Chương 91: Không được bắn lén trong lúc Oánh Oánh ra

Tiếng hô hấp đan xen nhanh chóng biến thành tiếng nước dính nhớp ái muội.

Tối nay dường như phò mã rất thích hôn nàng. Hắn ngậm môi nàng rồi móc lưỡi nàng ra, không ngừng quấn lấy mặc cho nàng luôn rụt lại, ra sức biểu đạt niềm vui trong lòng mình.

Vì sao vậy?

Tần Nguyệt Oánh có chút bối rối.

Chẳng lẽ chỉ vì nàng thò đầu lại gần một chút sao?

Con chó nhỏ đúng là dễ thỏa mãn.

Nhưng đó là vì nàng muốn nhìn rõ lông mi của hắn, nàng chắc chắn không hề có ý định hôn hắn.

Tần Nguyệt Oánh tự nhủ như vậy.

Đều tại lỗi của tên ngốc tự đa tình này.

Nhưng lúc này, trong không gian chật hẹp và tối tăm của chiếc quan tài, nhịp tim rung động dữ dội bị hơi thở dồn dập của cả hai át đi đã không còn che giấu được nữa.

Nam nhân không nói lời nào mà chỉ đi vào thật nhẹ nhàng, cẩn thận trừu sát những điểm mẫn cảm trong âʍ đa͙σ ẩm ướt rồi ấn qυყ đầυ cứng rắn vào phần thịt gồ lên, cố gắng kí©h thí©ɧ và chui vào cái lỗ nằm giữa nó.

Đâm sắp hỏng đến nơi mới bắt đầu giả bộ làm con sói ngây thơ.

Tần Nguyệt Oánh thầm khinh thường.

Nhưng nàng vẫn phải thừa nhận rằng cách kí©h thí©ɧ nhẹ nhàng này thực sự hợp ý mình.

Phần thịt gồ lên đã bị nhấp mềm nên không khó để đâm mở cái lỗ nằm trên nó, hắn không thọc mạnh vào như thường mà ấn đầu khất vào tử ©υиɠ, vừa mài vừa khoan vào thật nhẹ.

Chỉ cần mυ"ŧ nhẹ lấy hắn nàng cũng có thể hình dung ra dáng vẻ sắc tình của thứ đang rỉ nước đó, nó sưng to đến mức thâm tím, dựng đứng đầy đáng thương trước mặt nàng.

Hai túi tinh bên dưới đã nhẫn nại đến cùng cực, chúng căng phồng lên áp chặt vào môi âʍ ɦộ non mềm, khoe với nàng nguồn giống được dự trữ bên trong như muốn kể công -- không lãng phí một giọt nào mà đều dâng hết cho nàng.

Hắn hôn dọc xuống rồi liếʍ cổ nàng một cách lưu luyến, cuối cùng khom người bóp hai vυ" nàng lại, đặt cả hai núʍ ѵú vào miệng mυ"ŧ.

Nàng đưa tay bịt tai hắn, nhưng hắn lại nhích tới dịu dàng nắm tay nàng.

Từ trên xuống dưới, khắp nơi hắn đều ra sức âu yếm phục vụ nàng -- hắn muốn nàng phải ghi nhớ cách biểu đạt tình yêu của mình, phải ghi nhớ sự chân thành và thâm tình này của hắn mỗi khi hoan ái.

Tần Nguyệt Oánh mê loạn nghĩ, lúc này dù phò mã có đòi lấy tên nàng mở cửa hàng chắc nàng cũng sẽ ngây ngốc đồng ý.

Nhưng Phượng Quan Hà không cần gì cả.

Hắn chỉ nói một câu:

"Ôm ta đi."

Một lát sau, thấy người dưới thân ngơ ngác không phản ứng gì, câu nói mang theo chút ép buộc ấy lại đổi thành:

"Ôm một lát thôi."

Tần Nguyệt Oánh nhanh chóng ôm lấy hắn.

Tay nàng luồn qua mép áo chạm vào cơ thể nam tính đẫm mồ hôi rồi nhẹ nhàng ôm eo hắn.

Hành động nhỏ ấy dường như đã mang lại cho hắn sự động viên rất lớn. Dươиɠ ѵậŧ chôn trong cơ thể nàng nảy lên mạnh mẽ lên rồi từ từ đâm sâu vào trong, gần như đẩy cả người nàng lên.

Đầu nàng va vào ván gỗ phía trên. Không với tới môi nên hắn lại hưng phấn gặm cắn cổ nàng. Hắn không e dè hít hà cơ thể nàng, sau đó dùng gậy thịt cứng ngắc của mình đâm thọc nàng, thành thật thể hiện trạng thái động dục như thú hoang của mình cho nàng thấy.

Nếu hắn có một cái đuôi thì bây giờ nhất định sẽ phấn khích vẫy vẫy với nàng.

Hóa ra là vậy? Chỉ cần một phần thưởng nhỏ đã có thể khơi dậy niềm vui của hắn lên theo cấp số nhân.

Mà cũng có thể..... đây thực chất chỉ là một chiêu của phò mã.

Vừa nhìn nàng bằng ánh mắt đau lòng đầy tội nghiệp rồi lại gục đầu vào tay nàng.

Bằng cách đó, bằng cách đó hắn có thể......

Có thể làm gì?

Tần Nguyệt Oánh không nghĩ ra.

