Ba người Tần Vũ bên trong giới tinh toa, Tần Vũ vì ngăn cản trụ lực đạo xung kích tuyệt cường của ngoại giới kia, toàn lực thúc dục Tinh Vũ trên trán, duy trì ổn định của giới tinh toa, mà Hầu Phí và Hắc Vũ hai người cũng trợ giúp Tần Vũ ngăn cản áp lực vô cùng cường đại từ các khe hở trên giới tinh toa truyền đến.
Tần Vũ ánh mắt có vẻ hơi mê ly, cả người sắc mặt tái nhợt vô cùng, tinh thần uể oải, vừa cùng Viêm Khiếu Thiên chiến đấu tiêu hao gần tám phần lực lượng, hiện giờ duy trì giới tinh toa này hoàn toàn là dựa vào ý chỉ của bản thân chống đỡ. Mà Hắc Vũ cùng Hầu Phí hai người nhìn qua cũng tốt hơn bao nhiêu, hai người lúc trước trong chiến đấu đều thân chịu trọng thương, hiện giờ vừa lại toàn lực ngăn cản lực lượng xuyên vào trong giới tinh toa, dù uy lực của ngoại giới tuyệt đại bộ phân bị giới tinh toa của Tần Vũ ngăn cản, nhưng dù sao cũng là Huyền Hư Giả tự bạo, uy lực không phải chuyện đùa, hai người hiện tại cũng giống như Tần Vũ hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ…
Nơi hư không xa xa, Tần Vũ xuyên qua giới tinh toa thấy được bốn người Linh Nguyệt và Long Nhị lo lắng chờ đợi, Tần Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười, sau đó toàn lực khống chế giới tinh toa tiến về nơi đó.
Giới tinh toa dần dần đến gần bốn người Linh Nguyệt, Tần Vũ cũng không duy trì được nữa, thân thể mềm nhũn, cả người cứ như vậy ngã xuống, giới tinh toa cũng trong nháy mắt tựu hóa thành hư vô. Hắc Vũ và Hầu Phí hai người hét to một tiếng, “Đại ca!” Chỉ cảm thấy áp lực ngoại giới trong nháy mắt tăng cường mấy chục lần, hai người há mồm phun ra một ngụm máu tươi cũng ngã xuống… Linh Nguyệt ở xa xa thấy được giới tinh toa tan vỡ, ba đạo nhân ảnh từ đó bay ngược ra, Linh Nguyệt hét lớn một tiếng, “Tần Vũ!” Sau đó trong nháy mắt vọt tới tiếp lấy Tần Vũ.
Ba người Long Nhị cũng phân biệt tiếp được Hắc Vũ và Hầu Phí cũng đã lâm vào hôn mê, Long Nhị quát lớn một tiếng, “Linh Nguyệt, chúng ta đi, nơi này không phải nơi có thể ở lâu, uy lực khi Huyền Hư Giả tự bạo ít nhất còn phải duy trì liên tục trong thời gian khá lâu, ba người Tần Vũ bọn họ rõ ràng đều bị trọng thương, hơn nữa thương thế của chúng ta cũng còn chưa khỏi hẳn, sẽ không chạy, sợ rằng mấy người chúng ta hôm nay đều táng thân ở nơi này!” Linh Nguyệt trùng trùng gật đầu, lớn tiếng nói: “Nhưng chúng ta có thể đi nơi nào đây! Hư Giả sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra, động tĩnh lớn như vậy, trong lĩnh vực của Hư Giả khó có khả năng không ai biết.”
Long Nhị trầm ngâm nói: “Trước mắt không thể lo nhiều như vậy, chúng ta rời khỏi khu vực này trước rồi hãy nói!” Vừa nói liền di chuyển trước đưa Hắc Vũ bay khỏi khu vực này, Long Tam, Tiểu Long mang theo Hầu Phí cũng theo sát sau đó. Linh Nguyệt nhìn một chút Tần Vũ đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vẻ lo lắng, đáy lòng hơi thở dài một tiếng, cũng đi theo.
