Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHạ Thư thường rất kìm nén cảm xúc, nhưng bây giờ, tại nơi đây, trong hoàn cảnh này, nước mắt trước đó đã ngưng lại, tiếp tục lăn, bước chân của anh cũng nhanh hơn, tiến gần tới chỗ cô, vòng tay qua eo cởi trói cho cô, nhíu mày nhìn từng giọt nước mắt cứ được đà lăn xuống, cô thẫn thờ nhìn anh..
Đầu của anh như đặt nhẹ trên vai cô, tay vẫn không có ý định bỏ ra khỏi eo cô, một vài giây sau, anh mới lên tiếng
"Nếu như tôi đã làm tổn thương em, tôi xin lỗi.. Em không nên nói tôi không yêu em, người khác sẽ tưởng họ còn cơ hội.. Tôi yêu em, rất yêu em.. Không còn mặt mũi xin em tha thứ, nhưng tôi mạo phạm cầu xin em lần cuối, nếu có thể, hãy đợi tôi, khi nào tôi có đủ khả năng bảo vệ em và gia đình của chúng ta, tôi sẽ quay lại tìm em..
Lúc ấy, tôi cho phép em nói với tôi em mệt, em không thể chờ đợi, lúc đó, tôi sẽ là người theo đuổi em, sẽ là người đợi em, đến khi nào em chấp nhận lấy tôi! Hãy nhớ, đời này kiếp này, em chỉ được là của mình tôi! Cho dù em có chạy đến chân trời nào, tôi có quyền thế nhất định khiến em phải trở lại bên tôi! Cho dù chỉ còn 1% cơ hội có được em, tôi cũng không muốn bỏ lỡ!"
Thừa Trung rút tay khỏi eo cô, đưa lên mặt cô lau những giọt nước mắt vẫn đang có ý định lăn dài, anh cau mày "Trước giờ Thừa Trung tôi chưa sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ những giọt nước mắt của em, trước giờ không có ai là dám tự ý rời khỏi tôi, ngoại trừ em!"
"............." Cô nghẹn ngào, giọng oán trách, ai bảo ai nói những lời ngọt đấy "Anh đọc nhiều ngôn tình quá à?" - "Thực ra nếu em thích, tôi có thể bớt thời gian để đọc hết chúng, khi con chúng ta học bài, tôi sẽ thảo luận cùng em!"
Nói đến đây, cô lại hơi rưng rưng, cô biết những lời anh nói như vậy, là thuộc về tương lai, chứ không phải hiện tại, tức là chỉ vài phút nữa thôi, những lời đường mật ngọt ngào ấy, khung cảnh của hiện tại chỉ còn là quá khứ! Và cô, lại lần nữa phải đương đầu với khó khăn một mình..
Nước mắt đã ngưng lại tiếp tục lăn, cô thờ thẫn suy nghĩ "................" Anh lại chọc vào cô cái gì rồi? "Em lại sao thế?" Cô vẫn im lặng
"............" Hai con người trong máy bay trực thăng vẫn đang quay cánh, thả dây chờ anh lên. Thật tốn nhiên liệu mà, tưởng nói nhanh cho khởi động máy từ nãy đến giờ, 30 phút rồi mà chưa xong? Hàn huyên trước khi chết cũng chẳng lâu đến vậy! Thừa Trung anh bình thường câm như hến, giờ gặp gái là nói nhiều vậy hả?
"Cha, cậu ta lâu quá, cứ để bay phành phạch như vầy một tiếng nữa á?" Mạc Khiêm chống cằm nhìn khung cảnh ngọt ngào, tặc lưỡi ra lệnh cho phi công "Cậu có thể ngủ một giấc, khi nào đi tôi sẽ gọi!" - "......." Hẳn một giấc luôn? - Ông biết tính cháu gái ông chứ, nhìn thế kia đủ biết còn dỗi thêm vài tiếng nữa chứ chẳng đùa, ai bảo thằng oắt kia lạnh nhạt với nó như thế, giờ bị quả báo! Cứ ngồi đấy mà dỗ đi nhé, ông đi ngủ!
Thừa Trung nhìn cô gái nhỏ vẫn đang rưng rưng muốn khóc tiếp "Tôi đã nói rất sợ nước mắt của em cơ mà?" - "Thì liên quan gì tới tôi? Anh đi thì cứ đi! Tôi tìm người khác cũng được!"
"........" Vậy là những gì anh nói dài dằng dặc vậy là uổng phí à? "Em thử tìm người khác xem, tôi sẽ khiến thằng đó sống dở chết dở!" - "Tôi báo công an bắt anh!" - "Tôi là bố thằng cảnh sát! Xem ai dám bắt tôi!"
"Anh không nói lí lẽ!" - "Em cũng có nói lí lẽ đâu? Nói tôi biết em lại làm sao?" - "Lại.. lại.. gì cũng lại, tôi phiền thì anh không cần ở đây nữa, tôi cũng về!" Hạ Thư hất tay anh ra, quay người đi về phía cửa.. Anh nhanh trí quay người, nắm nhẹ cổ tay cô, vẫn muốn dỗ nhưng không muốn mạnh bạo quá, sẽ phản tác dụng, kéo cô quay về phía mình,tay giữ eo không cho cô phản kháng, đối mặt với khuôn mặt đỏ ửng vì khóc hay vì xấu hổ, anh cũng không rõ, nhưng xấu hổ chắc không phải đâu a! "Em không nỡ xa tôi?" -"................" Cô im lặng.
"Im lặng là đồng ý?" Cô lắc đầu. "Lắc đầu cũng là đồng ý nốt!" - ".............." tay anh đặt lên đôi mắt màu hổ phách sâu hoắm được truyền từ mẹ, gián tiếp hôn cô, anh thì thầm "Đợi tôi, chỉ một thời gian thôi, tôi sẽ bù đắp cho em! Không để em phải chịu ủy khuất! Hãy tin tưởng tôi! Thừa Trung tôi rất ít khi nói, nhưng một khi nói nhất định sẽ làm được!"
"Được rồi! Anh nhanh đi đi không muộn đấy, tôi không sao!" Cô cầm lấy tay anh, vỗ vỗ, nhìn cô giống như người chinh phụ tiễn người chinh phu đi lính vậy, ngày trở về là không báo trước, mà cũng có thể, là mãi không trở về!
Anh cố vớt vát chút lưu luyến, ôm cô lần nữa, rồi cất bước lên trực thăng, bám vào dây, vẫn không quên ngoái lại nhìn cô, mà cô.. cũng quay đi, để lại trong mắt anh là một bóng lưng mang vẻ cô đơn, vẻ buồn man mác..