Chương 3: Có thai
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa điện mới được bên ngoài mở ra, cung thị được sắp xếp chia làm hai bên chậm rãi đi vào, Ôn Hương Nhuyễn Ngọc đứng phân biệt hai bên ở phía trước cung thị. Bọn họ đem Cúc Hoa từ trong điện nâng ra, nhẹ nhàng đặt ở trên một nhuyễn kiệu khác đã được chuẩn bị tốt.
Trở lại tẩm cung, Ôn Hương Nhuyễn Ngọc vì hắn lau đi vết bẩn trên thân thể. Trên đùi tuyết trắng tràn đầy vết máu khô cạn cùng bạch trọc, toàn thân đau nhức lợi hại, nhất là ở mặt sau, hậu môn bị xé rách vô cùng đau đớn. Cúc Hoa cắn lấy gối đầu ủy khuất khóc.
Vì cái gì người khác làm thái tử thì phong lưu vô hạn, chính mình lại gặp phải vũ nhục.
Ôn Hương nghe được tiếng hắn khóc nhất thời có chút hoảng.“Điện hạ, nô tài lộng đau ngươi sao?”
Cúc Hoa lắc đầu, khóc thút thít trông rất đáng thương. Ôn Hương không có cách nào khác, đành phải cho người đi gọi đại điện hạ cùng thái tử điện hạ quen biết tới khuyên bảo.
Nhuyễn Ngọc vừa mới lau đến ngực, nhìn thấy một đóa hồng cúc nở rộ ở trước ngực của Cúc Hoa, vô cùng đẹp, làm cho người khác muốn phạm tội.
“Thật tốt quá, điện hạ, ngài có thai, là huyết mạch của thần, điện hạ ngài thật sự quá lợi hại, ngự y, mau truyền ngự y đến……” Nhuyễn Ngọc kích động nói năng có chút lộn xộn.
Trong cung sớm đã có người đi thỉnh ngự y, từ trên xuống dưới Đông Cung một mảnh không khí vui mừng. Ngay cả Cúc Hoa cũng đình chỉ khóc, hắn sớm đã bị dọa đến ngây người, không nghĩ tới mình lại một lần là đã trúng thưởng, nhưng lại là cùng với loại quái vật đêm qua. Tuy rằng biết nam nhân Lộng Cúc quốc có thể sinh con, nhưng không có chính mắt gặp qua nên không có cảm giác gì chân thật, đến bây giờ trên đầu vẫn là quá mức sợ hãi.
Hắn trong lòng bi thương tuyệt vọng đến ngất đi. Ôn Hương Nhuyễn Ngọc bị bộ dáng của hắn dọa sợ, vội vàng phái người đi thúc giục ngự y.
Khi Cúc Kình vào cửa chính là nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, Nhuyễn Ngọc nhìn thấy cứu tinh vội vàng báo cáo tình huống.
“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Hoa của ta sao lại khóc thành cái tiểu lệ nhân nha? Có đứa nhỏ là chuyện tốt. Ngoan, đừng khóc. Lộng Cúc quốc chúng ta ba trăm năm nay cũng chưa từng xảy ra chuyện có con với thần, vẫn là Tiểu Hoa của ta lợi hại.”
Cúc Kình đem Cúc Hoa ôm vào trong ngực dỗ dành, miệng đầy “Tiểu Hoa của ta”, đem Cúc Hoa hoàn toàn trở thành vật sở hữu của hắn.(1 con dã lang đã xuất hiện, đáng tiếc cừu non lại không biết gì a~)
Cúc Hoa đang bi thống cũng không phát hiện vương huynh xưng hô khác thường, lại dùng sức khóc, giống như muốn đem tất cả ủy khuất đều khóc đi ra.
Khi ngự y đến vẫn nhìn thấy hắn chôn đầu ở trước ngực Cúc Kình mà khóc, một bức phong tư nhu nhược động lòng người. Trong lòng vui mừng khen một chút tình cảm thâm hậu của hai vị vương tử, đồng thời không quên chính sự đến đây xem mạch. Kỳ thật người Lộng Cúc quốc nếu thụ thai, ngày hôm sau ái ân trên ngực sẽ xuất hiện một đóa cúc hoa màu đỏ, cũng không cần bắt mạch kiểm tra. Nhưng ngự y nghĩ đến thái tử là từ Trung Nguyên trở về, bắt mạch một chút để xác định khả năng tin tưởng sẽ cao hơn.
Ngự y tuyên bố tử hình Cúc Hoa, trong bụng hắn thật sự có đứa nhỏ của quái vật. Hắn kích động cùng tuyệt vọng tiêu trầm mấy ngày, đại thần chúc mừng đều bị chắn ngoài cửa điện.
