Nghe thấy tin này, Kurokawa Koro và Kurokawa Saka đều hơi kinh ngạc.
“Ba, tên này vậy mà chủ động tìm tới cửa? Đây... Đây là muốn tới báo thù sao? Vậy phải làm sao bây giờ đây!” Kurokawa Koro có vẻ hơi hoảng loạn.
“Hoảng cái gì, với thân phận đặc thù như chúng ta rõ như ban ngày, anh ta dám làm gì chúng ta?” Kurokawa Saka giọng điệu lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, Kurokawa Saka nhìn về phía người hầu, dò hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”
“Ông chủ, hiện tại anh ta ở cổng lớn.” Người hầu trả lời lại.
“Được, chúng ta đi gặp anh ta.” Kurokawa Saka nói.
Ngay sau đó, Kurokawa Saka dẫn Kurokawa Koro đi ra ngoài.
Phòng của nhà Kurokawa có phong cách Nhật Bản, hai người bọn họ vừa đến sân thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng động cơ gầm rú đinh tai nhức óc.
“Ba, đây, đây là chuyện gì vậy?” Sau khi Kurokawa Koro nghe được tiếng gầm rú, có hơi hoảng sợ.
“Không biết, đi ra ngoài nhìn kỹ hẵng nói.” Trên mặt Kurokawa Saka cũng lộ vẻ u ám.
Cùng lúc đó, hai người đều không hẹn mà nhanh bước chân.
Cổng lớn Kurokawa.
Lâm Thiên và Lưu Thân đứng ở cửa.
Trừ hai người này, sau lưng Lâm Thiên còn mười mấy người đang đứng.
Lúc này, cửa lớn Kurokawa bị mở ra.
Kurokawa Saka và Kurokawa Koro đi ra từ bên trong.
“Kurokawa Koro, chúng ta lại gặp nhau.” Mặt Lâm Thiên đầy vẻ tươi cười nhìn anh ấy.
Kurokawa Koro không phải lần đầu tiên thấy Lâm Thiên, bọn họ đương nhiên biết nhau.
Kurokawa Koro nhìn phía sau Lâm Thiên, cơ mặt lập tức giật giật, đôi mắt tóe ra lửa giận, nắm tay càng siết chặt.
Với Kurokawa Koro mà nói, trong lòng anh ấy chắc chắn là hận Lâm Thiên. Lâm Thiên vừa lừa 1,050 tỷ từ anh ấy, lại khiến anh ấy ăn phân chó, hơn nữa anh ấy còn chịu rất nhiều dày xéo khi ở trong tay Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa thật là thất lễ. Ngài có thể tới nhà Kurokawa của tôi, thật giống như rồng đến nhà tôm.” Gương mặt Kurokawa Saka đầy vẻ tươi cười đi đến trước mặt Lâm Thiên.
Tuy rằng Kurokawa Saka ước gì có thể gϊếŧ được Lâm Thiên, nhưng loại cáo già như ông ta, ngoài mặt khẳng định sẽ cẩn thận.
“Tới tới tới, mau mời chủ tịch Lâm vào nhà, tôi lập tức dâng trà ngon lên!” Kurokawa Saka cười nói.
“Gia chủ Kurokawa, đi vào uống trà thì không cần, tôi sợ ông hạ độc hại chết tôi.” Lâm Thiên cười nói.
“Chủ tịch Lâm thật biết trêu đùa, làm sao tôi dám hạ độc chủ tịch Lâm chứ.” Kurokawa Saka cười nói.
“Ông dám phái sát thủ tới gϊếŧ tôi, hạ độc thì có gì mà không dám?” Lâm Thiên cười lạnh lùng.
“Phái sát thủ? Chủ tịch Lâm, chắc có nhầm lẫn gì ở đây, chuyện này anh nhất định phải điều tra kỹ càng. Tại sao tôi lại ta phái sát thủ đối phó anh chứ! Anh nhất định phải điều tra rõ đấy, không thể để người tốt bị oan!”
Kurokawa Saka lộ ra vẻ mặt vô tội oan uổng.
Lâm Thiên lạnh lùng cười, loại cáo già như Kurokawa Saka là chuyện thường thấy trong thương trường.
Loại kẻ địch này của anh, luôn luôn là kẻ khó đối phó nhất.
