Chương 650

"Sao vậy đại trưởng lão? Cảm thấy vẫn còn ít sao?" Lâm Thiên nhìn đại trưởng lão vẫn đang sợ hãi kinh ngạc.

"Không phải không phải! Đương nhiên không phải! Năm viên đan dược trung cấp, đã dư dả lắm rồi!" Đại trưởng lão vui vẻ nói.

Phải biết, phái Bạch Vân bây giờ chỉ có tổng cộng sáu viên đan dược trung cấp đang dự trữ, mỗi viên đều vô cùng quý giá đấy!

Hơn nữa Trận Tụ Linh này cũng bị tổn hại phá hủy, miễn là để nó khôi phục khoảng nửa năm, linh khí trời đất bên trong chỗ tu luyện sẽ lại có thể khôi phục thành dáng vẻ như trước đây một lần nữa.

Linh khí trời đất ẩn chứa bên trong phái Bạch Vân và dãy núi Bạch Vân cũng có thể khôi phục lại trình độ bình thường trong khoảng nửa năm thôi.

Đối với người ở cấp bậc như đại trưởng lão và chưởng môn này, ở cảnh giới của bọn họ, đã ngừng lại từ rất lâu rồi, bình thường hiệu quả tu luyện đã cực kỳ nhỏ bé, cho nên chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ, nhưng mà năm viên đan dược trung cấp, với bọn họ mà nói, lại có giá trị cực kỳ to lớn đấy!

Cho nên chuyện này đối với bọn họ chắc chắn là một vụ mua bán rất có lời.

Đương nhiên, đối với các đệ tử của phái Bạch Vân, có lẽ cũng hơi khó khăn chút, tốc độ tu luyện gần nửa năm của các đệ tử, có lẽ đều sẽ chậm hơn gấp đôi, đương nhiên so với giá trị của năm viên đan dược trung cấp, chuyện này chẳng tính là gì cả.

"Đúng rồi đại trưởng lão, năm viên đan dược mà tôi đã đồng ý đó, nguyên liệu làm thuốc vẫn phải do các ông bỏ ra nhé." Lâm Thiên nói.

Đối với Lâm Thiên mà nói, luyện đan dược trung cấp cũng làm được, nhưng mà thu thập nguyên liệu lại là chuyện rất phiền toái.

Về mặt đan dược, Lâm Thiên thật ra cũng có một ít hàng dự trữ, là trong số những vật mà sư phụ Lâm Thiên để lại, để lại một ít đan dược trung cấp, đan dược cao cấp, chẳng qua Lâm Thiên không có ý đồ động vào những hàng dự trữ ấy.

"Không thành vấn đề, liên quan đến nguyên liệu, chúng tôi sẽ cung cấp!" Đại trưởng lão lập tức đồng ý.

"Một khi đã như vậy, đại trưởng lão, chúng ta đi ra ngoài đi." Lâm Thiên nói.

"Được! Được!" Đại trưởng lão vẻ mặt tươi cười gật đầu.

Ngay sau đó, đại trưởng lão đi theo Lâm Thiên cùng rời khỏi chỗ tu luyện.

Dọc đường đi ra bên ngoài, Lâm Thiên vân đang suy nghĩ về vấn đề của ngọc bội.

Tuy rằng ngọc bội kia rất trâu bò, nhưng cũng cần đủ nhiều linh khí trời đất, cũng phải cung cấp cho nó hấp thu mới được.

Lần này Lâm Thiên lợi dụng Trận Tụ Linh của phái Bạch Vân, trực tiếp hấp thu hơn nửa linh khí trời đất của dãy núi Bạch Vân, lần sau thì sao đây?

Đợi đến khi dùng hết linh khí trời đất bên trong ngọc bội rồi, đến lúc đó Lâm Thiên còn phải tìm kiếm địa điểm mới, để bổ sung linh khí trời đất cho ngọc bội.

"Núi băng ở chỗ Băng Linh Cung dường như cũng là một nơi rất tốt, sau này ngược lạo có thể xem xét một chút, vào trong đó hấp thu một lần." Lâm Thiên nhếch miệng cười thầm nói.

Mặc dù trên núi băng có thời tiết cực đoan, nhưng linh khí trời đất lại vô cùng dồi dào, đây cũng là nguyên nhân Băng Linh Cung xây dựng môn phái ở đó.

Đợi Lâm Thiên có đủ thực lực rồi, Lâm Thiên phải đi hút sạch sẽ linh khí trời đất của núi băng không sót chút nào mới được, để cho Băng Linh Cung gặp tai họa.

Lâm Thiên vừa mới đi ra khỏi chỗ sau núi đã phát hiện ra phần lớn các đệ tử đều đang tập hợp ngoài cửa phía sau núi.

