Chương 13: Bữa tiệc

Hai tiết học trong buổi chiều trôi qua nhanh chóng.

Suốt hai tiết học này, Trương Hách sốt ruột chờ đợi. Hắn đợi Trường phòng Lý đến lớp, sau đó thông báo Lâm Thiên đã bị đuổi học.

Nhưng Trương Hách đợi cả buổi chiều cũng không

Buổi chiều tan học.

Lâm Thiên đứng lên, cười nói với Trương Hách: "Trương Hách, không phải mày nói rằng tạo sẽ bị đuổi học trong ngày hôm nay sao? Nhưng giờ đã tan học, và tao vẫn không sao."

Ngay khi Lâm Thiên nói xong câu này, trong lớp đã nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

Trương Hách nghe câu nói của Lâm Thiên, khuôn mặt của hắn ta trở nên tím xanh cả lại.

Chính hắn đã đứng trước cả lớp, hùng hổ nói rằng Lâm Thiên sẽ bị đuổi học trong ngày hôm nay.

Kết quả là bây giờ Lâm Thiên cũng chẳng sao. thấy. thậm chí còn chế nhạo lại hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Biết đâu mọi người trong lớp đều đang nghĩ rằng hắn khoác lác

Quan trọng nhất là hắn muốn phản bác lại vài câu, nhưng lại không nghĩ ra được câu gì để phản bác, dù sao cho tới bây giờ vẫn chưa có người tới thông báo Lâm Thiên bị đuổi học. "Có chuyện gì với chủ Lý? Chú ấy rõ ràng đã đồng ý đuổi học Lâm Thiên ngay trong ngày hôm nay!" Trương Hách nghiến răng, tỏ vẻ rất tức giận, thầm nghĩ.

Cảm thấy tiếp tục đứng ở đây với bộ dạng thế này thật mất mặt nên Trương Hách vội vàng rời khỏi lớp với cơn tức giận đang sục sôi trong lòng.

Lâm Thiên cũng đứng dậy đi tới chỗ Như Tuyết. "Như Tuyết, tôi không có nói dối cậu phải không? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bị đuổi học."Lâm Thiên cười nói với Như Tuyết.

Như Tuyết gật đầu. Cô cũng yên tâm. Cà chiều nay có rất lo lắng, không biết vì sao, cô thật sự không muốn Lâm Thiên bị đuổi học. "Tuy nhiên, tôi thực sự cảm ơn cậu. Trong lớp chỉ có cầu là sẵn sàng giúp đỡ tôi "Lâm Thiên vẫn không ngừng mìm cười.

Hoàng Luân bên cạnh nói đùa: "Lớp trường, nếu câu đã quan tâm đến Lâm Thiên như vậy thì có phải cậu nên... thích Lâm Thiên, đúng không?"

Như Tuyết giật mình, phản bác lại ngay: "Vớ vẩn! Tôi... Tôi là lớp trưởng, đương nhiên phải giữ công bằng cho các bạn trong lớp."Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói.

Nói xong, Như Tuyết nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng học. "Cái này..."

Lâm Thiên muốn mời Như Tuyết đi ăn tối, nhưng cô đã rời đi.

Cũng vào lúc này...

Sau khi Trương Hách rời khỏi lớp học hắn liền đi thẳng đến Phòng hành chính, định đi hỏi Trưởng phòng Lý tại sao Lâm Thiên không bị đuổi học.

Phòng hành chính. "Chủ Lý! Chủ đã hứa với cháu sẽ đuổi tên nhai đó trong chiều ngày hôm nay. Tại sao hết buổi rồi mà hàn vẫn chưa bị đuổi học" Trương Hách tức giận hỏi ngay khi vừa bước vào cửa. “Trương Hách, việc này thực sự khó, chủ không giúp được gì cho cháu!" Trưởng phòng Lý lắc đầu.



