống nước, nghe thấy nàng quẫy nước, phát ra tiếng cười thanh thúy, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh ngày ấy ở khách điếm không cẩn thận nhìn thấy thân thể như ẩn như hiện của Dao Nhi, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, tươi cười nhất thời cứng đờ ở trên mặt.
Nhưng giây tiếp theo, trong lòng Mạc Thiếu Khanh không khỏi bắt đầu tự trách. Sao hắn lại có thể nghĩ đến chuyện kia!
Cố gắng thoát ra khỏi hình ảnh trong đầu, giương mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, ý muốn di chuyển sự chú ý của mình.
“Thiếu Khanh, sao trước đây không thấy huynh đối với ta tốt như vậy?”
Cảm giác thoải mái khiến Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt lại, tựa lưng vào bên cạnh tảng đá.
Trong trí nhớ của Tần Mộ Dao trước kia, Mạc Thiếu Khanh giống như đối với ai cũng đều là khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng đều khách khí xa cách.
Ở bên kia tảng đá lớn, Mạc Thiếu Khanh giật mình.
Nàng bắt đầu để ý việc mình đối tốt với nàng sao?
Trong lòng sinh ra một tia vui sướиɠ, như là đứa trẻ con được kẹo, hưng phấn không thôi, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Đó là bởi vì trước kia ta không phát hiện sự tốt đẹp của nàng!”
Dường như đều là vì lần đầu tiên gặp mặt Tần Mộ Dao tỉnh lại sau khi nàng từ trên núi giả ngã xuống, hắn bắt đầu từ từ bị vẻ đặc biệt của nàng hấp dẫn, dần dần muốn tìm hiểu xem nàng còn có bao nhiêu điều khiến hắn kinh diễm. Càng tìm hiểu sâu, càng phát hiện ra mình bị nàng hấp dẫn, càng lún càng sâu, cho đến lúc không thể tự kềm chế!
“Đệ nhất mỹ nhân còn không thể khiến huynh thấy đẹp, ánh mắt Thiếu Khanh thật sự là rất cao!”
Tần Mộ Dao cười khẽ ra tiếng, vừa hớt nước đổ lên, tiếng nước trong bóng đêm yên tĩnh lộ ra một không khí thoải mái.
Tần Mộ Dao có thêm vài phần hảo cảm với Mạc Thiếu Khanh.
Nam nhân này không phải là một người nhìn nữ nhân dựa vào vẻ bề ngoài! So với Chân Giác hoa hoa công tử, có thể nói là hai bên đối lập! Thật không biết hai người tại sao lại trở thành bạn!
“Thật tò mò nha, phải là nữ tử như thế nào mới xứng đôi với huynh!”
Hắn tuyệt đối là một nam nhân vĩ đại, bất luận là gia thế hay nhân phẩm, tướng mạo hay nội hàm, không có gì tầm thường, nữ tử có thể xứng với hắn cũng phải vô cùng đặc biệt mới được.
Mạc Thiếu Khanh nhất thời ngẩn ra.
Đây là Dao Nhi đang khen ngợi hắn sao?
Dường như trong nháy mắt, trong lòng hắn đã muốn nói ra tiếng, nói cho nàng biết, hắn đã tìm được rồi, người xứng đôi với hắn chỉ có thể là nàng, Tần Mộ Dao, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn là được rồi!
Nhưng, hắn vẫn chưa biết thái độ của Tần Mộ Dao với hắn như thế nào, hắn không thể nói ra, chỉ có thể yên lặng ở bên nàng, hy vọng khiến nàng thấy được sự tốt đẹp của hắn, thấy được tâm của hắn!
Hai người ở hai phía của tảng đá lớn nói qua nói lại, trò chuyện với nhau thật vui, không khí phá lệ hài hòa.
Đột nhiên, Mạc Thiếu Khanh không nghe thấy động tĩnh phía sau tảng đá lớn, trong lòng nhất thời ngẩn ra.
Dao Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Dường như không kịp nghĩ nhiều, hắn theo bản năng chạy đến phía bên kia tảng đá lớn, nhìn thấy Tần Mộ Dao đang bình yên vô sự tựa vào tảng đá, trái tim như được uống thuốc an thần.
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh thử gọi, chỉ nhìn thấy Tần Mộ Dao nhắm chặt mắt, dáng vẻ như là đang ngủ.
Liên tục gọi vài tiếng cũng không thấy Tần Mộ Dao trả lời, trong lòng không khỏi thở dài.
Trong khoảng thời gian này Dao Nhi thật sự là quá mệt mỏi!
Trong mắt xẹt qua dấu vết đau lòng, Mạc Thiếu Khanh bế Tần Mộ Dao từ trong nước lên, nhìn thấy hai mảnh vải dệt kỳ quái mỏng manh hoàn toàn không che được dáng người mê hoặc của nàng, trong lòng nhất thời căng thẳng. Trong nháy mắt máu giống như nóng lên, không biết để hai mắt vào đâu.
“Dao Nhi, nàng yên tâm về ta như vậy sao?”
Lại ngủ ở đây thế này.
Trong mặt hiện lên nồng đậm cưng chìu.
Nếu người ở đây không phải là hắn thì nàng sẽ phải làm sao?
Âu yếm nhìn nữ nhân trong ngực, hắn lại chỉ có thể giống như Liễu Hạ Huệ, Mạc Thiếu Khanh thở dài, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Tuy rằng hắn không muốn làm quân tử, nhưng phải làm quân tử!
Lấy y phục đặt trên tảng đá lớn cẩn thận mặc vào cho nàng, mỗi lần đυ.ng vào da thịt ấm áp của nàng đều khiến trong lòng hắn rung động, chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn mất khống chế đến như vậy, lại còn là nữ nhân đang ngủ say…
Mạc Thiếu Khanh nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một cái hôn…
Khóe miệng giương lên một chút cười khổ, hắn biết, chính mình đã hoàn toàn bị nữ nhân này nắm trong tay! Nhưng lại vui vẻ chịu đựng!
Ôn tuyền: suối nước nóng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cực Phẩm Đại Tiểu Thư
- Quyển 1 - Chương 48: Ôn tuyền