※※※
Nơi này là một tòa đại lục trôi nổi nho nhỏ cách phía bắc u ám đại lục hơn mười vạn ức dặm, cả khối đại lục diện tích không bằng một phần ba u ám đại lục. Trên bầu trời, bốn đạo quang mang cấp tốc bay qua, đúng là bốn người Long Nhị, Long Nhị, Long Tam, Tiểu Long ba người giờ phút này sắc mặt có vẻ tái nhợt vô cùng, hiện giờ ba người lại mang theo hai người, có vẻ càng thêm cố hết sức, Long Nhị quay đầu lại, nhìn Linh Nguyệt nói: “Linh Nguyệt, nơi này tạm ổn rồi, nơi này đã rời khỏi phạm vi lan đến của áp lực khi Viêm Khiếu Thiên tự bạo, chúng ta tìm một nơi bí ẩn chữa thương đi.”
Linh Nguyệt là người có trạng thái tốt nhất trong mấy người trước mắt, vốn cũng không bị thương tổn quá lớn, mặc dù ở trong phạm vi nổ mạnh chịu đựng một thời gian dài, nhưng cũng chỉ là chống cự được có chút gắng sức, sắc mặt có vẻ tương đối tái nhợt mà thôi. Linh Nguyệt nhìn liếc qua mấy người một cái, ba người Long Nhị, Long Tam, Tiểu Long trên trán lấm tấm mồ hôi, Linh Nguyệt lại nhìn Tần Vũ vẫn như cũ hôn mê trong lòng, nặng nề gật đầu, nói: “Cũng được! Bất quá mọi người xác định tòa đại lục này không có Hư Giả tồn tại sao?”
Long Nhị lắc đầu, từ từ nói: “Không chắc chắn, bất quá hiện giờ cũng không thể đi tiếp được, dù có Hư Giả tồn tại, chúng ta cũng phải chữa thương đầu tiên, hơn nữa đại lục trong huyền giới tiểu cảnh thiên nhiều không đếm xuể, ngoài phàm nhân, số lượng Hư Giả và Giới Giả thêm cũng bất quá chỉ khoảng mấy vạn, ngay cả một phần triệu số lượng đại lục cũng không đến, sao mà thấy được trong nơi này có Hư Giả tồn tại, cho nên, chúng ta vẫn là tìm nơi tránh đi một chút! Dù gặp Hư Giả cũng chỉ có thể than là thiên ý như thế mà thôi.” Linh Nguyệt khe khẽ thở dài, nặng nề gật đầu, sau đó nhìn quanh bốn phía, chỉ vào một tòa núi nhỏ phía dưới nói: “Đi thôi, chúng ta đi tới đó xem sao!” Dứt lời, trước hóa thành một đạo hồng mang bay qua, ba người Long Nhị cũng đi theo.
※※※
Huyền linh đại lục, giờ phút này cả đại lục chỉ còn lại một nửa, một nửa đại lục khác lúc Viêm Khiếu Thiên tự bạo trong nháy mắt đã tan thành hư vô, ngoài Huyền Hư thành hơn mười dặm, một đạo vô hình khí chướng ngăn cản giữa không gian, đem cả Huyền Hư thành, thậm chí nửa khối huyền linh đại lục còn lại vây ở bên trong. Trên không trung Huyền Hư thành vang lên một đạo thanh âm hùng hậu, “Viêm Khiếu Thiên cái đồ đần kia, cư nhiên tự bạo rồi.”
Một đạo thanh âm khác hơi có vẻ âm nhu cũng nói: “Cũng thực là! Chỉ là không biết đối phương đến cùng là ai, cư nhiên có thể bức Viêm Khiếu Thiên đến mức tự bạo, dù Viêm Khiếu Thiên mới đạt đến Huyền Hư không được bao lâu, nhưng lại có nhất lưu giáng hồng huyền khí tương trợ, ngoài mấy lão bất tử chúng ta ra, còn có ai có thể đủ khả nămg bức hắn tự bạo, chẳng lẽ là đám Giới Giả hỗn đản kia?”
“Đích xác là Giới Giả, mới rồi khi nổ mạnh, ta trong nháy mắt dùng tâm cảm cảm ứng được một cỗ năng lượng kì lạ, mặc dù kì lạ nhưng rõ ràng vẫn là giới quang thuẫn của Giới Giả, chỉ là không rõ thực lực của đối phương như thế nào, hẳn là sẽ không quá cao, hơn nữa cũng không thể là mấy lão bằng hữu của chúng ta kia.”