Trước đó Lâm Thiên gây ra động tĩnh khổng lồ như vậy, các đệ tử của toàn môn phái đều cảm nhận được rất rõ ràng.

Bọn họ đều phát hiện ra, động tĩnh ầm ĩ như vậy được truyền đến từ phía sau núi, cho nên đều chạy cả đến đây.

Sau khi Lâm Thiên đi ra.

"Cũng chỉ có mỗi thằng ranh này ở sau núi, động tĩnh trước đó chắc chắn là có liên quan đến thằng ranh này!"



"Đúng, nhất định là có liên quan đến anh ta!"

Mọi người ồn ào mở miệng, hơn nữa ai nấy đều đang oán giận.

Bởi vì bây giờ linh khí trời đất của phái Bạch Vân trở nên cực kỳ mỏng manh, khiến cho tốc độ tu luyện của mọi người sau này trở nên rất chậm chạp, đương nhiên mọi người rất tức giận rồi.

"Các vị, thật sự xin lỗi." Trên mặt Lâm Thiên lúng túng nói xin lỗi với mọi người.

Trước đó khi Lâm Thiên dùng ngọc bội hấp thu linh khí trời đất cũng không ngờ được, sẽ biến thành như thế này.

Lúc này Quách Cường đứng ra, lớn tiếng nói:

"Xin lỗi thì có ích lợi gì, đại trưởng lão, anh ta khiến cho linh khí trời đất của phái Bạch Vân trở nên mỏng manh như vậy, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn với phái Bạch Vân, nhất định phải trừng phạt thật nghiêm khắc!"

Quách Cường vừa nói dứt lời, lập tức có rất nhiều đệ tử hùa theo.

"Đúng đúng đúng, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc! Mới có thể trả lại công bằng cho mọi người!"

"Đối với chuyện này, phái Bạch Vân sẽ tự giải quyết, mọi người giải tán đi." Đại trưởng lão phất tay.

Đại trưởng lão lên tiếng, trong lòng mọi người cho dù có không thoải mái hơn nữa, có không phục chăng nữa, cũng chỉ có thể rời đi.

Khi mọi người đứng đây đang chuẩn bị rời đi, Quách Cường lại đột nhiên bước ra.

"Sư huynh Lâm Thiên, tôi muốn luận bàn với anh một chút, anh là sư huynh, luận bàn chỉ dạy sư đệ một chút, cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Quách Cường giành trước nói.

"Oa, Quách Cường lại đi thách đấu Lâm Thiên rồi!"

Các đệ tử vốn đang chuẩn bị rời đi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều kích động hẳn lên.

Nói thật lòng, trong lòng đa số những đệ tử có mặt ở đây đều không ưa gì Lâm Thiên, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Thiên chỉ mới là Thực Đan Cảnh, nhưng lại trở thành đệ tử thân truyền, cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi đặc biệt mà chỉ trưởng lão mới có được, điều này khiến trong lòng mọi người không thoải mái, khó chịu trong lòng.

Cho nên, đương nhiên bọn họ mong chờ Quách Cường có thể dùng danh nghĩa so tài để dạy cho Lâm Thiên một bài học.

"Quách Cường, sao cậu lại đến đây? Thật sự là quá càn quấy!" Sắc mặt đại trưởng lão tối sầm.

Mọi người thấy đại trưởng lão thiên vị Lâm Thiên như vậy, trong lòng lại càng khó chịu hơn nữa

Quách Cường cũng vậy.

"Đại trưởng lão, tôi chỉ muốn luận bàn với sư huynh một chút để cùng nhau tiến bộ thôi mà." Quách Cường kiên trì đến cùng nói.

Tuy rằng Quách Cường sợ đại trưởng lão, nhưng anh ta nói đến luận bàn, hợp với quy tắc, anh ta cũng không sợ hãi.

Lần trước khi anh ta đề nghị thách đấu với Lâm Thiên, đã bị đại trưởng lão trách mắng, là vì anh ta không gọi Lâm Thiên là sư huynh, bị Lâm Thiên bắt được lỗi lầm này.

Lần này, anh ta không sợ đại trưởng lão còn có thể bắt được nhược điểm gì nữa.

Khi đại trưởng lão đang định tiếp tục mở miệng, Lâm Thiên bước lên phía trước nói:

"Đại trưởng lão, anh ta muốn thách đấu với tôi, hợp tình hợp lý, không sao hết."

"Được rồi, anh ta có quyền tìm anh luận bàn, anh cũng có quyền từ chối." Đại trưởng lão nói với Lâm Thiên.

"Đúng vậy, có điều tôi không có ý định từ chối." Lâm Thiên lộ ra nụ cười.



Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Quách Cường.

