Chương 4: Không thể không biết ơn

Dưới tòa nhà ký túc xá.

Ôn Dụ Thiên vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh và hơi mưa ập đến khiến cô run lên, lập tức tỉnh táo hẳn.

Lông mi dài ướŧ áŧ nhẹ rung tạo nên một làn sóng nhỏ.

Cái đầu đang mơ màng vì sốt cũng dần hoạt động trở lại, đôi mắt trong sáng nhìn quanh tìm kiếm vị trí người nào đó.

Qua màn mưa dày đặc, Ôn Dụ Thiên nhìn thấy người đàn ông cầm ô đen cách đó không xa.

Người đàn ông cao ráo, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, có lẽ vì mưa thu se lạnh và đêm đã khuya nên đường không có nhiều sinh viên.

Che chắn kỹ lưỡng, đeo khẩu trang, mũ áo hoodie rộng gần như che kín cả trán và mắt.

Là anh sao?

Đến khi người đàn ông nhìn về phía cô, Ôn Dụ Thiên mới chắc chắn.

Ôn Dụ Thiên nhíu nhẹ mày, trời mưa lớn thế này, anh biết rõ cô gửi nhầm tin nhắn mà vẫn đến đưa thuốc.

Xem ra anh thực sự rất khó khăn, đối với công việc làm thêm rất tận tâm, không quản ngại khó khăn.

Nhân viên chăm chỉ, ai mà không thích.

Cô âm thầm nắm chặt tay nhỏ, quyết định tháng này sẽ thưởng thêm cho Tiểu Yến tiên sinh.

Người đàn ông với ngón tay trắng mảnh mai nắm tay cầm ô bạc, bước đi qua con đường lát đá xanh vẫn còn đọng lại nước mưa, tạo nên những đợt sóng nhỏ.

Anh bước đi chậm rãi, không nhanh không chậm mà bước về phía cô như một quý ông thanh lịch của thời Dân Quốc thế kỷ trước, từng động tác như một bộ phim đen trắng, thanh lịch và từ tốn.

Có những người phong thái đã khắc sâu trong xương, dù không nhìn rõ mặt, ngoại hình, cũng không thể che giấu sự quý phái thanh nhã trong xương cốt.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, từ từ gập ô lại, động tác chậm rãi và thanh tao, rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản hàng ngày nhưng lại bị anh thực hiện thành một phong thái cao quý tao nhã.

Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Dụ Thiên bắt đầu nghi ngờ thân phận của Yến Thanh, anh thực sự là một ngôi sao tuyến mười tám mà mẹ cô không biết tìm từ đâu về sao?

Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, đã thấy người đàn ông đưa cho cô một túi nhỏ: “Thuốc hạ sốt.”

Cơ thể anh ướt đẫm khiến Ôn Dụ Thiên bớt đi sự nghi ngờ, nhìn vào túi giấy từ hiệu thuốc rồi nhìn áo hoodie đen ướt sũng của anh, cô kinh ngạc: “Anh, sao cả người anh đều ướt đẫm thế này?”

Không chỉ là tay áo, ngay cả vai anh cũng ướt đẫm, vì màu đen nên không rõ lắm, lúc đến gần Ôn Dụ Thiên mới nhận ra.

“Tôi bị dính mưa.”

Yến Thanh đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, tự nhiên đưa ngón tay dài gạt nước trên vai, hờ hững nói: “Chắc là gió hơi mạnh.”

Ôn Dụ Thiên nhớ lại số lạ gọi cô từ một giờ trước, lại nhìn túi thuốc sạch sẽ và áo hoodie gần như ướt sũng của anh, cô có chút áy náy.

Sáng nay chỉ bị mưa một chút mà cô đã sốt, anh đứng dưới mưa lâu như vậy, lại còn bị gió lạnh thổi lâu như thế, dù có khỏe đến đâu cũng không chịu nổi.

Huống chi dù anh làm việc chủ yếu vì kiếm tiền, nhưng cũng đã giúp cô giải quyết khẩn cấp.

Cắn nhẹ môi dưới, Ôn Dụ Thiên ngập ngừng hỏi: “Anh đến đây bằng cách nào?”

Gương mặt cô luôn hiện rõ tâm trạng.

Yến Thanh liếc nhìn biểu cảm của cô, ánh mắt thoáng chút biến đổi, che giấu cảm xúc, điềm nhiên nói: “Đi taxi.”

“Trời mưa khó bắt taxi, anh vào ký túc xá rửa mặt thay đồ khô trước, lát nữa tôi sẽ bảo lái xe của nhà đưa anh về.” Ôn Dụ Thiên thấy nửa người anh còn ở ngoài, mưa lất phất rơi trên người mà anh dường như không cảm thấy, bàn tay nhỏ trắng nõn kéo nhẹ tay áo anh.