“Hừ, Giới Giả, chẳng lẽ bọn họ lại muốn ngo ngoe muốn động, muốn khơi mào Giới Hư đại chiến lần thứ hai sao? Mấy lão bất tử kia hẳn là không có ngu xuẩn như vậy mới đúng chứ, hơn nữa, nơi đó cũng rất mau sẽ xuất hiện, lúc này khơi mào tranh chấp cũng là không sáng suốt.”
“Mặc kệ là gì xảy ra, chúng ta đi gặp mặt mấy lão bằng hữu của chúng ta đi, thuận tiện thương lượng với bọn họ, dù Viêm Khiếu Thiên là Huyền Hư Giả, nhưng tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là thành chủ của Huyền Hư thành chúng ta, chúng ta khó có khả năng không tính toán đến như vậy.”
“Như thế, cũng tốt, đi thôi, chúng ta phải đi Tây Cực thành, mấy tên kia hẳn cũng có thể cảm ứng được những điểm không tầm thường trong huyền giới tiểu cảnh thiên gần đây, bọn họ hẳn là cũng sẽ chạy tới, chúng ta tới bên kia chờ một chút đi.” Dứt lời, hai đạo khí tức tuyệt thế đều phóng lên cao, chỉ còn lại vô số Hư Giả trong Huyền Linh thành đang xì xào bàn tán.
“Mới rồi hai đạo khí tức kinh người kia đến cùng là ai? Chẳng lẽ là tiền bối cao nhân ẩn cư ở chỗ này sao? Còn có Viêm Khiếu Thiên thành chủ thực sự tự bạo sao?”
“Không rõ lắm, có lẽ vậy, bất quá ta còn rất bội phục Giới Giả kia, ngay cả Viêm Khiếu Thiên đại nhân cũng bị bức đến tự bạo!”
※※※
Tây Cực thành, trong một khối kiến trúc ở chính giữa, trong một căn phòng lớn bài trí một chiếc hình tròn bàn gỗ thực lớn vô cùng tinh xảo, xung quanh đặt mười cái ghế, trong đó chín chiếc đều đã có người ngồi, chín người đều tản mát ra một loại khí tức tự nhiên phiêu dật, một đạo nhân ảnh ở nơi cao nhất toàn bộ khuôn mặt đều bị một đạo khí tức như bụi mưa lất phất che lấp, chỉ lộ ra hai mắt lấp lánh quang mang, người đó nhìn chiếc ghế cuối cùng một chút, hơi thở dài nói: “Ai biết Tề Hạo lại đi đâu không, chẳng lẽ hắn không biết cách đây không lâu Hư Giả vừa xảy ra đại sự sao, theo đạo lý chúng ta hẳn là phải cùng thương thảo mới đúng chứ.”
Một người ngồi bên trái, mở miệng nói: “Lưu Hư đại nhân, Tề Hạo đã rất lâu chưa hề trở về, từ khi hắn ra ngoài du lịch đến nay, có người nói từng nhìn thấy hắn ở nam bộ thiên vực!” Người ngồi đối diện với người vừa nói mỉm cười, từ từ nói: “Ai chẳng biết Tề Hạo tiểu tử đó là thiên tài của thiên tài trong Hư Giả chúng ta a, Vệ Phong, ngươi đã từng thấy có người nào trong vòng một diễn kỉ đã đạt tới trình độ Huyền Hư Giả chưa? Hơn nữa nói về thực lực tiểu tử đó tuyệt đối không dưới chúng ta ở đây, có lẽ chỉ có Lưu Hư đại nhân mới có thể chấn áp được hắn, hiện giờ hắn không đến, cũng không thể làm gì được hắn, tiểu tử đó vốn đối với việc này không để tâm, tới hay không cũng không làm gì cả.”
