"Hoàng Luân, từ trước tới nay mình ở trong trường không hề có chút phần lượng gì, nhiều người tha hồ bắt nạt, giảm đạp. Nhưng từ hôm nay trở đi, kẻ nào dám bắt nạt chúng ta, dù là một chút cậu cũng cứ ngoáy ngoáy lỗ tại mà chửi, có chuyện gì mình đều giải quyết hết!"Lâm Thiên nói một cách tự tin. "Cứ ngoáy lỗ tai mà chử? Không phải đấy chứ? Lâm Thiên, có phải... thật sự cậu điên rồi không?" Hoàng Luân mở to mắt. "Đúng! Tớ điên rồi!"Lâm Thiên cười gắn. "Này! Thế thì tốt quá!"Hoàng Luân mập hưng phần nghĩ đến cảnh từ nay trong trường sẽ không bao giờ sợ bị bắt nạt nữa! "Hoàng Luân, cậu có muốn lái thử chiếc Lamborghini này không? Lái đi để trải nghiệm cảm giác sung sướиɠ này nào!"
Lâm Thiên tấp xe sang bên đường đề Hoàng Luân "Thật không? Tuyệt Vời!" lái xe Chương 12. Ngạo mạn "Hoàng Luân, từ trước tới nay mình ở trong trường không hề có chút phân lượng gì, nhiều người tha hồ bắt nạt, giẫm đạp. Nhưng từ hôm nay trở đi, kẻ nào dám bắt nạt chúng ta, dù là một chút cậu cũng cứ ngoáy ngoáy lỗ tại mà chửi, có chuyện gì mình đều giải quyết hết!"Lâm Thiên nói một cách tự tin. "Cứ ngoáy lỗ tại mà chửi? Không phải đấy chứ? Lâm Thiên, có phải... thật sự cậu điên rồi không?" Hoàng Luân mở to mắt. "Đúng! Tớ điên rồi!"Lâm Thiên cười gắn. "Này! Thế thì tốt quá!"Hoàng Luân mập hưng phần nghĩ đến cành từ nay trong trường sẽ không bao giờ sợ bị bắt nạt nữa "Hoàng Luân, cậu có muốn lái thử chiếc Lamborghini này không? Lái đi để trải nghiệm cảm giác sung sướиɠ này nào!"
Lâm Thiên tấp xe sang bên đường để Hoàng Luân lái xe. “Thật không? Tuyệt VỚI " Hoàng Luân thích thủ gật đầu, sau đó nhanh chóng mở cửa xe đổi vị trí. Ai lại không muốn thử cái cảm giác sung sướиɠ khi lái một chiếc Lamborghini chu?
Lúc bọn họ về đến cổng trường thì đã hơn mười một giờ đêm. Cổng trường đã đóng, họ không thể nào lại xe vào được. Cuối cùng Hoàng Luân xuống xe, Lâm Thiên lái xe đến bãi đậu xe gần đó.
Cùng lúc này...
Bên trong một chiếc taxi.
Cô bạn gái Chu Liên của Hoàng Luân đang ngồi trong xe với Giang Diệu Anh. "Mẹ kiếp! Thật không thể tin được! Tớ không nghĩ gã nhãi nhép nghèo rớt mồng tơi ấy lại có thể trở thành một người giàu có như vậy được. Theo tớ biết thì gia đình cậu ta rất nghèo, nghỉ hè cậu ta cũng phải bạc mặt đi làm thêm. Nếu nhà cậu ta giàu thật thì nghĩ hè cần quái gì đi làm thêm?"Chu Liên càng nghĩ càng thấy vô lý. “Đúng vậy. Người giàu thì làm gì có chuyện mặc mấy thứ quần áo rẻ tiền như cậu ta? Nhìn cậu ta thật chẳng mang dáng vẻ của bọn nhà giàu. Nhưng nhìn chiếc Lamborghini của cậu ta thì chúng ta không thể phủ nhận được là cậu ta thực sự giàu có!" Giang Diệu Anh lắc đầu, mở to mắt. "Hay là cậu ta thuê chiếc Lamborghini đó? Rồi giả vờ giàu có để lòe chúng mình?"Chu Liên chợt bật lên một suy nghĩ.
Ngay khi nghe Giang Diệu Anh nhắc tới chiếc xe, cô ta đã lập tức nghĩ đến khả năng này. "Đồ khốn kiếp!Dám nói dối chúng ta! Lần sau gặp mặt, bọn mình nhất định phải làm cho cậu ta bề mặt, nhất định phải làm cho cậu ta không có lỗ để mà chui xuống!"Giang Diệu Anh giậm chân tức giận.