"Đã...... a...... nghịch đủ rồi, đừng giận dỗi thừa thãi nữa....."

Để tránh phát sinh hậu quả khôn lường, trưởng công chúa điện hạ bị đâm đến choáng váng đã hiểu ra rằng mình cần phải biết dỗ dành một chút.

Vì vậy nàng đành miễn cưỡng vuốt ve lưng hắn.

"Chúng ta...... quan hệ giữa chúng ta tốt nhất, phải không nào?"

"Ừ."

Phượng Quan Hà rất đồng tình.

Cách đồng tình của hắn là đâm vào nàng sâu hơn.

Môi âʍ ɦộ trắng bệch khép hờ bị hắn cưỡng ép tách ra, cự vật hung hãn dính đầy dịch yêu hung hăng thọc vào, quấy loạn thịt âʍ đa͙σ và nước nhờn bên trong thành một đống bầy nhầy, khiến nó hoàn toàn mất đi trạng thái ban đầu.

Bởi vì sự kết hợp của bọn họ là tốt đẹp nhất.

Hắn giống như một con chó lớn luôn mong ngóng được cưng chiều, cuối cùng một ngày cũng được chủ nhân của mình đeo cho chiếc bảng tên đầu tiên, cảm giác mình phải làm gì đó mới giải tỏa được cảm xúc trong lòng ra.

Hắn cũng không muốn vậy, nhưng hắn không biết làm gì khác.

Mọi hành động thấp hèn và tục tĩu đều biểu lộ trước mặt chủ nhân.

Hắn chỉ biết răm rắp phục tùng mệnh lệnh của nàng như mọi khi.

Hai người đầm đìa mồ hôi ôm chặt nhau trong chiếc hòm nhỏ hẹp.

Không khí trở nên ẩm ướt. Nữ nhân bị đè bên dưới đổ đầy mồ hôi trên trán, hai cánh tay thon yếu ớt bám lấy vai và lưng hắn, hai chân thậm chí vẫn còn quấn quanh vòng eo săn chắc của nam nhân.

Chân nàng lay động như chiếc lá rơi xuống biển, mất đi sự tự chủ và chỉ biết lắc lư theo chuyển động cơ thể nam nhân.

"Ha a...... đâm nhẹ thôi, dươиɠ ѵậŧ...... a......"

Không biết đã là lần thứ mấy, trưởng công chúa điện hạ hoàn toàn vứt bỏ thái độ trịch thượng thường ngày mà lắc lư âʍ ɦộ một cách điêu luyện và phun nước da^ʍ lênh láng.

Những tiếng cầu xin dâʍ ɭσạи đã bị nam nhân dùng miệng chặn lại. Hắn rút phựt dươиɠ ѵậŧ đang sắp bắn ra rồi chuyển sang chà xát hộŧ ɭε ướt nhẹp cương cứng.

Nữ nhân nhỏ chắc hẳn cũng thấy rất thoải mái.

Cơ thể nàng run lên, một chất lỏng sền sệt phụt ra từ môi âʍ ɦộ bị thọc không khép lại được, làm ướt đẫm cả y phục của họ.

Một lát sau, nàng hơi đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ có vẻ khó xử.

"Oánh Oánh muốn phun."

"Phun đi," Phượng Quan Hà khàn giọng nói, "Người phun trước mặt ta còn ít hay sao?"

Lời nói trần trụi khiến nàng càng thẹn thùng hơn. Chần chừ một lúc, Tần Nguyệt Oánh vẫn túm lấy áo choàng của hắn, lí nhí yêu cầu: "Không cho phép bắn lén trong lúc Oánh Oánh ra."

"Được."

Phượng Quan Hà lập tức đồng ý.

Âʍ ɦộ mũm mĩm kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc rồi cọ qua cọ lại, kế đó phun một luồng nước ấm lên thân gậy, nó phun mạnh đến nỗi tràn vào rãnh thịt nhạy cảm và bắn cả lên bụng hắn.

Phượng Quan Hà hít sâu một hơi chịu đựng.

Hắn bắt chước cách mà nàng dùng lúc đầu để quyến rũ, nhẹ nhàng liếʍ môi nàng, thì thầm với nàng những lời âu yếm mà nàng đã nghe đến nhàm tai.

Vào lúc hai mắt nàng mờ đi, hắn tìm đúng điểm, dùng hết sức dập mạnh một cái vào khe huyệt đầm đìa nước của nàng rồi sảng khoái xuất tinh.

Không một âm thanh nào lọt được ra khỏi không gian nhỏ bé tối tăm này. Tiếng dịch thể phun ra, tiếng xuất tinh, tiếng thở hổn hển và tiếng rêи ɾỉ của đôi nam nữ...

Những thứ biểu đạt cho tình yêu và ham muốn đều dính vào nhau khăng khít chặt chẽ, ma sát, bốc hơi nóng rồi cuối cùng để lại một bãi nhầy nhụa.

Cánh hoa khẽ run lên, sữa trắng liên tiếp bắn vào rót ngập nụ, những nhị hoa được tưới no xoắn chặt vào nhau.

Đóa hoa yêu nghiệt đã phải trả giá cho hành động dụ dỗ của mình.

"Hức...... thật...... thật giả dối, thật đáng ghét......"

"Đây cũng là cách ngươi yêu Oánh Oánh ư?"

Phượng Quan Hà thỏa mãn hôn nàng mấy cái.

"Đúng vậy, không được sao?"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~