“Không có việc gì, ông có thừa nhận hay không đều giống nhau, đều không trở ngại việc tôi tính sổ với các ông.” Lâm Thiên cười lạnh.
Lúc này, Kurokawa Koro đứng dậy.
“Lâm Thiên, nhà Kurokawa là công ty nước ngoài. Nếu anh dám làm gì chúng tôi, đó là cản trở quan hệ hợp tác cùng có lợi giữa Hoa Quốc và Nhật Bản, đến lúc đó Nhật Bản hỏi trách Hoa Quốc, anh cũng chắc chắn khồn có quả ngọt để ăn!” Kurokawa Koro lớn tiếng nói.
Có thể nhìn được, Kurokawa Koro dựa vào điểm này nên không sợ Lâm Thiên chút nào.
“Có lẽ anh đã hiểu lầm, hôm nay tôi tới, không phải tới đánh nhau, cũng không phải tới lấy mạng các người, tôi chỉ là đi thị sát công trường của tôi, thuận tiện đi ngang qua nơi này, chào hỏi các người một cái mà thôi.” Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên cũng biết, có thân phận đặc thù của họ là trở ngại, chính mình cũng không thể trực tiếp động tới bọn họ.
“Thị sát công trường?” Trên mặt Kurokawa Saka và Kurokawa Koro lộ vẻ nghi ngờ.
“Đúng vậy, tôi đã mua hết khu vực xung quanh nhà các người, tôi định xây cô nhi viện ở đây.” Lâm Thiên chỉ chỉ xung quanh.
Kurokawa Saka và Kurokawa Koro ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên bên ngoài nhà bọn họ đang có rất nhiều công nhân và máy xúc đất và nhiều thiết bị khác đang thi công xây tường vây lại.
Nói là xây cô nhi viện, trên thực tế tường vây này nọ, đã hoàn toàn vây quanh nhà Kurokawa bọn họ.
Sau khi hai người bọn họ thấy cảnh tượng này, sắc mặt đều thay đổi.
“Anh... Anh muốn vây chúng tôi lại?” Sắc mặt Kurokawa Saka trở nên u ám.
Nếu thật sự vây bọn họ lại, vậy sau này người bên ngoài không có cách nào vào nhà Kurokawa ,bọn họ cũng không thể rời đi.
“Cũng gần như vậy, ông có thể cho là vậy.” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu.
“Lâm Thiên!”
Hắc xuyên tiểu lang vừa rống to, vừa thở phì phì nhìn về phía Lâm Thiên.
“Kurokawa Koro, tốt nhất anh nên đứng lại đó, bởi vì một khi anh bước ra cửa lớn lập tức sẽ tiến vào địa bàn của tôi. Nếu như người của tôi hiểu lầm anh tới công trường trộm đồ, đánh anh một trận, vậy thì không liên quan tới tôi đâu đấy.” Lâm Thiên cười nói.
“Anh...” Sắc mặt Kurokawa Saka lập tức thay đổi.
Lúc này, Lâm Thiên xoay người, nói với chủ quản công trường:
“Chủ quản Lý, nhớ kỹ, nhất định phải thắt chặt an toàn trong công trường. Hễ là có người không phận sự đi loạn trong công trường, thì đánh một trận trước rồi nói sau!” Lâm Thiên phân phó nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm.” Chủ quản gật đầu đồng ý.
Lâm Thiên quay đầu lại nhìn về phía Kurokawa Saka và Kurokawa Koro.
“Hai vị nhất định phải nhớ kỹ, đừng vượt ranh giới bước vào địa bàn của tôi, nếu không thì hậu quả tự chịu!” Lâm Thiên cười nói.
“Chủ tịch Lâm, anh thật quá đáng.” Kurokawa Saka sắc mặt âm u.
“Quá đáng? A, ông cũng phái người gϊếŧ tôi, còn nói quá đáng hay không quá đáng với tôi?” Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.
Chẳng lẽ nếu Lâm Thiên không quá đáng thì bọn họ lập tức không đẩy Lâm Thiên vào chỗ chết sao?
Ngay sau đó, Lâm Thiên coi giờ.
“Tôi còn có việc gấp, trước cứ như vậy đi! Nhớ kỹ, đây mới chỉ là lãi thôi, chuyện tối qua, tôi chắc chắn sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu!”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức trực tiếp rời đi.
