Quyển 1 - Chương 8: VỤ TRUNG MÔNG MÔN



Trong Tử Huyền phủ trên một con đường nhỏ, Tần Vũ một mình tản bộ, cảm thụ được hương hoa ven đường truyền đến. Giải quyết vấn đề của Hầu Phí, Hắc Vũ bọn họ, Tần Vũ cảm giác được cả người nhẹ nhàng.

Đạo thần bí hắc sắc văn chương giữa trán Tần Vũ hiển hiện rõ ràng, có vẻ là bắt mắt khác thường. Văn chương so với hỗn độn thiên châu càng thêm thần kỳ, sau khi bản nguyên quy nhất, Tần Vũ đối với cả Tần Mông vũ trụ hết thảy càng thêm hiểu rõ, Tần Mông vũ trụ cũng sinh ra một ít biến hoá vi diệu. Mà Tần Vũ đối với khí tức hắc sắc văn chương phát ra có cảm giác rất quen thuộc, nhưng như thế nào cũng không nhớ ra.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng của Hồng Mông: “Ha ha! Tam đệ, mau tới, hiện giờ hết thảy chuẩn bị đã xong, chúng ta sẽ chờ đệ!” Tần Vũ mỉm cười, đồng dạng truyền âm nói: “Chờ một chút, đệ nói với người nhà một tiếng, rồi đến ngay.”

Tần Vũ nhìn quanh bốn phía, tâm ý vừa động, tất cả mọi người trong Tử Huyền phủ đều nhận được truyền âm, không bao lâu liền xuất hiện trước mặt Tần Vũ. Khương Lập nhìn Tần Vũ, đã đoán được tâm ý của hắn, trong lòng có chút thở dài, lần này từ biệt không biết tới khi nào mới có thể gặp lại.

“Tiểu Vũ a, lần này gọi chúng ta có chuyện gì không?” Tần Đức mỉm cười nhìn Tần Vũ, nói.

“Cha, lần này con tới là muốn nói một tiếng từ biệt mọi người, hiện giờ vạn sự sẵn sàng, con cùng đại ca Hồng Mông, nhị ca Lâm Mông đã quyết định tới tìm hiểu địa phương kia một chút.”

Mọi người không nói, kì thật bọn họ đã sớm liệu đến có ngày này, thế giới mới hết thảy đều bất đồng, bọn họ biết Tần Vũ hiện tại thực lực không còn như trước, bọn họ rất có thể sẽ không gặp lại, lần này không biết sẽ xa cách bao nhiêu năm? Tần Vũ không biết, bọn họ cũng không biết.

Tần Vũ mỉm cười nhìn mọi người, kì thật hắn cũng biết suy nghĩ trong lòng mọi người, chỉ là ai cũng cũng không nói gì ngăn cản mà thôi. Tần Vũ khẽ cười nói: “Cũng không phải sinh li tử biệt, mọi người trầm mặc để làm gì? Yên tâm đi, ta sẽ chú ý chính mình, chỉ cần vũ trụ còn, ta vẫn còn an toàn.” Vừa nói nhìn về phía Hầu Phí, Hắc Vũ hai người, nói: “Phí Phí, Tiểu Hắc, đừng quên ước định của chúng ta, ta đợi các đệ.” Hầu Phí, Hắc Vũ gật đầu, ánh mắt lộ ra quang mang kiên định.

Khương Lập nhẹ nhàng tới bên cạnh Tần Vũ, nói nhỏ:“Vũ ca, đáp ứng muội, phải bảo trọng, muội chờ huynh.” Tần Vũ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ cảm thấy vô hạn tình nghĩa quấn quanh trong lòng.

Kinh ngạc nhìn mọi người chốc lát, một lúc lâu, Tần Vũ phất tay, xoay người một cái biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Ở nơi sâu thẳm trong Hồng Mông không gian, bên bờ vụ khu kia, Hồng Mông, Lâm Mông, Tần Vũ ba người sóng vai mà đứng, Tần Vũ cũng phát hiện thần bí đồ văn kia trên mi tâm Hồng Mông, Lâm Mông hai người, văn chương của mỗi người hình thức, màu sắc cũng không giống nhau, Hồng Mông chính là màu lam, mà của Lâm Mông lại là màu đỏ. Tần Vũ có thể cảm giác được khí tức văn chương của bọn họ phát ra cùng của chính mình giống nhau như đúc, đều huyền ảo, thần bí, khó lường.

Nhìn vụ khu trước mắt, Tần Vũ vừa đến đã biết, loại vô danh chi khí này phát khí tức cùng khí tức của văn chương của mình độc nhất vô nhị, chỉ là khi so sánh với nhau, so với của mình thì hùng hồn hơn rất nhiều.

“Đại ca, nhị ca, chúng ta đi thôi, đệ có loại cảm giác, trong này tựa hồ có vật gì đó đang kêu gọi đệ.” Tần Vũ nhìn khu vực trước mắt, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra tinh quang.

“Đúng, ta cũng có loại cảm giác này, hơn nữa cảm giác cùng văn chương kỳ quái giữa mi tâm này có quan hệ.” Lâm Mông nói.