Yến Thanh mỉm cười nhẹ nhưng rất nhanh liền biến mất.

Anh không để cho Ôn Dụ Thiên đang nói chuyện với dì quản lý ký túc xá thấy được.

Ôn Dụ Thiên chỉ vào Yến Thanh, đôi môi đỏ mỉm cười ngoan ngoãn cười đến lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ: “Dì ơi, anh họ cháu đến đưa thuốc cảm, anh ấy bị ướt sũng rồi, có thể cho anh ấy lên nghỉ nửa tiếng chờ người trong nhà đến đón không ạ?”

Một cô bé xinh đẹp tinh xảo như búp bê, các dì quản lý tuổi này ai mà không thích, ai cũng muốn đem về nhà chăm sóc.

Huống hồ dì quản lý ký túc xá cũng biết Ôn Dụ Thiên, dù sao cô cũng là linh vật của Đại học Thanh Đại, vừa xinh đẹp lại thông minh, là một trong những nghiên cứu sinh trẻ nhất của trường.

Nếu là người khác đến vào giờ này, chắc chắn dì sẽ không đồng ý, nhưng Ôn Dụ Thiên thì khác, học giỏi lại xinh đẹp thế này chắc chắn không làm việc xấu, dì quản lý liền vui vẻ đồng ý cho qua.

“Chỉ nửa tiếng thôi, không hơn được đâu.”

“Cảm ơn dì, dì thật tốt.” Ôn Dụ Thiên ký tên xong liền dẫn Thương Hành lên lầu.

Ký túc xá nữ của cô là kiểu căn hộ nên không lo ảnh hưởng đến người khác.

Dì quản lý nhìn Thương Hành một lát, thắc mắc: “Tuổi cậu còn rất trẻ sao lại che kín người như thế?”

Ôn Dụ Thiên thoáng căng thẳng.

Cô sợ giây tiếp theo dì quản lý sẽ bắt Tiểu Yến tiên sinh tháo khẩu trang và mũ xuống, đại sảnh nhiều người đi lại như vậy, nếu bị nhầm tưởng anh là Thương Hành thì sao.

Ôn Dụ Thiên hiểu được vì sao mặc dù buổi tối nhưng anh vẫn che kín như vậy, dù sao với gương mặt giống ngôi sao như này, nếu gây chú ý sẽ rất phiền phức.

May mà dì quản lý chỉ lẩm bẩm một mình rồi lại xem phim trên máy tính bảng.

Ôn Dụ Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Thương Hành thu hết biểu cảm đầy kịch tính của cô vào mắt, không nói gì, chỉ đưa tay kéo mũ áo xuống thấp hơn.

Trong phòng ký túc tối om, Ôn Dụ Thiên mò mẫm bật đèn, lập tức ánh sáng dịu nhẹ tràn ngập khắp phòng, bàn tay nhỏ cô đột nhiên cứng đờ.

Gương mặt cũng cứng lại, trời ơi, cô quên thu dọn đồ đạc trong phòng rồi.

Sao lại để một người đàn ông vào phòng như thế này?

Phản ứng nhanh nhạy, Ôn Dụ Thiên chắn ngay cửa, vội vàng đẩy ngực anh ra: “Anh đứng ngoài chờ chút.”

Tay cô gái mềm mại qua lớp vải mỏng của áo hoodie lập tức chạm đến da anh.

Mang theo cảm giác tê tê.

Hương thơm ngọt ngào của cô gái thoang thoảng quanh anh rồi nhanh chóng tan biến như cái chạm nhẹ của cô.

Để lại một mùi hương nhẹ.

Thương Hành liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, dáng người cao lớn tựa lưng vào tường, thong thả lấy điện thoại ra.

Ngón tay khẽ động: 【Anh về trước đi】

Dịch Ngôn trêu chọc: 【Không ngờ đấy Thương Hành, cậu nhanh quá nhỉ, lần gặp thứ hai đã qua đêm, lần thứ ba chắc là đám cưới nhỉ.】

“Có thể vào rồi."

Cửa phòng một lần nữa mở ra, lộ ra gương mặt xinh xắn, trán Ôn Dụ Thiên ướt đẫm mồ hôi, nhìn có vẻ khá hơn trước.

Đặc biệt là đôi môi nhợt nhạt giờ đã hồng hào hơn.

Ra chút mồ hôi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thương Hành điềm nhiên cất điện thoại, bước vào phòng.

Anh không nhìn xung quanh, chỉ nhìn Ôn Dụ Thiên, thoáng qua đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo dưới áo dài rồi nhanh chóng dời mắt.

Giọng nói trầm ấm: “Sốt mà sao không mặc nhiều chút.”

Ôn Dụ Thiên phản ứng chậm chạp, nhìn thấy mình trong gương không cảm thấy có gì bất thường.