Vệ Phong gật đầu, nói với Lưu Hư: “Lưu Hư đại nhân, tôi thấy không cần đợi nữa, Nam Cung Phi nói không sai, chúng ta từ lúc Viêm Khiếu Thiên tự bạo liền trước tiên chạy tới nơi này, dựa theo quy củ, chờ đợi một ngàn năm, sau một ngàn năm nếu người nào còn chưa tới, chúng ta sẽ không quan tâm nữa, hơn nữa thế lực của Tề Hạo vốn bất phàm, dù gặp gỡ Tôn Giới mấy lão bất tử kia, thắng bại hẳn là cũng nắm chắc được năm phần.”
Lưu Hư gật đầu, khoát tay, từ từ nói: “Mọi người, hay là thử nói cách nhìn của mình đối với chuyện này đi, Viêm Khiếu Thiên dù mới trở thành Huyền Hư không lâu, nhưng dù sao cũng là thành chủ của Huyền Hư thành, hiện giờ chết trong tay Giới Giả, chúng ta nên làm thế nào.” Vệ Phong gật đầu, lạnh nhạt nói: “Viêm Khiếu Thiên cư nhiên bị buộc phải tự bạo, xem ra trong Giới Giả lại xuất hiện một nhân vật cường hãn a, việc này đối với chúng ta rất bất lợi, mặc dù Giới Hư không hợp, nhưng nếu như cứ như vậy mà đại động can qua, không khỏi quá mức, việc này chúng ta để ý tới thể diện, không ngại cùng các Giới Giả bàn về điều kiện như thế nào?”
Nam Cung Phi ngồi đối diện mỉm cười nhìn thoáng qua Vệ Phong, một chiếc quạt tinh xảo cầm trong tay, từ từ nói: “Gần đây huyền giới tiểu cảnh thiên cũng xảy ra không ít việc, trước đó không lâu hư không cổ trận biến hóa, hơn nữa năng lượng trong cả huyền giới tiểu cảnh thiên ba động, hiện giờ Viêm Khiếu Thiên lại tự bạo mà chết, như thế xem ra Giới Giả không riêng chỉ xuất hiện một nhân vật không tầm thường, hơn nữa ngay cả trấn giới thiên bi cũng đã xuất thế.”
Vệ Phong kinh ngạc nói: “Ngươi nói trấn giới thiên bi, chẳng lẽ…” Vệ Phong vừa nói vừa liếc nhìn Lưu Hư, Lưu Hư chậm rãi gật đầu, Vệ Phong không tiếp tục nói nữa, cúi đầu trầm tư. Ánh mắt Lưu Hư như đuốc, chậm rãi nhìn lướt qua chỗ ngồi của mọi người, trầm giọng nói: “Các ngươi thì sao? Thấy thế nào, những Giới Giả khác chúng ta cũng không cần để ý, mấu chốt nằm ở mấy tên Tôn Giới và Thánh Giới kia, hiện giờ bằng vào thực lực của chúng ta, cũng chỉ có thể cùng đám người kia đánh ngang tay, nếu như người nọ thực là Thánh Giới hoặc Tôn Giới mới mà nói, Hư Giả chúng ta sẽ thực sự gặp nạn.”
Người ngồi dưới Vệ Phong kia mục quang băng lãnh, thần sắc âm trầm, chậm rãi nói: “Việc này, hiện giờ nơi kia cũng sắp xuất hiện, căn cứ thượng cổ hiệp nghị của Giới Hư, khi nơi kia xuất hiện Giới Hư chúng ta không thể khơi mào tranh chấp, chỉ là chuyện này cũng không thể tựu bỏ qua như vậy.”
“Nga! Thủy Cảnh, vậy ngươi muốn nói chúng ta cứ như vậy không nghe không hỏi, Viêm Khiếu Thiên dù gì cũng là Huyền Hư thành thành chủ của chúng ta, có nhất lưu giáng hồng huyền khí tương trợ, chống lại Tôn Giới Giả cũng có lực liều mạng, hiện giờ chết dưới tay Giới Giả như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy là xong sao?” Người nói chuyện chính là người phát ra thanh âm hùng hậu bên trong Huyền Hư thành, tên là Thương Huyền, là một trong những Huyền Hư Giả ẩn cư trong Huyền Hư thành, cả Huyền Hư thành biết bọn họ tồn tại ngoài Viêm Khiếu Thiên ra cũng không vượt quá ba người.