Trương Hách cau mày"Cái gì? Chủ Lý, chủ đã hứa với cháu rồi, bây giờ lại nói không giúp được gì sao?" "Đề chủ nói thật cho cháu biết. Là hiệu trường bảo vệ hẳn. Về phần nguyên nhân cụ thể, hiệu trường không tiết lộ cho chú."Trường phòng Lý lắc đầu. "Cái gì! Hiệu trưởng bảo vệ cho hắn? Hắn là một đứa nghèo kiết xác tại sao hiệu trưởng lại phải bảo vệ hằn!" Trương Hách rốt cuộc không nghĩ ra được. "Chuyện này chủ cũng không biết. Nếu muốn biết, cháu có thể tự mình hỏi hiệu trường. Trường phòng Lý khoát tay nói.

Trương Hách không thể đi hỏi hiệu trưởng vì hắn không có quen biết gì với hiệu trưởng. "Mẹ kiếp! Mẹ kiếp"

Thấy kế hoạch của mình thất bại, vẻ mặt Trương Hách đỏ gay vì tức giận!

Hắn đã đứng trước mặt bao nhiều bạn bè trong lớp, đứng trước mặt đám tay chân tuyên bố rằng hàn sẽ làm cho Lâm Thiên bị đuổi học, hơn nữa còn nặng lời mạt sát, sỉ nhục cậu ta, bây giờ cậu ta không bị đuổi học như lời hắn nói thì hắn còn mặt mũi nào đi đứng trong lớp nữa! Thật không thể nào nuốt trôi được cục tức này.

Nhà hàng Sen Vàng.

Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp nhất gần trường.

Cách bài trí trong nhà hàng Sen Vàng rất thân thiện với môi trường và đương nhiên không gian ở đây rất yên tĩnh so với vẻ ồn ào, sầm uất của thành phố ngoài kia.

Lâm Thiên và Hoàng Luân đang ngồi ở đây, ở một bàn ăn.

Sau khi tan học, Lâm Thiên nói sẽ mời cậu bạn béo của mình đi ăn tối. Bây giờ cậu đã trở thành người thừa kế của một tập đoàn siêu hùng mạnh, Lâm Thiên đương nhiên chọn một nhà hàng cao cấp nhất gần trường học để mời bạn ăn cơm.

Nhà hàng Sen Vàng rất nổi tiếng ở khu vực xung quanh Đại học Bảo Thạnh nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thiên đến ăn ở đây. “Lâm Thiên, cậu nay đã bay lên cành cao rồi. Là bạn thân của cầu thật may cho tớ, he he "Cậu bạn mập của Lâm Thiên tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Mặc dù gia đình Hoàng Luân cũng làm ăn kinh doanh nhỏ, nhưng không giàu có. Vì vậy đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Luân đến ăn ở nhà hàng Sen Vàng. “Trước đây cậu thường mời tớ ăn tối, bây giờ tớ lại mời cậu ăn tối, đúng vậy"Lâm Thiên cười nói.

Khi xưa Lâm Thiên nghèo không đủ ăn, phần lớn thời gian Hoàng Luân đều giúp đỡ Lâm Thiên, Lâm Thiên luôn ghi nhớ lòng tốt này của cậu bạn mình.

Hoàng Luân đột nhiên ngẩng đầu nói:"Lâm Thiên, tớ nghĩ lớp trưởng Như Tuyết có ấn tượng tốt về cậu day." "Và lại, Như Tuyết thật là ngọt ngào và xinh đẹp. Điều quan trọng nhất là nhân cách của cô ấy tốt, cô ấy không phải là kiểu con gái thực dụng, tôn thờ tiền bạc. Những cô gái như thế bây giờ hiếm có lắm, đốt đèn cũng khó mà tìm thấy. Tớ nghĩ cậu có thể theo đuổi cô ấy được đấy!"Hoàng Luân nói với một nụ cười, “Cô ấy là một cô gái khá tốt, nhưng lúc này tớ không có suy nghĩ gì đặc biệt về cô ấy cả. Kê đi, mọi chuyện để thời gian trả lời vậy"Lâm Thiên nói

Lúc này, phục vụ bắt đầu mang lên các món ăn và đặt lên bản, toàn những món đặc sản nổi tiếng, hải sản tươi ngon, một số món ăn đặc trưng khác trong cửa hàng, và tất nhiên là một chai rượu vang đỏ.