Áo thun dài, gần che kín đầu gối, chỉ lộ tay và chân, không hề hở hang, bình thường cô ra ngoài nhận đồ cũng mặc thế này, thoải mái lại tiện lợi.

“Trong phòng nóng nên đã cởϊ áσ khoác.” Ôn Dụ Thiên nhìn anh ướt sũng, mở cửa phòng tắm: “Anh vào tắm nước nóng trước đi kẻo cảm, đồ dùng tắm rửa màu vàng bên trong đều là đồ mới, có thể dùng thoải mái.”

“Quần áo tôi giúp anh sấy khô.”

Phòng cô có máy sấy, có thể sấy khô đồ cho anh.

Thời điểm nói chuyện Ôn Dụ Thiên nói phải ngước đầu lên mới nhìn rõ mặt Thương Hành, thấy anh vẫn không trả lời.

Ôn Dụ Thiên nghiêng đầu thắc mắc: “Có vấn đề gì sao?”

Một lúc sau.

“Không có.” Thương Hành thầm thở dài, cô hoàn toàn không coi anh là đàn ông, lại dễ dàng cho anh tắm ở đây.

Ôn Dụ Thiên không thấy có gì sai.

Thứ nhất, trong lòng cô, Tiểu Yến tiên sinh là do mẹ giới thiệu, không có nguy hiểm.

Thứ hai, Tiểu Yến tiên sinh rất cần tiền, tiền với anh hấp dẫn hơn phụ nữ.

Thứ ba, Tiểu Yến tiên sinh có gương mặt cấm dục, cô sợ gì chứ.

Thứ tư, dù anh có ý đồ gì, đây là ký túc xá nữ, chỉ cần cô hét lên, có ngay trợ giúp.

Người phải sợ là anh mới đúng.

“Cô uống thuốc trước đi.” Trước khi vào phòng tắm, Thương Hành chỉ vào túi thuốc trên bàn: “Uống hai viên thuốc, một gói thuốc bột.”

Khi Thương Hành vào phòng tắm, Ôn Dụ Thiên cảm thấy mình đã quên gì đó.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở, một cánh tay dài chắc chắn lộ ra với cơ bắp săn chắc.

Ngón tay trắng mảnh đối lập với áo đen.

Làm Ôn Dụ Thiên lúng túng trong giây lát.

“Cảm ơn.”

Ôn Dụ Thiên vô thức nhận áo, cánh tay nhanh chóng rút về, giọng nói trầm ấm của anh làm cô nghẹn lời.

Sau đó, cửa phòng tắm lại đóng.

Trong đó vang lên tiếng nước.

Ôn Dụ Thiên khẽ mở môi, tay đặt lên cửa, muốn nói gì đó nhưng quên mất: “. . .”

Đành lấy quần áo anh đi sấy.

Anh đến đưa thuốc làm cô không kịp làm gì cả.

Ôn Dụ Thiên nhìn máy sấy, nhỏ giọng trách móc, ánh mắt lướt qua túi thuốc, thôi thì, người ta đến đưa thuốc cho mình.

Không thể không biết ơn.

Máy sấy kêu ầm ầm, Ôn Dụ Thiên dựa vào lan can, thân hình mỏng manh như có thể bị gió cuốn đi, cô đang nhìn máy sấy, suy nghĩ mông lung.

Không biết bao lâu trôi qua.

Bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.

Ôn Dụ Thiên ngẩng lên, nhìn về phía phòng tắm.

Hít một hơi lạnh.

“Xì . . .”

Trước mắt là cơ thể rắn chắc trưởng thành của người đàn ông, dưới ánh đèn phòng, cơ bụng và đường cong nhân ngư kéo dài từ eo đến khăn tắm, rất bắt mắt.

“Anh, anh, anh . . .”

Phản ứng đầu tiên của Ôn Dụ Thiên là che mắt, phản ứng thứ hai là tách ngón tay ra để nhìn trộm.

Môi mỏng ướŧ áŧ của người đàn ông khẽ mở, giọng trầm thấp: “Tôi có đẹp không?”

Ôn Dụ Thiên bị phát hiện, liền hạ tay xuống, trách ngược: “Anh mặc thế này ra ngoài?”

Không đúng?

Cái khăn tắm???

Đường cong nhân ngư và cơ bụng kéo dài bị che bởi khăn tắm có hoa văn vàng, nhưng khăn tắm này trên người anh thì hơi nhỏ.

Khi anh bước tới, khăn tắm như muốn rơi.

Ôn Dụ Thiên nhớ ra, cô đã quên gì đó, quên lấy khăn tắm mới cho Thương Hành.

Anh lại dám dùng khăn tắm của cô!

Người đàn ông thong thả bước qua bên cạnh cô, giữ khoảng cách an toàn, hơi cúi người.