Lâm Thiên ngại thân phận đặc thù của bọn họ, không thể trực tiếp xuống tay, cho nên trước tiên thông qua phương thức này, trừng phạt nhà Kurokawa.
Chờ thời cơ chín mùi, Lâm Thiên nhất định sẽ tiêu diệt nhà Kurokawa!
Kurokawa Saka và Kurokawa Koro nhìn bóng dáng Lâm Thiên rời đi, sắc mặt bọn họ không quá tốt.
“Con không tin thứ quái quỷ này!” Kurokawa Koro hung tợn nói.
Kurokawa Koro vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
Oành!
Mười mấy công nhân công trường, nháy mắt lập tức đi lên ngăn lại Kurokawa Koro.
“Đứng lại! Nơi này là công trường của Tập đoàn Vân Thiên, người không liên quan, lập tức lui về!” Chủ quản công trường lớn tiếng nói.
“Mẹ nó mày trợn to mắt chó nhìn cho kỹ, ông đây là người Nhật Bản, mày là cái thá gì, dám cản ông đây?” Kurokawa Koro rống to với chủ quản công trường.
“Tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi chỉ biết chủ tịch Lâm đã phân phó tôi, ai xông loạn vào công trường chúng tôi lập tức đánh trước rồi mới nói, nếu anh không tin, có thể thử xem!” Chủ quản công trường có Lâm Thiên chống lưng, đương nhiên không chút nào yếu thế.
“Mày...” Khóe mắt Kurokawa Koro giật giật.
“Được! Chúng ta chờ xem!”
Sau khi Kurokawa Koro nói xong câu này, rốt cuộc vẫn lui trở về.
“Ba, Lâm Thiên cố ý vây chúng ta lại, muốn vây chết chúng ta!” Kurokawa Koro vội la lên.
“Đừng nóng vội, đi về trước, lại bàn bạc kỹ hơn.” Kurokawa Saka nói.
Ngay sau đó, hai người lui trở về.
Có Lâm Thiên tự mình phân phó, tốc độ thi công vô cùng nhanh. Không bao lâu sau, một bức tường cao khoảng năm mét vây xung quanh nhà Kurokawa kín mít. Chỉ có cửa chính bên ngoài để lại một cánh cửa, nhưng lại có rất nhiều người gác, ở chỗ khác cũng có người đang tuần tra.
Nhà Kurokawa trực tiếp bị cô lập, tất cả người trong nhà Kurokawa đều không thể ra vào.
Thậm chí, điện nước nhà Kurokawa đều bị cắt.
Kurokawa Koro đã để vài người hầu định lao ra ngoài nhưng đều thất bại.
“Ba, hiện tại chúng ta cạn nước cạn lương thực, đồ tích trữ trong nhà không thể chống đỡ lâu vậy được, phải làm sao bây giờ đây!” Kurokawa Koro giống như kiến bò trên lửa.
Bọn họ không nghĩ tới, Lâm Thiên sẽ dùng thủ đoạn như vậy, gián tiếp đối phó bọn họ.
“Hiện tại chỉ có thể liên hệ đại sứ quán, để bọn họ can thiệp hỗ trợ.” Vẻ mặt Kurokawa Saka nghiêm trọng.
“Đúng đúng đúng!” Kurokawa Koro liên tục gật đầu.
Kurokawa Koro cắn răng, tiếp tục nói: “Lâm Thiên này, thật là quá đáng ghét!”
“Ráng nhẫn nhịn vài ngày, đợi sư huynh Jun Ishino tới, sẽ là ngày chết của anh ta!” Trong mẳ Kurokawa Saka lóe tên tia sắc lạnh.
Bên kia.
Sau khi Lâm Thiên rời khỏi nhà Kurokawa, đi thẳng đến sân bay, vé máy bay đã đặt từ lâu.
Hôm qua Lâm Thiên đã đáp ứng ghé thăm Tô Bảo Nhi trong điện thoại, hôm nay định đi thăm cô ấy. Mặc dù Lâm Thiên bận rộn, nhưng nói được thì làm được.
Trước khi đi, Lâm Thiên còn liên hệ ba người Như Tuyết, Triệu Linh, Phạm Minh Tú, hỏi các cô có ai muốn đi cùng không.