“Đi thôi, giữa vụ khu đến cùng có cái gì còn phải đi xem mới biết được, bên trong đích xác có vật gì đó kêu gọi, chúng ta đi theo cảm giác đi thôi.” Hồng Mông vừa nói liền xông vào trước, Tần Vũ hai người cũng theo sát phía sau.

Mọi người vừa tiến vào vụ khu, trước mắt đó là một mảng mông lung, thị lực chỉ có thể thấy được vài thước quanh người.

“Không gian đích xác rất kì lạ, đã hoàn toàn ngăn cách với Hồng Mông không gian, ở chỗ này nhìn không thấy, sờ không được, thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc hoàn toàn không thể sử dụng.” Hồng Mông nhìn quanh bốn phía, trước mắt chính là một mảnh mông lung.

“Ân, một nơi rất kì lạ, bất quá từ khi vừa tiến đến, đệ phát giác văn chương trên trán cảm ứng càng thêm mãnh liệt, chúng ta theo cảm ứng đi thôi.” Lâm Mông nói.

“Chờ một chút, nhị ca, nơi này hết thảy đều chưa biết, cẩn thận vẫn hơn.” Tần Vũ dứt lời, thúc dục văn chương trên trán, nhất thời một cỗ năng lượng nhu hòa đem Tần Vũ vây lại, Lâm Mông Hồng Mông hai người đều cảm ứng được Tần Vũ tựa hồ cùng phiến không gian này khế hợp lại, bởi vì thần thức chịu giới hạn, không cách nào cảm giác xa hơn, nhưng dù vậy, Hồng Mông, Lâm Mông cũng cho rằng không thể nghi ngờ đây là loại biện pháp đơn giản nhất ổn thỏa nhất, vì vậy hai người đều cũng tản mát ra năng lượng đem bản thân vây quanh.

Ba người chậm rãi hướng tới chỗ sâu trong sương mù dày đặc trong đi đến, vụ khu mặc dù quái dị, phong bế thần thức cùng thần thông của mọi người, nhưng dọc theo đường đi đến cũng không quá mức nguy hiểm, duy nhất chính là càng đi sâu vào trong, áp lực càng lớn. Cũng may ba người đều là người phi thường, trình độ cường hãn của thân thể lại càng đạt tới cực hạn, nhưng dù vậy, ba người đi tới nơi cách trung tâm không tới mấy nghìn dặm vẫn thấy sắp chịu không được. Ba người bất đắc dĩ toàn lực thúc dục văn chương giữa mi tâm triệt tiêu loại áp lực khó hiểu này, có năng lượng của văn chương tham gia, ba người biết vậy nên nhẹ nhàng vạn phần, gia tăng tốc độ đến mức cao nhất hướng tới nơi văn chương cảm ứng đi tới.

“Đây... Đây đến cùng là gì?” Sau khi ba người tới nơi sâu thẳm trong vụ khu, vẫn đang vì sự vật cự đại phía trước mà khϊếp sợ.

Trong phạm vi hơn mười dặm quanh trung tâm, loại vô danh chi khí này đã biến mất, ngoài pháp tắc không thể dùng ra, tầm nhìn của mấy người gia tăng cực lớn. Trước mắt là một cánh cửa kim sắc thật lớn, cửa cao ước gần ngàn thước, dày đến mấy chục thước, khung cửa chung quanh điêu khắc đồ án kì diệu mà quỷ dị, trên cánh cửa một chữ “Mông” cực lớn khắc ở giữa, đúng là cùng chữ “Mông” trên Hồng Mông kim bảng kia giống nhau như đúc.

“Đây, đây là Hồng Mông kim bảng kia?” Lâm Mông kinh hãi. Cánh cửa trước mắt đích xác làm cho người ta vô cùng chấn động, ba người đứng ở dưới cửa có vẻ vô cùng nhỏ bé không quan trọng.

Hồng Mông gật đầu, nói: “Đích xác trước mắt có thể thấy, đạo môn này chính là Hồng Mông kim bảng kia biến thành, về phần cánh cửa này thông tới nơi nào thì chưa ai biết cả.”

“Trước mắt xem ra, đạo môn này vẫn đóng chặt, chúng ta làm thế nào để mở cánh cửa này ra đây?” Tần Vũ nhìn đạo môn này, nói.

Ba người lắc đầu, đều tự lâm vào trầm tư. Chốc lát, Tần Vũ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cánh cửa cực lớn trước mắt, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia quang mang kì lạ. Tần Vũ đánh giá cẩn thận đạo môn kia, cảm thụ được từ trên cửa truyền đến khí tức cổ lão mà lâu đời, phảng phất ấm áp như khi trở về lòng mẹ.

Dần dần Tần Vũ quên mất chính mình, quên hết thảy mọi sự chung quanh, quên cả cánh cửa trước mắt, nội tâm tiến nhập một mảng không minh. Ai cũng không phát hiện ra, một tia năng lượng như có như không từ trên cửa chậm rãi kéo dài ra, hắc sắc văn chương trên mi tâm Tần Vũ cũng phát ra một tia năng lượng như có như không đón lấy tia năng lượng kia.