Thủy Cảnh âm hiểm cười liếc mắt một cái, hắc hắc nói: “Cái này, ta cũng không nói, chỉ là ngại đến hiệp định mới nói ra thôi, chúng ta không cần phải khơi mào tranh chấp vào lúc này, chúng ta có thể liên danh yêu cầu Giới Giả mấy lão gia hỏa kia, để bọn họ chủ động đem người kia giao ra đây, nếu không nói, đợi việc kia đi qua, ta thấy muốn không xảy ra Giới Hư đại chiến cũng khó a.”
“Hừ, thực đúng là dài dòng, ta xem dứt khoát hiện tại đánh qua là được, dè đặt lo lắng làm gì.” Một đại hán lỗ mạng ngồi phía dưới Nam Cung Phi đứng dậy hét lớn. Lưu Hư phất tay, ý bảo hắn ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Tàng Thiên, ngươi vẫn lỗ mãng như vậy a, đích xác, thượng cổ hiệp nghị trước mắt còn chưa đến lúc phải phá vỡ, hơn nữa Giới Hư đại chiến trước mắt không thể đủ để tạo ra, hiện giờ, nơi đó sắp xuất hiện rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị qua, cứ dựa theo lời của Thủy Cảnh, chúng ta liên danh để mấy lão bất tử kia đem người nọ giao ra đi.”
Thương Huyền còn muốn nói gì đó, Lưu Hư khoát tay, trầm giọng nói: “Được rồi! Không cần nhiều lời, dù sao đó chỉ là cái cớ mà thôi, Giới Giả khẳng định sẽ không khinh địch như vậy đem người giao ra, đợi việc đó xong, chúng ta tại hảo hảo cùng bọn họ tính tính sổ, hừ, chúng ta không động thủ không có nghĩa là chúng ta sợ bọn họ, cứ như vậy, mấy người các ngươi lui ra đi, Nam Cung Phi và Vệ Phong lưu lại.” Còn lại sáu người đứng dậy, hướng tới Lưu Hư cúi người thi lễ, sau đó lần lượt rời đi.
Lưu Hư nhìn hai người, từ từ nói: “Hiện tại bọn họ đều đi, ta muốn để ngươi đi làm việc, cần phải tìm Tề Hạo về cho ta, Tề Hạo đối với chúng ta, các ngươi biết có ý nghĩa gì không? Tề Hạo là phàm nhân nơi này, nhưng tuyệt đối là một thiên tài trong thiên tài, ngắn ngủn một diễn kỉ đã thành tồn tại Huyền Hư Giả, hơn nữa, ta phát giác năng lực của hắn còn đang không ngừng tăng lên, tìm hắn trở về, là lúc để hắn thử kiện vật phẩm kia, nếu như có thể được tán thành, chúng ta sẽ không cần lo lắng về Giới Giả.”
Vệ Phong nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngài là nói kiện đồ vật đó sao? Cũng tốt, Hư Giả chúng ta cũng chỉ có kiện đồ vật đó mới có thể đủ chống lại thiên bi a!” Nam Cung Phi mỉm cười nói: “Lưu Hư đại nhân, vậy vạn nhất Tề Hạo tiểu tử đó không chịu cùng chúng ta trở về thì phải làm sao, hai người chúng ta không phải là đối thủ của hắn a, tiểu tử đó có thể biếи ŧɦái được ngay a.”
Sương mù trước mặt Lưu Hư lưu động nhè nhẹ, Lưu Hư không nói gì, trầm mặc chốc lát, lạnh nhạt nói: “Cũng được! Các ngươi sẽ đem ý nghĩ này nói cho hắn là được, mặc kệ hắn có nguyện ý trở về hay không, chỉ cần nói cho hắn ta chuẩn bị sẵn rồi, đến lúc đó nếu như hắn vẫn không muốn trở về thì do hắn đi.”
Vệ Phong và Nam Cung Phi hai người gật đầu, sau đó đứng dậy hướng về Lưu Hư cung kính cúi người thi lễ, hai người đều xoay người rời đi. Lưu Hư nhìn bóng lưng hai người rời đi, khe khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Diễn Tinh, chờ xem đi, mặc kệ Giới Giả các ngươi xuất hiện loại nhân vật nào, ta cũng sẽ không bại bởi ngươi.”