Trước đây, gọi nhiều món như vậy cùng một lúc chắc chắn là điều Lâm Thiên không dám nghĩ tới. Hơn nữa lại toàn là những món đắt tiền như thế nữa.

Sau nửa giờ, Lâm Thiên và Hoàng Luân đều đã ăn "Trả tiền!"

Lâm Thiên gọi người phục vụ đến thanh toán. "Thưa cậu, của cậu hết tổng cộng hai tám triệu năm trăm ngàn đồng, tám triệu năm trăm ngàn rượu vang và hai mươi triệu đồng tiền đồ ăn ạ. Cậu dùng thẻ hay tiền mặt?" Cô phục vụ mim cười.

Một bữa cơm hơn hai mươi tám triệu đồng! Một việc trước đây Lâm Thiên chưa hề nghĩ tới, bằng với sinh hoạt phí của Lâm Thiên trong gần một năm. "Quet thè."

Lâm Thiên sở ví tiền nói. "Hả? Ví của tớ đâu?"



Lâm Thiên chợt nhận ra vi của mình đã biến mất

Lâm Thiên vội đứng dậy tìm kiếm khắp người. nhưng vẫn không tìm thấy chiếc ví tiền. "Không lẽ tớ bị trộm ví sao?" no. Lâm Thiên đột nhiên nhớ tới lúc vừa mới đến có đi vào phòng tắm và và phải một người.

Lúc đó Lâm Thiên không để ý nhưng giờ bị mất vi câu liền nghĩ đến khoảnh khắc có vẻ như là tình cờ đó.

Lâm Thiên liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy người đàn ông đó còn ở trong cửa hàng. Cậu nghĩ rằng hắn đã trốn đi ngay khi vừa lấy xong chiếc ví "Ví bị trộm?"Hoàng Luân cũng lộ vẻ kinh ngạc. “Đúng vậy, khi tớ vừa đi vệ sinh thì va vào một kẻ trong phòng tắm. Tớ nghĩ rằng chính tên khốn đó đã trộm mất của tớ."Lâm Thiên nhíu mày. "Vậy tớ sẽ trả tiền!"

Hoàng Luân vội móc túi ra, nhưng cuối cùng chi gom được hơn ba triệu đồng, thậm chí còn không đủ một phần tiền để trả.

Xấu hổ nhất là không có tiền để thanh toán hóa đơn sau khi đã ăn xong!

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest đen đi tới, trông giống như quản lý khách sạn. "Trang Mỹ, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Người quản lý hỏi người phục vụ. "Quản lý, hai người họ nói rằng họ bị mất vị và không có tiền để trả" Cô phục vụ nói "Ra vậy. Cô đi đi để tôi xử lý ở đây!" Người quản lý vậy tay với cô nhân viên phục vụ, rồi anh ta nhìn hai người Lâm Thiên: "Hai vị, tôi là quản lý cửa hàng." "Vâng... Quản lý, vừa rồi ví của tôi đã bị đánh cắp khi tôi ở trong nhà vệ sinh, vậy... tôi có thể ghi nợ được không? Tôi sẽ gửi lại tiền vào ngày mai!"Lâm Thiên ngượng nghịu nói “Bị ăn trộm mất ví hay là muốn ăn quỵt một bữa ăn toàn sơn hào hải vị cũng thật khó nói: "Viên quản lý cười lạnh.

Khi Lâm Thiên và Hoàng Luân đi vào, gã quản lý đã chú ý đến cả hai. Bởi vì Sen Vàng là một nhà hàng cao cấp cho nên những người đến ăn ở đây cơ bản đều ăn mặc chỉnh tế, sang trọng.

Nhưng Lâm Thiên và Hoàng Luân lại là những kẻ đang khoác trên mình hai bộ quần áo rẻ tiền.

Lúc đó, viên quản lý còn tự hỏi, không biết hai cậu trai trẻ đó có đủ tiền để trả cho một món ở nhà hàng hay không?