Ngày hôm sau.
Ngày hôm qua bị Lâm Thiên dùng bút đậm cho một phát, Trương Hách phải đi điều trị trong bệnh viện. Hôm nay cuối cùng hắn cũng được ra viện.
Trên lối vào trường. "Anh Hách, anh trở lại rồi!"
Đám nam sinh là đồ đệ của Trương Hách chào đón hắn niềm nở ở cổng trường.
Sắc mặt Trương Hách vô cùng ảm đạm. "Chiết tiết, hôm nay tao đi học lại, việc đầu tiên tạo làm là phải tìm Lâm Thiên báo thù!"Mặt Trương Hách lóe lên tia sáng độc ác, lạnh lùng.
Trương Hách nghĩ đến việc hắn bị thắng nhãi ranh Lâm Thiên cầm bút đâm vào người mà cảm thấy vô cùng bực bội. Đã vậy hắn lại còn bị đâm ngay trong lớp, dưới con mắt của đám đàn em, thật hết sức mất mặt! "Anh Hách, anh định thu dọn thắng nhãi đó như thế nào? Hay chúng ta tìm người đánh nó?" Một gã đệ từ caogầy gò tò mò hỏi. "Đánh nó? Hừ, chỉ đánh nó cũng không có ích lợi gì! Tao muốn nhà trường đuổi học nói Tao muốn tương lai của nó bị hủy hoại." Trương Hách hung ác nói. "Bị đuổi học? Làm sao nó có thể bị đuổi học được?" Gã cao gầy lại hỏi tiếp. “Trường phòng hành chính của trường này là bạn của bố tạo. Vì vậy việc làm cho nhà trường đuổi học thằng nhãi ranh đó thật hết sức dễ dàng. Thằng nhãi khốn kiếp đáng thương!" Trương Hách liếc mắt.
Phòng Hành chính của trường Đại học Bảo Thanh. "Chủ Lý!" Trương Hách bước vào văn phòng.
Ngồi trên ghế văn phòng là một người đàn ông trung niên mập mạp bụng phê, chính là chủ Lý trong miệng Trương Hách, Trường phòng Hành chính của nhà trường. "Cháu trai Trương Hách Hôm nay sao lại rành tới chỗ của chủ Lý thế này? Cháu ở trường học thế nào rồi? Trường phòng Lý nhìn Trương hách cười "Chủ Lý, mấy ngày nay cháu gặp chuyện không vui."
Trương Hách vừa nói vừa kéo cổ áo xuống, miếng băng gạc che vết thương hiện ra. “Cháu trai Trương Hách... Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trường phòng Lý tỏ vẻ ngạc nhiên. "Chuyện này là do cháu bị một đứa nhãi trong lớp cháu dùng bút đâm. Hắn lại dám làm vậy ngay ở một nơi công cộng như trong lớp học. Chủ Lý, chủ phải trừng trị kẻ không coi nội quy nhà trường ra gì như hắn. Chủ phải đuổi học hằn!" Trương Hách nghiến răng. "Cái gì? Còn có chuyện như vậy! Cháu trai đừng lo lắng. Chủ hứa sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho cháu. Hắn tên là gì?"Trường phòng Lý bực bội hỏi. "Hắn ta tên là Lâm Thiên." Trương Hách báo danh. “Cháu trai, hãy trở về chờ tin tức của chủ. Trong ngày hôm nay, ta sẽ đuổi học thắng nhất đó cho cháu!" Trưởng phòng Lý thế thót, "Cảm ơn chủ LÝ
Trương Hách nở một nụ cười phần khích,
Trong lớp học.
Sau khi Trương Hách vào lớp liền đi thẳng đến chỗ
Lâm Thiên. "Trương Hách, vừa về từ bệnh viện lại dám đến tìm tạo sao? Mày thấy nằm chừng ấy thời gian chưa đủ à?"Lâm Thiên vừa đọc sách vừa nói mà không thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Lâm Thiên! Mày...!"
Trương Hách nghe Lâm Thiên nói, sắc mặt liền tại xanh vì tức giận.
Trương Hách vốn định làm nhục Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên lại làm nhục hắn trước, lại còn ngay trước mặt các bạn học. Điều này làm cho Trương Hách hoàn toàn cảm thấy mất hứng. "Lâm Thiên, màydám kiêu ngạo sao? Tao nói cho mày biết, Trường phòng hành chính trường này là bạn của bố tạo. Trưởng phòng Lý đã hứa với tao trước giờ tan học hôm nay sẽ đuổi mày ra khỏi trường. "Mày chờ đấy! Để tạo xem mày còn lão lều được mấy giờ mấy phút nữa mặt Trương Hách dữ tợn, “Đuổi học tao?"Lâm Thiên cười.