Hai tia giao hối, trong sát na, tâm thần của Tần Vũ cùng đạo môn kia nối liền, một cỗ tin tức trong sáng dũng mãnh tiến vào trong não hải của Tần Vũ, chốc lát, Tần Vũ đột nhiên bừng tỉnh, cười lớn: “Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế!”

Hồng Mông, Lâm Mông hai người thấy thế không khỏi tò mò, cùng nói: “Tam đệ, có phát hiện gì à?”

Tần Vũ gật đầu, nói: “Đích xác là phát hiện một ít cách khởi động, đệ nghĩ mở cửa hẳn là không vấn đề gì.”

“Nói mau, nên làm thế nào, đạo môn này thật quái dị, nhưng ta đã có chút không thể đợi được, ha ha!” Lâm Mông nói.

Tần Vũ cười thần bí: “Aa, hai vị ca ca lui ra phía sau một chút, hết thảy nhìn đệ.”

Tần Vũ đứng trước cửa, hai tay không ngừng biến hóa ấn quyết, đây là mới vừa rồi cùng cánh cửa tâm thần hợp nhất, một tin tức từ trên cánh cửa truyền tới. Theo ấn quyết thôi động, hắc sắc đồ văn trên trán Tần Vũ không ngừng nhảy lên, chỉ trực lập tức nhảy ra khỏi trán Tần Vũ.

Tần Vũ hai tay không dừng lại, chỉ thấy hắc sắc đồ văn dừng lại trước người Tần Vũ ba thước, sau đó dần dần biến lớn, cho đến khi lớn bằng thân thể Tần Vũ.

Đồ vân không biến lớn nữa, ngay sau đó chậm rãi bay lên, lên tới chính giữa cánh cửa đột nhiên đình chỉ. Lúc này động tác trên tay Tần Vũ dừng lại, cùng lúc đó, hắc sắc đồ văn trôi nổi ở không trung trong nháy mắt phóng xuất ra hàng vạn hàng nghìn hắc mang hướng tới chữ “Mông” cực lớn trên cánh cửa đánh tới.

Ba người lẳng lặng quan sát cánh cửa, chỉ thấy chữ “Mông” trên cửa đang ở từ từ thu nhỏ lại, dần dần biến mất không thấy, hắc sắc đồ văn cũng dần dần thu nhỏ lại, một lần nữa bay về trên mi tâm Tần Vũ.

Chốc lát, cánh cửa lớn nghìn thước bắt đầu nhỏ dần, rút ngắn đến chín trăm thước. Chính giữa cửa, một đạo kim sắc đồ văn từ từ hiện ra, sau một khắc, ba người đều cảm giác được cơ hội dẫn dắt, đồ văn trên trán ba người không hẹn mà cùng nhảy lên một chút.

Ba đạo quang mang bất đồng sắc thái từ giữa mi tâm ba người bắn ra, bắn về phía kim sắc đồ văn trên cánh cửa kia, “dát chi” một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Trong nháy mắt, một loại khí tức cường liệt mà cổ lão, từ trong cửa đập vào mặt mà đến, ba người gắt gao nhìn chằm chằm cửa, cùng đợi cánh cửa hoàn toàn mở ra.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cánh cửa đã hoàn toàn mở ra, chính giữa cửa có một vòng xoáy kim sắc thật lớn.

“Đây, đây là thiên lộ!” Hồng Mông sợ hãi than, cũng cảm nhận được uy áp mãnh liệt kia.

“Đại ca, nhị ca, đi thôi, hiện giờ thiên lộ ngay trước mắt, chúng ta cùng nhau xuất phát! Đi đến thế giới ở bên kia!” Tần Vũ nhìn vòng xoáy kim sắc to lớn trước mắt, trong lòng hào khí đản sinh.

“Aa, không vội, trên thiên lộ có gì nguy hiểm không vẫn còn chưa biết được? Mới vừa rồi mở cửa nhất định mất không ít lực, chúng ta trước tiên ở này điều tức chốc lát, bảo trì trạng thái tốt nhất hãy tiến vào thiên lộ.” Hồng Mông đưa tay ngăn Tần Vũ lại.

“Aa, đại ca nói rất đúng!” Chốc lát, ba người từ trong nhập định tỉnh lại, ba người nhìn thoáng qua nhau, kiên định tín niệm lẫn nhau, sóng vai bước vào kim sắc thông đạo kia.

Khi bọn hắn đi rồi, cánh cửa kia chậm rãi đóng lại, lại một lần nữa nhỏ đi, dần dần biến về hình dạng của Hồng Mông kim bảng, vô danh chi khí xung quanh cũng dần dần quy về vô hình. Trên hàng đầu tiên của Hồng Mông kim bảng, Hồng, Lâm, Tần ba chữ đã biến mất.

Chốc lát, Hồng Mông kim bảng cũng hóa thành một đạo kim sắc lưu quang, biến mất trong Hồng Mông không gian vô tận.