Những giọt nước từ mái tóc đen ướt của anh rơi xuống trên người Ôn Dụ Thiên.

Ôn Dụ Thiên rụt cổ lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói điềm nhiên của anh: “Tôi bảo cô lấy quần áo giúp tôi, cô không nghe thấy sao.”

Ôn Dụ Thiên: ". . ."

Hình như cô vừa mơ màng?

“Nhưng anh cũng không nên tùy tiện dùng khăn tắm của tôi!”

Làm sao có thể tự ý sử dụng khăn tắm của một cô gái như vậy được.

Người đàn ông thản nhiên lấy quần áo từ máy sấy ra, liếc nhìn cô: “Cô nói đồ tắm màu vàng bên trong là mới, có thể dùng thoải mái.”

Gương mặt xinh đẹp của Ôn Dụ Thiên khựng lại, trong đầu tua lại những gì mình đã nói trước khi anh vào phòng tắm.

Đồ tắm màu vàng dùng thoải mái.

Cô muốn khóc không ra nước mắt, ý cô là dầu gội, dầu xả và sữa tắm trong chai màu vàng mới chưa dùng kia! Cô hoàn toàn quên rằng khăn tắm của mình có hoa văn màu vàng, sẽ bị hiểu lầm . . .

Nghĩ đến việc khăn tắm mình thường dùng để lau người bị người đàn ông kia dùng, cả người đều thấy khó chịu.

Người đàn ông mặc áo hoodie đen đã được sấy khô trước mặt cô.

Ngay sau đó, phản xạ của Ôn Dụ Thiên là nhắm mắt lại, nghĩ rằng anh định thay quần ở đó.

Thương Hành nhìn gương mặt trắng trẻo, lông mi dài dày rung lên vì lo lắng, môi mỏng khẽ nở nụ cười, rồi quay lại vào phòng tắm.

“Uống thuốc đi, mặc thêm quần áo vào.”

Nửa đêm, sau khi tiễn Thương Hành, Ôn Dụ Thiên nằm lăn lộn trên giường mà không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại là hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng nhưng quyến rũ sau khi tắm của anh hiện lên, thậm chí nhớ rõ cả màu môi ướŧ áŧ và số giọt nước trên lông mi của anh.

Không biết từ lúc nào cơn sốt cũng đã giảm.

Ôn Dụ Thiên bồn chồn không ngủ được liền gọi cho bạn thân.

“Miên Cẩu, nếu khăn tắm của cậu bị một người đàn ông dùng nhầm thì sao?”

Tần Miên vốn là cú đêm, giờ lại đang ở ngoài chơi, chuẩn bị chơi game thâu đêm.

Nghe Ôn Dụ Thiên hỏi vậy, phản ứng đầu tiên là: “Người đàn ông đó có đẹp trai không?”

Cười gian.

Ôn Dụ Thiên: “Rất đẹp trai.”

“Là người lớn lên giống chồng Thương Hành của cậu.”

Tần Miên nghe thấy từ "chồng", kích động đến mức ra chiêu sai, chết mất một mạng, nhưng không hề than phiền mà phấn khích hét lên: “A a a a a a, anh ấy đã dùng rồi thì đừng giặt, tối nay tớ muốn ôm nó ngủ! Tính ra là ngủ cùng chồng tớ rồi!!!”

Ôn Dụ Thiên: . . .

Tần Miên, đồ con gái lăng nhăng.

Ngay cả khăn tắm chưa trưởng thành cũng không tha.

Ôn Dụ Thiên: “Khăn tắm của cậu chưa đầy nửa tuổi, sao lại bắt nó chịu đựng những điều tàn nhẫn của thế giới người lớn chứ.”

Tần Miên: “Là khăn tắm của tớ thì phải luyện từ bé.”

Là bạn thân, có phiền muộn phải cùng chia sẻ, tối nay cũng không thể để Tần Miên yên, Ôn Dụ Thiên hừ một tiếng kiêu ngạo: “Người giống nam thần của cậu sao có thể dùng khăn tắm của cậu, nằm mơ đi.”

Tần Miên: “Ôn Tiểu Thiên, cậu thật là xấu xa!!!”

“Đẹp như búp bê mà bụng đầy mưu mô, lòng thù dai như thế, không phải tớ lừa cậu một lần vào buổi sáng thôi sao, nhớ lâu thế chứ.”

“Chúc chồng tương lai của cậu chưa ra đời, hừ.”

Cúp máy, cả phòng chìm vào bóng tối.

Ôn Dụ Thiên co rụt ngón tay lại, gương mặt hơi nóng chôn trong chăn, cô mới không đỏ mặt, mới không nghĩ đến chiếc khăn tắm đã bị làm dơ bẩn kia.

Đều tại Tần Miên, cái đồ đói khát!