Chương 38: Cả hai đều què

Editor: lemonade

=======

Cơ hội ngàn vàng ở trước mắt thế này mà vẫn bị bỏ lỡ, nội tâm Hoa Minh thống khổ đến mức bộc lộ ra cả bên ngoài. Hai tay hắn vô cùng đau đớn, nhịn không được mà khom lưng nằm trên đất.

Khang Vạn Lý thoát ra được khỏi Chiêm Anh Tài và Vương Khả Tâm, nhân tiện đạp Hoa Minh một cái. Thế nhưng vừa đạp xong thì chân của cậu đã đau lại càng thêm đau, không khỏi kêu r.ên một tiếng, nằm lăn lộn trên mặt đất.

Đau!

Đau sắp chết rồi!

Phản ứng sinh lý là điều chẳng thể khống chế nổi, cho dù có là Hoa Minh thì cũng chẳng thể chịu được. Vì thế cả hai người ban nãy vừa mới còn đánh nhau thì bây giờ đã rên đau đến mức người nghe phải thương tâm mà rơi lệ, một người thì chuột rút ở tay, một người thì chuột rút ở chân, cả hai nằm vật trên đất thân tàn ma dại.

Vương Khả Tâm không có cách nào xen vào cả, Dương Phục cũng như thế, hai bên vội đến mức xoay không kịp.

"Phải làm sao đây, phải làm sao đây!"

Lúc này ở bên ngoài sân vận động ồn ào lên, học sinh còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của một giáo viên trung niên truyền đến: "Tất cả đừng cử động! Ai cũng đứng im tại chỗ cho tôi! Mấy đứa đang đánh nhau kia cũng dừng tay lại ngay!!"

Nhanh như vậy đã đến rồi sao!?

Vương Khả Tâm lập tức vội vàng, nhỏ đang làm gì thế này, còn chưa kịp thông báo chuyện quan trọng nhất nữa!!

Nhỏ vội nói: "Giáo viên đến rồi! Vừa nãy tớ đi ngang qua văn phòng thì thấy Thượng Huy, chắc là cậu ta đã báo với giáo viên vụ các cậu đánh nhau ở sân vận động! Làm sao bây giờ! Muốn đi trốn không?"

Dương Phục nói: "Thượng Huy?"

Từ Phượng muốn phụt cười: "Người cũng đã đến rồi, bây giờ cậu nói chuyện đó thì có ích gì nữa chứ! Thay vào đó hay thì hãy cứu anh Minh của tôi trước đã đi!"

Giáo viên đến bắt người rất nhanh, tựa như vừa được thông báo xong thì lập tức chạy đến đây ngay vậy, mọi người ở bể bơi đều bị phong toả.

Thầy giáo kia hô lên, giọng nói hình như có hơi vui vẻ: "Mấy đứa bên kia, tôi biết ngay là cái đám 12-8 mà! Tất cả đừng nhúc nhích, nhìn xem! Lại là hai đứa đấy!! Bị tôi bắt tại trận rồi đấy nhé!"



Âm thanh này đã hấp dẫn lực chú ý của Từ Phượng, Từ Phượng nhìn sang, thầm mắng một tiếng: "Đờ mờ! Sao ông ta lại đến chứ!"

Giáo viên lên tiếng vừa nãy đúng thật là Khổng Văn Quân - chủ nhiệm của lớp 12-1. Bình thường ông ta nào có quan tâm đến việc kỉ luật học sinh đâu chứ. Vậy mà bây giờ lại trông mong đi theo Cốc Văn Bân đến đây, có ý đồ gì thì không cần nói cũng biết.

Cốc Văn Bân là chủ nhiệm chính nhưng lại chậm chân hơn cả Khổng Văn Quân. Ông vội vã đến bắt người, mỗi lần đến đều hét rất là dữ dội. Nhưng đứng từ xa ông thấy có hai người nằm trên mặt đất thì lại không vội chửi mắng, mà là chạy thật mau đến.

Bất kể thời điểm nào Cốc Văn Bân cũng cảm thấy rằng những đứa học sinh cấp ba đánh nhau loạn cào cào thật sự rất là ngu ngốc. Nhưng là một người thầy thì vấn đề an toàn của học sinh đều đặt lên đầu tiên, ông trầm mặt chạy đến, ngồi xổm người xuống kiểm tra, vội la lên: "Đánh trúng chỗ nào rồi!! Bị thương ở đâu?"

Ông nhìn Khang Vạn Lý trước, thấy đứa nhỏ này ôm chân lăn lộn, ông cứ nghĩ là bị gãy xương rồi. Ông sốt ruột tách tay Khang Vạn Lý ra khỏi chân, kiểm tra thì mới phát hiện trên chân cậu hoàn toàn không sao cả, không hề bị thương.

Từ Phượng la lên: "Xem anh của em trước đi, Khang Vạn Lý thì có chuyện gì được cơ chứ!"

Cốc Văn Bân nhíu mày kiểm tra, kết quả đúng thật là dở khóc dở cười. Hoá ra hai tên nhóc này không phải là đánh lộn bị thương, mà là cả hai đều bị chuột rút, Cốc Văn Bân vốn đến là để bắt người, ai ngờ có ngờ suy chút nữa là đã cười một trận rồi.

Ông ngừng một lát rồi mới ra tay trợ giúp, xoa nhẹ tới lui hơn nửa ngày, Khang Vạn Lý và Hoa Minh mới có thể bình thường trở lại.

Khang Vạn Lý ở giữa kêu r.ên nói: "Đau quá..."

Hoa Minh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đôi tay đang xoa chân Khang Vạn Lý của Cốc Văn Bân, nói: "Tôi cũng đau nữa."

Tay đau, ngực lại càng đau hơn.

