TG5 - Chương 7.2

“Đệ có mệt không? Có muốn ta đưa đệ đi nghỉ ngơi không?” Tiểu hài tử ở trước mắt này chính là sư đệ tương lai của mình, sau khi suy nghĩ xong, hắn quyết định ngồi xổm xuống, để chiều cao của mình không chênh lệch nhiều với tiểu hài tử, như vậy sẽ dễ dàng thân cận hơi.

“Không mệt, đệ không mệt, đại ca ca huynh tên gì vậy, đệ tên Mộ Dung Niệm nha.” Tiểu hài tử thấy hắn ngồi xổm xuống, nét khẩn trương còn sót lại trên mặt lập tức biến mất, hưng phấn tiến tới ôm lấy cánh tay hắn.

“Ta tên Tinh Mộ, nghe sư tôn nói ngài ấy muốn nhận đệ làm đồ đệ?” Hắn hơi cau mày, cảm thấy hơi khó hiểu.

Thanh Lan không để ý tới thế tục, ghét nhất việc nhận đồ đệ, lúc trước hắn được nhận làm đồ đệ là bởi vì hắn mới vào môn phái, trong lúc thi đấu được giải nhất, hơn nữa chưởng môn chân nhân tạo áp lực, Thanh Lan không còn cách nào khác đành đồng ý.

Cho dù Thanh Lan đã nhận hắn làm đồ đệ, nhưng trong trăm năm qua cũng hiếm khi dạy hắn công pháp tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ ném mấy quyển công pháp đến trước mặt hắn, để cho hắn tự mình lĩnh hội.

Mà bây giờ Thanh Lan lại chủ động nhận đồ đệ?

“Hình như là như vậy, lúc nãy đệ thấy mệt mỏi quá, nằm ở trong lòng thượng tiên ngủ quên, nhưng đệ nhớ trước khi ngủ ngài ấy có nói những lời như vậy.” Mộ Dung Niệm ngượng ngùng cười, sờ sờ đầu mình.

Hả, nằm trong lòng, thượng tiên, ngủ, quên????? Thanh Lan làm sao lại cho phép chuyện như vậy xảy ra? Đột nhiên hắn cảm thấy thế giới này trở nên quá ma huyễn.

“Đệ nhỏ như vậy đã gia nhập môn phái tu chân, là ý muốn của cha mẹ đệ sao?”

Hắn thấy bộ dáng tiểu hài tử cũng chỉ khoảng chín mười tuổi mà thôi, mà y phục trên người y đều là tơ lụa mềm mại, bình thường các gia đình phú quý như vậy sẽ không nỡ để tiểu hài tử đến môn phái tu chân chịu khổ, nếu muốn đưa cũng sẽ chờ tiểu hài tử lớn hơn một chút mới đưa.

“Từ nhỏ đến giờ đệ chưa từng gặp cha, còn mẫu thân, bà ấy nói bà ấy muốn tới một thế giới khác, bà ấy đã đi được một thời gian rồi, bà nói nơi đó không có đau khổ, nơi đó có sông Vong Xuyên xinh đẹp lặng lẽ chảy xuôi, còn có hoa mạn đà la mỹ lệ lặng yên nở rộ……”

“Mẫu thân nói đệ không cần lo lắng cho bà ấy, bà ấy sống ở nơi đó rất vui vẻ……”

Lời nói của tiểu hài tử làm hắn hơi khựng lại, im lặng một lát, cuối cùng vẫn không chọc thủng lời nói dối thiện ý của mẫu thân tiểu hài tử.

“Có đói không? Ta mang đệ đi ăn chút linh quả trước nhé?” Đoán được có lẽ phụ thân của tiểu hài tử cũng không còn nữa, trong lòng hắn dâng lên một tia thương hại, ôm tiểu hài tử lên.

Tiểu hài tử cũng không kháng cự động tác của hắn, nho nhỏ mềm mại giống một quả bóng nhỏ, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực hắn, giống một con mèo con ngoan ngoãn.

Ôm đi được một đoạn đường ngắn, hắn đột nhiên nhận ra được có gì đó không đúng, tiểu hài tử trong vòng tay hắn đang run rẩy.

