Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Em không nỡ xa tôi?" -"................" Cô im lặng.
"Im lặng là đồng ý?" Cô lắc đầu. "Lắc đầu cũng là đồng ý nốt!" - ".............." tay anh đặt lên đôi mắt màu hổ phách sâu hoắm được truyền từ mẹ, gián tiếp hôn cô, anh thì thầm "Đợi tôi, chỉ một thời gian thôi, tôi sẽ bù đắp cho em! Không để em phải chịu ủy khuất! Hãy tin tưởng tôi! Thừa Trung tôi rất ít khi nói, nhưng một khi nói nhất định sẽ làm được!"
"Được rồi! Anh nhanh đi đi không muộn đấy, tôi không sao!" Cô cầm lấy tay anh, vỗ vỗ, nhìn cô giống như người chinh phụ tiễn người chinh phu đi lính vậy, ngày trở về là không báo trước, mà cũng có thể, là mãi không trở về!
Anh cố vớt vát chút lưu luyến, ôm cô lần nữa, rồi cất bước lên trực thăng, bám vào dây, vẫn không quên ngoái lại nhìn cô, mà cô.. cũng quay đi, để lại trong mắt anh là một bóng lưng mang vẻ cô đơn, vẻ buồn man mác..
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thừa Hạ và nhóm bạn vẫn đang đứng phòng camera, ngoài cửa, đợi tung tích của hạ Thư...
Đã 4 tiếng rồi, người vẫn chưa thấy đâu..
Thừa Hạ dẫm chân bình bịch, tỏ vẻ bất bình "Aidaa, sao vẫn chưa tìm thấy?" Tần Gia Phong nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, phì cười "Trẻ con quá!" Cô quay sang anh, mắt hình viên đạn nhìn anh "Không ảnh hưởng đến anh, anh phàn nàn cái gì?" - "Có đấy! Em giữ hình tượng cho anh chút đi! Công ty đang đi lên, rất cần mặt mũi đấy!" Anh quẹt quẹt mũi, dáng vẻ như mặt mũi anh quan trọng lắm.
"Ai nói với tôi là không công ty nào là không nhìn mặt công ty anh mà làm việc, không người nào không nhìn sắc mặt của anh mà hành động?" - "Em sai rồi!"
"Sai chỗ nào cơ?" - " Đúng là không người nào không nhìn mặt tôi mà làm việc, trừ em ra!"
"Gìii?" - " Em phản đối? Trừ phi em không phải là người!" Tần Gia Phong nhếch mép cười tà nhìn Thừa Hạ đang xù lông, có lẽ từ khi sinh ra người anh thích trêu nhất là cô, mỗi lần cô bị anh chọc tức đều phồng mồm phồng miệng bất bình, mắt trợn ngược nhìn đáng yêu hơn cả lúc cười..
Anh lấy tay véo má cô, rồi hôn cô trấn tĩnh "Đùa em thôi, giận dỗi mau già!" - "........." Già tổ tông nhà anh ý! Chê tôi già anh thì trẻ?
Cẩn Mai và Tư Duệ chống hông, vỗ tay "Hai người trở lại mặt đất đi, không phải thiên đường đâu mà ở đấy show ân ái!" - " Quên là còn gái già ế đang ở đây đấy à?"
"......" Thừa Hạquay lại, liền thấy Hạ Thư bước ra khỏi nhà ma "A... Nó trở lại rồi kìa!"
Cẩn Mai, Tư Duệ cũng theo bước cô tiến đến chỗ Hạ Thư, người ôm chầm, người bắt tay "Ôi tao nhớ mày quá! Không sao chứ? Thừa Trung đâu?! Sao anh ta không đi cùng mày?" - " Đúng đó anh tao đâu? Cũng mất tích cùng mày mà!"
Hạ Thư nở nụ cười, có chút gượng " Tao thành công rồi!" - " Mày nói sao? Mày tỏ tình thành công rồi? Lợi hại nha!"
Cẩn Mai lắc lắc tay cô, hào hứng, Tần Gia Phong và Thừa Hạ vẻ mặt đăm chiêu vài giây, đồng thanh "Hình như không phải thế!" - "...." Aida chết chúng tôi mất, hai người có thể bớt chút ăn ý chừa đường sống cho tụi tui được hay không?
"Là sao?" - " Anh ấy tỏ tình trước, không phải tao!"
"....." Tần Gia Phong thầm nghĩ Quả nhiên cậu ta không hề che giấu nổi sự chiếm hữu, cứ phải đặt trước một chỗ trong trái tim cô ấy mới có thể yên tâm làm việc..
"Tao có lẽ phải đợi rồi! Cũng có thể đợi rất lâu, cũng có thể là không thể đợi được! Tao không chắc có đủ khả năng chờ anh ấy quay về bên tao hay không.. Thế nhưng.. nhất định sẽ đợi anh ấy bằng toàn bộ sức lực của mình, nếu như anh ấy dùng toàn bộ tấm lòng của anh ấy hoàn thiện bản thân, tao nhất định sẽ không bỏ cuộc!"
Thân hình mảnh mai, mái tóc đen lòa xòa theo làn gió, những tia nắng của buổi chiều tà xô bóng hình cô hiện rõ nét trên nền nhựa của con đường..
Vòng quay ngựa gỗ, công viên giải trí năm ấy là dấu mốc đánh dấu bước chân quan trọng của cuộc đời, thanh xuân của cô là thanh xuân chờ đợi, không hẳn là bất hạnh, cũng có thể đáp lại sự chờ đợi của cả tuổi trẻ ấy lại chính là một hạnh phúc viên mãn của tương lai?
Hạ Thư lần đầu tiên gặp anh, anh đã nói với cô "I also love you forever!" Biết đâu được đấy, lại chính là lời hứa hẹn, như một dây tơ hồng kéo nhẹ hay người về một phía, nên duyên lẫn nhau..
Hạ Thư dùng hết những can đảm đầu đời, dẫu biết rằng trái tim anh sắt đá, sự bài xích của anh với con gái lại càng mạnh, cô vẫn dũng cảm dành phân nửa trái tim của mình cho anh, vẫn thường dõi theo anh mặc cho sự lạnh nhạt của anh..
Thừa Trung lần đầu gặp cô, không biết tại sao chẳng tự chủ được mà đáp lại cô "I also love you forever!".
Thừa Trung với tinh thần "thép" càn quét tình yêu của phái nữ, rồi lại đập nát chúng. Anh khi 15 tuổi băng lãnh khẳng định anh sẽ không để người phụ nữ nào bước chân vào cuộc sống của anh, làm cản trở sự nghiệp của anh, làm điểm yếu của anh..
Anh 17 tuổi vẫn băng lãnh nhưng anh lại nói anh đã yêu cô, một chàng trai lạnh lùng, quyết đoán lại nhường bước dỗ dành cô, nói yêu cô, cầu xin tình cảm và sự đồng ý của cô, nhún nhường cô, cầu xin sự tha thứ và chờ đợi của cô. Có lẽ Hạ Thư cô, chính là ranh giới cuối cùng của Thừa Trung anh..