Trương Hách đột nhiên chuyển chủ đề và nói một cách tự hào: "Lâm Thiên, đừng nói là Trương Hách tạo không cho mày một cơ hội. Nếu mày chiu quỳ xuống xin lỗi và liếʍ giày của tạo, tạo có thể xem xét mà bảo Trường phòng Lý tha cho mày!"
Lâm Thiên cười nói:"Tao cũng cho mày một cơ hội. Nếu hiện tại mày xin lỗi và hứa sau này sẽ tránh xa tao ra thì tao đảm bảo công ty của cha mày sẽ không gặp phải vận xui sắp tới!" "Cái gì? Vận xui của công ty của cha tao? Ha ha ha... Chỉ dựa vào mày, một thằng nhãi đáng thương sao? Mày sắp chết rồi, còn dám lên tiếng ở đây!"Trương Hách chế nhạo.
Trương Hách vốn nghĩ rằng Lâm Thiên sẽ sợ hãi khi biết rằng mình sắp bị đuổi học, thậm chí còn cầu xin hắn ta thương xót. Nhưng phản ứng bình tĩnh và thờ ở của Lâm Thiên khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Lâm Thiên lắc đầu:"Xem ra mày không muốn tận dụng cơ hội hiểm có mà tạo cho. Lẽ ra, mày có thể xin lỗi rồi yên ổn mà sống tiếp, nhưng mày lại chọn con đường xuống địa ngục" Trương Hách đương nhiên không hiểu lời nói của
Lâm Thiên, "Thằng khốn. Tạo mửa vào cái cơ hội mà mày cho tao! Mà mày không cần ở đây khua mỗi múa mép nói máy lời vô nghĩa nữa. Hãy chống mắt lên mà chờ đến lúc mày bị đuổi học, thắng nhất!”
Trương Hách nói xong liền quay đầu bỏ đi. "Được, tao sẽ đợi."Lâm Thiên cười tự tin.
Cảnh tượng này đều lọt vào mắt của các bạn học.
Mọi người xì xào bàn tần. "Trương Hách hôm qua phải đi bệnh viện thật. Nhưng chủ anh ta lại là Trưởng phòng Hành chính trường mình. Lần này có lẽ Lâm Thiên thật sự sẽ bị đuổi học!" "Chắc chắn rồi. Sợ rằng cậu ấy nhất định sẽ bị đuổi học!" "Lâm Thiên dám chống lại Trương Hách, lòng dũng cảm thật đáng khen ngợi. Nhưng cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo, chắc chắn phải cam chịuthất bại mà thôi."
Trong lòng mọi người đều chắc mẩm lần này Làm Thiên sẽ bị đuôi học, Hoàng Luân béo cũng không quá lo lắng, bởi vì tối hôm qua cậu ta đã biết được thân phận thật sự của Lâm Thiên.
Lúc này, lớp trường Như Tuyết đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thiên. “Lâm Thiên, theo tôi đến văn phòng. Tôi sẽ giúp làm chứng cho cậu, Trương Hách bắt nạt cậu trước nên cậu mới phải phản kháng. Hiệu trưởng nhất định sẽ không đuổi học cậu!" Như Tuyết nghiêm mặt nói.
Lâm Thiên có chút chột dạ về việc Như Tuyết lại đột ngột đến nói với cậu những lời như thế.
Trương Hách thấy vậy liền lớn tiếng nói với Như
Tuyết: "Lớp trường Như Tuyết, cậu thật sự là ngây thơ. Cậu nghĩ như vậy sao? Cậu cho rằng Hiệu trưởng sẽ nghe lời cậu sao? Gia đình cậu có vai về lớn sao? Cậu có chỗ dựa nào à? Như Tuyết ngây thơ, cho dù cậu có đi thì hôm nay thằng nhãi ranh này vẫn sẽ bị đuổi học" "Không phải chuyện của cậu, lớp trường! Cậu có ô dù che chở sao mà dám làm như thế?"Đám tay chân hùa theo Trương Hách nhao nhao lên tiếng. “Tôi không tin!"Vương Tuyết giảm chân, khuôn mặt xinh xắn lộ ra và không cam chịu. Mấy ngày trước Lâm Thiên giúp Như Tuyết ở quán bar. Như Tuyết nhớ trong lòng, đương nhiên không đành lòng nhìn Lâm Thiên bị đuổi học. Cô muốn giúp Lâm Thiên. "Như Tuyết, tôi biết cậu muốn làm gì. Tôi có cách riêng để giải quyết. Tôi còn không thèm để hắn vào mắt. Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ bị đuổi học!"Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Như Tuyết. "Nhưng..."