“Đại ca ca, thật ra đệ vẫn rất nhớ mẫu thân……” Giọng tiểu hài tử nghẹn ngào.

“Mẫu thân không muốn đệ nhớ bà ấy, nhưng mà đệ thật sự, thật sự…… Nhịn không được……”

Nước mắt thuận theo gương mặt trắng nõn mềm mại của tiểu hài tử chảy xuống cổ y, rõ ràng là nước mắt lạnh lẽo, lại làm cả người hắn cảm thấy nóng bừng.

Hắn không tự chủ được tăng thêm lực ôm tiểu hài tử.

“Từ nay về sau, đệ có thể xem ta là huynh trưởng của đệ.”

“Ta sẽ đối xử với đệ giống như mẫu thân đệ, bảo vệ đệ vô ưu, một đời an khang.”

Tiếng khóc của tiểu hài tử ngừng lại, y ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên, ngây ngốc nhìn hắn lộ ra nụ cười ngốc nghếch: “Vâng ạ.”

Đó chính là lần đầu tiên gặp mặt của hắn và Mộ Dung niệm.

“Phụt phụt” Âm thanh tiếng nước dính nhớp giữa háng rất nhanh đã kéo hắn về hiện thực.

Cao mát lạnh bôi lên trên da^ʍ huyệt và đại dươиɠ ѵậŧ đã sớm hòa tan, theo tiết tấu thao làm từ từ thâm nhập, cao mát lạnh trộn lẫn với tràng dịch ào ạt chảy ra.

Côn ŧᏂịŧ thô to từng chút từng chút căng mở đường đi chật chội hẹp dài sâu kín, da^ʍ huyệt truyền đến một loại cảm giác đã bị căng phồng cực hạn.

Đôi chân dài như ngọc bị nâng cao lên, đôi mắt đào hoa của Tinh Mộ đỏ bừng, vẻ dịu dàng vốn có đã biến mất, thứ còn sót lại chỉ là du͙© vọиɠ vô tận điên cuồng đoạt lấy.

Máu chảy ngược, chân bị nâng lên, còn bị ép buộc thừa nhận va chạm thao làm mãnh liệt, Cố Niệm khó chịu vặn vẹo vòng eo, đuôi mắt đỏ bừng.

“Ưm a, sư, sư huynh, đừng! Đừng dùng sức như vậy a…… Ách, tiểu huyệt thật sự sắp bị cắm lạn ưm a……”

Lời cầu xin vô lực làm gia tăng tốc độ máu chảy trong cơ thể, côn ŧᏂịŧ thô to của Tinh Mộ cắm sâu trong mị huyệt của Cố Niệm trướng lớn một vòng.

Dưới sự căng trướng như vậy, từng tầng từng tầng bên trong huyệt thịt giống như lớp cao su đàn hồi gắt gao bám chặt, mấp máy co rút lại, siết chặt dươиɠ ѵậŧ đỏ bừng của hắn hơn nữa.

Côn ŧᏂịŧ lúc này gần như không di chuyển được, Tinh Mộ chỉ cảm thấy như thể côn ŧᏂịŧ của hắn sắp bị cắn đứt .

Hít sâu một hơi, hắn đột ngột ấn đôi chân dài của sư đệ xuống dưới, bắt đầu mưa rền gió dữ đâm vào.

“Ưm! A a, vυ"…… a a, vυ" trướng quá a…… ưm a, sắp nổ rồi a a! Sữa phun ra hu hu a……”

Theo động tác cắm vào sâu bên trong, vυ" to no đủ mê người trước ngực đột nhiên căng lên, một dòng sữa nhỏ màu trắng béo ngậy phun ra như súng nước.

Tiểu bò sữa dâʍ đãиɠ, bị sư huynh của y thao làm đến cao trào, còn dâʍ đãиɠ phun ra sữa tươi.

Xiao xian xian: Tui thấy truyện mới được mở lại, bấm vào link thì vẫn ra truyện, nhưng bấm trên web tìm tên truyện or tác giả thì ko tìm được. Nhìn mà nản á tr

(╯︵╰,)