Nhưng khách đến đây đều là khách, nên người quản lý không thể đuổi họ đi, "Gi? Anh nói chúng tôi định án quyt sao? Anh sai lầm rồi đấy! Anh có biết người bên cạnh tôi dây là ai không? Cậu ấy là cháu trai của ngài Lê Chi Thành, chủ tịch Tập đoàn Tình Xuyên đáy! Người như vậy có thể đến đây ăn quỵt được sao?" Hoàng Luân nói ầm ĩ "Cậu nói cậu ta là cháu của ông Lê Chí Thành Vậy thì tôi là ông nội của Lê Chí Thành đấy!" Gã quản lý chế nhạo.

Làm sao mà anh ta có thể tin rằng một thanh niên đang mặc một bộ quần áo rẻ tiền là cháu trai của một người giàu nhất vùng Tây Nam này được?Thật là một điều phi lý!

Lâm Thiên cau mày khi nghe lời này của anh ta:"Tôi bị mất ví ở nhà hàng của anh. Nhà hàng của anh đáng lý cũng phải có trách nhiệm đấy!" "Hừm, tôi nghĩ cậu đang định hạ uy tín của nhà hàng chúng tôi và lấy đây làm cái cớ để không trả tiền Làm gì có ví tiền ở đâu mà trộm?" Người quản lý lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lâm Thiên càng thêm ảm đạm. Nơi vụ móc vi xảy ra là trong nhà vệ sinh nam, không được trang bị camera giám sát nên dĩ nhiên cậu không thể yêu cầu trích xuất camera để chứng minh lời nói của minh, "Các cậu nghe tôi nói đây. Các cậu có hai giờ đề xoay sở tiền mang ra trả. Bất kể thế nào cũng nhất định phải trả tiền. Nếu không, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát!"Viên quản lý nói với một vẻ mặt nghiêm túc. sự ồn ào tại đây thu hút sự quan tâm của nhiều thực khách đang có mặt trong nhà hàng. "Gì vậy? Thời buổi này mà vẫn có người đến đây ăn quỵt sao? Lại còn đến cả nhà hàng cao cấp như Sen Vàng để ăn quỵt nữa. Chuyện này có vẻ hay họ rồi đây!" "Kể ra nếu không có tiền thì đừng đến những nơi như thế này mà ăn uống điểm nhiên như vậy."

Nhiều thực khách đang có mặt trong sảnh xì xầm bàn tán. “Lâm Thiên, chuyện này... ta phải làm sao!” Hoàng Luân cũng cứng họng.

Mặc dù Lâm Thiên có chút khó chịu, nhưng đối với việc trả tiền ăn quả thực là chuyện đương nhiên và cậu biết nguyên nhân chính dẫn đến việc ví tiền của cậu bị trộm là do cậu bất cần.

Lâm Thiên suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nói với những thực khách đang có mặt ở đó "Ai sẵn sàng cho tôi mượn hai mươi tám triệu để tôi thanh toán hóa đơn, ngày mai tôi sẽ trở lại gấp mười lần. Tôi có thể lập cam kết và ấn dấu vân tay" "Mười lần? Chính là hai trăm tám mươi triệu!"

Nghe xong con số này, nhiều người trong phòng ăn đã có chút dao động. Dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu, chuyện nghe thật quá kí©h thí©ɧ, thậm chí còn ngầu hơn cả cho vay nặng lãi. "Nhìn quần áo của cậu ta xem. Cậu ta giống một người đàn ông có thể có được hai trăm tám mươi triệu trong một ngày sao? Tôi nghĩ đây là một chiều bài mới của những kẻ lừa đảo mà thôi." "Đúng vậy! Nhìn hắn tuyệt đối không phải loại người có thể bỏ ra hai trăm tám mươi triệu một lúc. Mọi người, đừng bị thằng nhãi này lừa."

Lâm Thiên tuy rằng treo thưởng lớn, nhưng thậm tâm cậu cũng bối rồi, không nghĩ rằng lại có người đồng ý cho một người xa lạ mượn tiền, nhất là một người lại ăn mặc rẻ tiền như vậy! "Cậu nhóc, đừng giờ trò nữa. Tôi nghĩ cậu chỉ muốn lừa tiền, không ai tin cậu đâu, tôi sẽ gọi cảnh sát"

Viên quản lý vừa nói vừa rút điện thoại ra và chuẩn bị bấm số