Gương mặt Như Tuyết vẫn lộ ra một chút lo lắng. Cô biết Trương Hách có tiền, gia thế vững vàng, Lâm Thiên không thể đối phó được với hắn ta. "Không. Cậu cũng không giúp được tôi. Cho dù chúng ta đến văn phòng cũng vô dụng."Lâm Thiên lắc đâu.
Như Tuyết im lặng rồi quay đi.
Một lúc sau... "AnhHách, tôi nghe nói chi nhánh Bảo Thạnh của Tập đoàn Tình Xuyên sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi vào ngày mai, AnhHách, anh có định đến đó không?" Một gã đàn em của Trương Hách hỏi. "Tất nhiên! Gia đình tạo và Tập đoàn Tình Xuyên là những đối tác rất quan trọng của nhau. Tất nhiên tao sẽ tham gia." Trương Hách tự hào nói. "Wow, thật đáng ghen tị! Đây là một bữa tiệc lớn của Tập đoàn Tình Xuyên đấy!". "Khi nào thichúng ta mới có cái may mắn được bước chân vào nơi của giới thượng lưu như thế?"
Đám người trông ghen tị và ao ước.
Không chỉ đám tay chân của Trương Hách mới nhìn hắn ta bằng con mắt ngưỡng mộ mà những sinh viên còn lại trong lớp cũng rất ghen tị.
Đương nhiên rồi! Tập đoàn Tình Xuyên là tập đoàn nổi tiếng ở ba tỉnh miền Tây Nam, danh tiếng vô cùng lớn. Được tham gia tiệc chiêu đãi của Tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn là một vinh dự vô cùng to lớn.
Trương Hách thấy tất thảy đều ra vẻ đều ghen tị với mình, trong lòng vô cùng hài lòng. “Thứ rác rưởi kia thì đừng hòng! E rằng đời này hắn cũng sẽ không thể bước vào một bữa tiệc như thế" Trương Hách chế nhạo.
Khi nói lời này Trương Hách liền hưởng ánh mắt về phía Lâm Thiên, hiển nhiên là hắn đang giễu cợt Lâm Thiên "Trương Hách, đừng vội vàng khẳng định những điều như vậy. Biết đầu ngày mai chúng ta lại gặp nhau ở tiệc chiêu đãi"Lâm Thiên cười nói. "Mày... Haha, mày đang mơ đẩy a? Cả đời mày cũng đừng hòng vào được một nơi như vậy! Mà mày mơ tưởng chuyện đó làm gì? Ngồi đây mà lo chuyện sắp bị đuổi học của mày đi."Trương Hách đắc thắng cười nói.
Hoàng Luân vỗ vỗ Lâm Thiên, thấp giọng hỏi: "Lâm Thiên, ngày mai cậu đi dự bữa tiệc đó thật sao?"
Hoàng Luân đã biết thân phận của Lâm Thiên. "Đương nhiên là mình khởi xưởng buổi chiêu đãi này.”Lâm Thiên cười nói với Hoàng Luân. “Cái gì?" Hoàng Luân ngạc nhiên.
Lập tức, Hoàng Luân nở nụ cười phần khích:"Chả, vậy ngày mai cậu và Trương Hách không phải sẽ gặp nhau ở tiệc chiêu đãi sao?" "Nếu hắn cũng tham gia, đương nhiên sẽ như vậy. Lâm Thiên cười gật đầu. "Thật thú vị! Này, thật là thú vị. Tớ rất muốn xem ngày mai hắn sẽ phản ứng như thế nào khi gặp cậu ở đó!" Hoàng Luân hào hứng nói. "Cậu muốn xem sao? Vậy ngày mai cậu cũng hãy tới buổi chiều đài. Tớ sẽ tới đón cầu"Lâm Thiên cười nói. “Được! Được!"Hoàng Luân mập gật đầu lia lịa như mổ thóc.
Hoàng Luân muốn đi, một phần vì muốn xem phản ứng của Trương Hách khi thấy Lâm Thiên đến, mặt khác, ai mà không muốn được tham gia vào một bữa tiệc đẳng cấp của tập đoàn Tình Xuyên để xem thử xem sao?