Cốc Văn Bân vừa tức vừa cười: "Hai đứa còn mặt mũi than đau à? Nhất là Khang Vạn Lý, lần đầu gặp em còn thấy rất thành thật, đây là lần thứ hai rồi đấy! Hai đứa tụi em ở đây làm gì hả!"

Khổng Văn Quân xen mồm vào: "Còn phải nói nữa sao, rõ ràng là tụ tập đánh nhau rồi! Mới có tí tuổi, cả ngày không chịu lo học chỉ biết đi gây chuyện. Quá là láo rồi, lần trước không nghiêm khắc trị chúng nó, giờ thì sao, lá gan còn to hơn cả hôm trước! Bên ngoài sân vận động có biết bao nhiêu học sinh vây xem, phong cách của trường đều đã bị cái loại người này dạy hư mất rồi!"

Nói cái lời chó má gì vậy! Từ Phượng suýt chút nữa đã chửi lại rồi nhưng cậu ta bị Dương Phục che miệng kéo đi.

Còn Hoa Minh cả một quá trình chỉ toàn nhìn chằm chằm Khang Vạn Lý từ đầu đến cuối, nửa chữ cũng chưa nói.

Khổng Văn Quân lải nhải: "Lần trước tôi đã nói rồi, cho chúng nó rút kinh nghiệm thôi, lần này chắc chắn phải mời phụ huynh! Phải nói cho phụ huynh biết bọn chúng đã làm những gì ở trường, nhiêu đó vẫn còn chưa đủ đâu. Sáng nay vừa mới thông báo xong, buổi chiều đã đánh nhau rồi, một chút hối lỗi cũng chưa thấy, dù thế nào cũng phải ghi lỗi nặng, viết bản kiểm điểm trước toàn trường!"

Muốn phạt học sinh cái gì cũng chẳng phải là chuyện của Khổng Văn Quân. Tuy Cốc Văn Bân cũng không thích học sinh đánh nhau nhưng ông nghĩ rằng chuyện này không đến lượt chủ nhiệm lớp 12-1 quyết định.



Ông không đáp lời Khổng Văn Quân, mà quay đầu nói với Khang Vạn Lý và Hoa Minh: "Hai đứa đứng lên! Đi đến văn phòng của thầy!"

Biểu cảm của Khang Vạn Lý chẳng đẹp đẽ gì, việc đánh nhau cậu thừa nhận nhưng cậu không phục. Cậu ngẩng đầu, mắt đối mắt với Khổng Văn Quân. Khổng Văn Quân cũng trừng mắt lại với cậu, trong mắt tràn ngập vẻ không vui.

Ở trong mắt của ông, tên học sinh này hay đánh nhau ẩu đả lại thích gây chuyện, thành tích còn kém nữa chứ, hai học sinh giỏi Tưởng Điềm và Thượng Huy ở lớp của ông ta đã phải chịu ảnh hưởng từ cậu. Năm 12 vừa mới bắt đầu, sao ông ta có thể chịu được tên học sinh gây rắc rối đến lớp của ông ta được cơ chứ!

Còn nữa, ngoại trừ Khang Vạn Lý, còn có Hoa Minh, Khổng Văn Quân lại càng không vừa mắt Hoa Minh.

Tên này ỷ thế ăn hϊếp người khác, đổi trắng thay đen, vào xã hội thì có thể làm được gì chứ, bất quá thì là ỷ vào trong nhà có tiền mà thôi.

Từ lần trước thì Khổng Văn Quân đã muốn trị hai người một bài học rồi, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như thế, hai tên này thế mà lại đánh nhau, còn làm ầm ĩ đến ai cũng biết.

Thật ra Khổng Văn Quân có hơi kinh ngạc, lần trước ông còn tưởng rằng hai đứa này là cùng một giuộc với nhau, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thấy cũng bình thường thôi. Bản tính rốt cuộc cũng chỉ như thế, nội bộ xích mích cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Đánh đúng lúc thật, xử phạt cả hai một lượt luôn!

Khổng Văn Quân liếc mắt nhìn sang Hoa Minh, muốn nhìn thấy vẻ xấu hổ của người sau khi bị bắt. Không ngờ Hoa Minh đứng lên, sau đó trên eo của cậu con trai cao cao phía sau đã được choàng một chiếc áo đồng phục.

Khổng Văn Quân không hiểu, sau khi thấy chuyện này lại càng khó hiểu hơn. Hoa Minh cởi đồng phục người của mình ra, đưa cho Khang Vạn Lý, quan tâm nói: "Choàng lên chân đi."

Khổng Văn Quân: "......."

.... Hình như sai sai chỗ nào ấy?

Chẳng phải chúng nó vừa mới đánh nhau à?

Khang Vạn Lý còn thấy kì lạ hơn cả Khổng Văn Quân nữa!! Kể từ sau khi cậu bước chân vào sân vận động, cậu cảm thấy hình như con người của Hoa Minh đã thay đổi, hình như thành tên ngốc rồi!

Đánh nhau thì không đánh! Bây giờ còn đưa đồng phục cho cậu? Ai muốn lấy đồ của cậu chứ! Tên bi/ến thái này vừa nãy còn khiến cậu bị chuột rút đấy có biết không!

Khang Vạn Lý ném đồng phục của Hoa Minh vào hồ bơi, tiếp tục đường đường chính chính mặc chiếc quần áo màu vàng ướt đẫm của mình, giận đùng đùng nói: "Tránh ra đi! Cứ phải đạo đức giả hoài vậy à?"

Hoa Minh không muốn mất đi cơ hội tiếp tục xem chân đẹp, nghe câu này xong không khỏi cảm thán: "Sao anh biết tôi đạo đức giả hay thế, anh thông minh quá, tôi thích lắm."