Trong lòng hắn thực sợ hãi, mỗi ngày đều ôm lấy bụng ngồi ở trên giường, đối với bốn huynh đệ cùng ngự y khuyên đều ngoảnh mặt làm ngơ. Ngự y đề nghị hắn tái cùng người khác sinh hoạt vợ chồng, cấp cục cưng bổ sung chút dinh dưỡng, hắn sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức cự tuyệt phương án này, không cho đường sống. Không biết vì sao, khi hắn kiên định cự tuyệt chuyện này, lại cảm thấy vài tên huynh đệ đến thăm hỏi đều có chút ảm đạm, thật là kỳ quái.(không biết nên nói Tiểu Hoa là ngây thơ hay là ngu nữa=_=) Đương nhiên, quốc gia này có rất nhiều chuyện đều hết sức cổ quái, chính hắn không thể nào lý giải. Nhưng để cho hắn tức giận là, ngay cả phụ vương cũng an bài để hắn tiếp tục bị người khác xâm phạm, hắn không thể nhịn được nữa, một tháng cũng chưa đi thỉnh an phụ vương.
Hắn sờ sờ cái bụng tròn trịa, trong lòng kỳ quái vì cái gì mới một tháng thai nhi lại giống như phụ nữ đã mang thai năm sáu tháng. Nhưng đối với bụng của mình sinh trưởng tốt, mỗi ngày đều đến kiểm tra ngự y một lần cũng không có đưa ra nghi ngờ, theo biểu tình của cung thị cũng thấy rất bình thường. cứ như vậy lâu ngày, đợi cho đủ tháng thì cái bụng còn không phải kéo dài tới trước, hắn càng nghĩ càng sợ, lại không dám hỏi người khác. Trong lòng còn đang lo lắng, thì lại cảm thấy bụng từng đợt đau đớn. Bắt đầu còn nhịn được, dần dần đau không thở nổi. Chẳng lẽ là động thai khí. Hắn sợ tới mức chạy nhanh gọi người đi thỉnh ngự y.
Ở Đông cung vô cùng rối ren, thanh âm ầm ỹ phiền lòng. Cúc hoa cảm thấy một cỗ ấm áp ở phía sau chảy ra, trong lòng bối rối sợ hãi, mẫu tính nổi lên, lần lần đầu tiên hắn hy vọng đứa nhỏ này có thể bình an.
Khi ngự y đến đó, thần trí Cúc Hoa đã có chút hôn trầm. Kinh nghiệm đỡ đẻ của hắn lão luyện, vừa thấy liền biết thái tử là muốn sinh, vội vàng lấy ra một bình ngọc tinh xảo đổ ra một viên thuốc, bỏ vào miệng thái tử.
Người Lộng Cúc quốc sinh sản rất nhanh, mang thai một tháng là đến kì sinh, sản đạo cũng rất dễ khuếch trương, chỉ có thai nhi của người Trung Nguyên lần đầu nhỏ lần hai mới lớn hơn,(ý nói cái “sản đạo” đó ạ) nhưng đối với lần đầu Cúc Hoa sinh sản thì vẫn là giống như ở địa ngục vô cùng đau đớn.(__ __|||)
Viên thuốc vừa vào lặp tức chuyển hoá, thật là hảo dược. Một nén hương sau, Cúc Hoa cảm thấy một cỗ nhiệt lưu theo bụng dâng lên, cũng không cảm thấy thẹn mà đứng thẳng lên, phấn hồng cũng bắt đầu cứng rắn, bị vạt áo ma sát mà sinh đau, trong đau đớn ẩn hàm một tia kɧoáı ©ảʍ làm hắn chịu không nổi kêu ra tiếng. Trong hỗn loạn hắn đau bụng hô một tiếng ngọt nị, do đau tiếng kêu đều có chút biến điệu.(ta chỉ biết câm nín…)
Ngự y cởi đi tiết khố ướt đẫm của hắn, đem hai đùi ngọc tách ra. Một tay vuốt ve ngọc hành đang trướng đến phát đau, tay kia thì dùng hai ngón tay đồng thời vói vào sản đạo ướŧ áŧ của hắn. Nước ối chậm rãi chảy ra, lộng thấp tham nhập ngón tay. Sản đạo đã khuếch trương ra khoảng hai ngón tay, nhưng đối với sản phu mà nói vẫn còn chưa đủ, còn muốn nhanh hơn mở ra. Ngự y cúi đầu hàm trụ ngọc nha đang bành trướng, thuần thục dùng đầu lưỡi, sản phu bị khıêυ khí©h càng thêm kích động, thét chói tai liên tục. Trong bụng đau sinh càng làm thân thể thêm mẫn cảm, Cúc Hoa ở trong kɧoáı ©ảʍ phía dưới lại dùng sức đẩy ra khối thịt trong bụng.(sản phu cũng giống như sản phụ á=]])
Lúc thai nhi gần tới lúc xuất ra, xúc áp đến điểm mẫn cảm trên tràng vách của hắn, dưới sự kí©h thí©ɧ quá lớn, nếu không phải bị ngự y đè lại thân mình, cơ hồ hắn đã nhảy dựng đứng lên. Ngự y thừa cơ dùng sức nhất hấp, Cúc Hoa vừa đau lại vừa thích liền bắn ra tinh hoa chứa đựng trong một tháng. Cùng lúc đó, thai nhi cuối cùng đi ra cúc môn, cùng lúc lên tiếng.(nếu là hủ nữ vậy chắc ai cũng biết “cúc môn” là gì rồi *đỏ mặt*,nên mình không giải thích đâu *lắc lắc đầu*)
“Nha a a a a a ────!”
“Oa ────!”
Trong tiếng hét chói tai có chút biến điệu, hỗn loạn có trẻ con khóc nỉ non