"Anh đã thách đấu tôi mấy lần, nếu tôi lại tiếp tục từ chối nữa, chẳng phải làm trò cười cho người khác, cho rằng tôi là còn rùa đen rụt đầu sao? Anh đã muốn tìm tôi luận bàn, vậy tôi làm sư huynh, lẽ ra cũng nên chỉ bảo anh." Trên mặt Lâm Thiên vẫn duy trì nụ cười như trước.

Vốn dĩ Lâm Thiên không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà anh ta lại công khai thách đấu Lâm Thiên mấy lần, Lâm Thiên nào có thể tiếp tục nhượng bộ được nữa chứ?

Lâm Thiên cũng hiểu rõ, sau khi mình gia nhập phái Bạch Vân, được hưởng thụ nhiều quyền lợi đặc biệt như vậy, khiến cho các đệ tử của phái Bạch Vân đều cực kỳ không hài lòng, mọi người cho rằng mình mới chỉ đến Thực Đan Cảnh, không xứng được hưởng những quyền lợi đặc biệt này.

Một khi đã như vậy, Lâm Thiên cũng nên đứng ra tỏ rõ oai phong.

"Ha ha, được thôi!"

Quách Cường thấy Lâm Thiên đồng ý, anh ta lập tức cười ha ha, anh ta chỉ sợ Lâm Thiên không nhận lời thôi.

Đương nhiên, lần này nếu Lâm Thiên vẫn không dám nhận lời như trước, anh ta cũng không sợ, anh ta sẽ đi khắp nơi rêu rao, Lâm Thiên nhát gan sợ phiền phức, làm đệ tử thân truyền mà lại không dám nhận lời thách đấu của anh ta!

"Như vậy đi, xế chiều hôm nay lúc hai giờ, trên quảng trường công khai so tài, thế nào?" Lâm Thiên nhìn Quách Cường.

"Đương nhiên không thành vấn đề!" Quách Cường mặt mũi tươi cười đáp.

"Sư huynh Lâm Thiên, đến lúc đó tôi muốn lĩnh giáo thật cẩn thận sự lợi hại của anh, nếu ngay cả việc luận bàn với tôi mà anh cũng vất vả quá, thì thân phận đệ tử thân truyền của anh có lẽ chỉ có tiếng mà không có miếng thôi." Quách Cường cười nói.

"Yên tâm đi, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng đâu." Khóe miệng Lâm Thiên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Lâm Thiên nói xong, lập tức xoay người rời đi.

...

Rất nhanh sau đó, việc Quách Cường thách đấu Lâm Thiên đã lan truyền ra toàn bộ phái Bạch Vân.

Đệ tử của phái Bạch Vân đã khó chịu với Lâm Thiên từ lâu rồi, bọn họ biết Lâm Thiên nhận lời thách đấu của Quách Cường, đương nhiên đều rất chờ mong trận "so tài" này.

Nói là so tài, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây thật ra là Quách Cường đang đại diện cho Viên Lương giẫm đạp Lâm Thiên.

...

Trong điện lớn.

"Năm viên đan dược trung cấp sao ?" Sau khi chưởng môn nghe xong, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.

"Đúng vậy, Lâm Thiên đã nhận lời, cung cấp năm viên đan dược trung cấp, tiến hành bồi thường, có điều chúng ta phải bỏ ra nguyên liệu thuốc." Đại trưởng lão nói.

"Ha ha, nguyên liệu không thành vấn đề, trên dãy núi Bạch Vân có rất nhiều nguyên liệu, thứ mà chúng ta thiếu chính là thầy luyện đan có thể luyện chế nguyên liệu thành đan dược." Chưởng môn cười nói.

Những năm gần đây không hề có thầy luyện đan, những nguyên liệu quý giá trên dãy núi Bạch Vân kia vẫn luôn sinh ra và lớn lễn, cho nên cũng có rất nhiều.

"Tuy rằng nửa năm tiếp theo, linh khí trời đất của phái Bạch Vân chúng ta đều sẽ khá yếu, nhưng mà có thể dùng cái này để đổi lại được năm viên đan dược trung cấp, vẫn vô cùng có lời rồi." Chưởng môn hài lòng gật đầu.

"Tôi cũng cho rằng như vậy, cho nên lần này tôi đã nhận lời." Đại trưởng lão nói.Đối với bọn họ mà nói, dường như còn nhận được một món hời rất lớn ấy chứ.

Đương nhiên, đối với Lâm Thiên mà nói, cũng giống như nhặt được một món hời lớn vậy, góp nhặt nhiều linh khí trời đất như vậy, chỉ vẻn vẹn lấy ra có năm viên đan dược trung cấp để đền bù, hơn nữa nguyên liệu còn không phải lấy từ chỗ Lâm Thiên, tương đương với việc để cho Lâm Thiên có rất nhiều thời gian luyện chế đan dược.

Lần mua bán này có lời đến mức nào chứ!