Chương 38

Ra khỏi khách điếm rất rất xa, A Trản nắm cánh tay Đồ Chu lách vào một con đường vắng vẻ không người, dòm tới dòm lui xác định không có ai mới hỏi: "Thương Kính muốn hỏi thăm ngươi chuyện gì vậy?" Nếu gặp phải Thương Kính ở chỗ khác thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác đều ở trong phòng Cù Thanh Liên, không chừng hai người đó đang hợp mưu chuyện gì!

"Nàng ta hỏi Lương Bẩm Thiên bế quan ở đâu." Đồ Chu không hề nghĩ ngợi liền nói toạc ra. Kín miệng á? Không hề tồn tại đâu! Chớ nói chi người hỏi nó còn là A Trản đã quen biết nhiều năm. "Ta nói thực ra Lương Bẩm Thiên đã chết thế mà nàng ta cứ không chịu tin, cuối cùng nói láo là Lương Bẩm Thiên bế quan trong Đại Minh cung nàng ta mới chịu tin."

Lúc này A Trản mới thở phào nhẹ nhõm. Lại một kẻ tìm Lương Bẩm Thiên trả thù, xem ra là đạo sĩ thúi và Thương Kính hợp mưu cũng vì chuyện này. "Ngươi cũng thật cơ linh đấy nhỉ, biết yêu vào không được liền lấy Đại Minh cung ra hù nàng."

Bỗng nhiên nàng thấy rất tội cho Thương Kính và đạo sĩ thúi, mang theo ngập tràn hận ý ngàn dặm xa xôi chạy đến Trường An, kết quả lại vồ hụt. Sớm biết đã xuống tay nhẹ một chút, lưu lại chút sức lực cho đạo sĩ điên, để Thương Kính các nàng thiên đao vạn quả tiết cho hả giận.

Đồ Chu bĩu môi nói: "Không còn cách nào mà! Nếu nói chỗ khác nàng ta sẽ lập tức chạy tới phát hiện không có ai, trở về chắc làm thịt ta luôn quá. A Trản tỷ tỷ không biết đâu, yêu tinh kia đến Trường An chưa bao lâu mà đã gϊếŧ rất nhiều người. Chuyện dưới mái nhà không thể nghe, ta biết chuyện này cũng nhờ nghe thấy trên đường lớn đấy."

"Ơ... ~ Không phải như thế rất bình thường sao?" A Trản không hề giật mình chút nào.

Lúc trước nàng cũng thế thôi, mặc kệ gặp phải ai, hơi chút không thoải mái là động thủ. Sau khi A Chức đến Bắc Sơn nàng mới thu liễm đi nhiều, nhưng có khi tâm tình không tốt, sẽ hạ sơn cố ý lấy vòng tay xuống dẫn đạo sĩ tới đại khai sát giới. Sau khi đạo sĩ điên xuất hiện mới không còn chơi chiêu này nữa, thế là lại đổi sang chiêu khác, rảnh rỗi không có việc gì sẽ ra những con đường lớn ở thành Trường An đi tản bộ, chiêu này lần nào cũng dính, luôn có bọn đăng đồ tử lưu manh dê xồm mất nết đi theo mưu toan khinh bạc nàng. Thế thì cần gì nói lời vô ích? Gϊếŧ luôn chứ sao. Giữ lại những tên cặn bã này nhỡ hại đến các tiểu cô nương phàm nhân thì sao?

Chà? Hay là tìm Thương Kính hẹn đi chơi một bữa cho đã thèm? A Trản bỗng nhiên cười. Thương Kính nói không sai, là yêu tự mang ba phần tà. Không có tà khí cũng có, nhưng đều đi tu đạo thành tiên cả rồi, ví như cục đá ngốc nhà nàng. Bên người nàng lui tới phần lớn là thần tiên, về phần mấy con tiểu yêu ở Bắc Sơn trước kia, coi như hài tử mà trêu chọc vẫn được. Thật sự hiếm khi gặp được con yêu nào cả đạo hạnh và bản tính đều tương đồng với nàng như Thương Kính.

Nàng cũng muốn thông qua việc này thử xem chừng mực gϊếŧ người của Thương Kính thế nào. Mặc kệ là người hay yêu, đều sẽ có quan điểm đúng sai thiện ác của riêng mình, loại quan điểm này không nhất định được phổ thế đại chúng tán thành, nhưng lại có thể giúp cho kẻ gϊếŧ người tránh khỏi nỗi khổ tự trách. Ví như đạo sĩ nghe yêu mà đến hay bọn lưu manh theo dõi nàng tùy thời khinh bạc, ở trong mắt nàng đều đáng chết, gϊếŧ chúng không chỉ không có nửa phần áy náy mà còn cảm thấy hả giận. Bởi vì nếu như nàng không cường đại giống như bây giờ thì kẻ bị thương tổn sẽ chính là nàng.

Đồ Chu ngẩng khuôn mặt nhỏ, khó hiểu nhìn A Trản. Sao bỗng nhiên lại cười? Gϊếŧ người bộ buồn cười lắm sao? Nó dần có chút thất vọng, nói cho cùng thì A Trản tỷ tỷ và con yêu Thương Kính kia là đồng loại a? Hừ! Xem ra vẫn là A Chức tỷ tỷ tốt. Ai dà, nhưng A Chức tỷ tỷ tính tình không được tốt, A Trản tỷ tỷ lại vừa cứu mình ra... Đồ Chu tự tìm phiền não thầm ở trong lòng sắp xếp thứ tự hai tỷ tỷ mà mình thích.

A Trản cúi đầu nhìn Đồ Chu không cao hơn eo nàng bao nhiêu đang cau mày giống như suy nghĩ điều gì, cười nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không cho phép nàng thương tổn ngươi. Lại nói nàng gϊếŧ người luôn có nguyên do, ngươi không trêu chọc nàng là được, nàng lại tìm ngươi nghe ngóng chuyện gì thì cứ nói cho nàng biết." Trước khi Tiểu Đồ Chu thành tiên đã từng là phàm nhân, sợ hãi yêu tinh cũng là chuyện hợp lý hợp tình.

"Vâng ạ." Đồ Chu nhu thuận gật gật đầu: "Đúng rồi, A Chức tỷ tỷ xuất cung tìm ngài rồi ạ!"

"Hả? Muội ấy đang ở đâu?" A Trản cảm thấy rất cao hứng. Tiểu đạo cô không nghe khuyên can đã nói cho A Chức, là bởi vì sao? Bởi vì lo lắng cho nàng a! A Chức xuất cung tìm nàng lại bởi vì sao? Hay là bởi vì lo lắng nàng a?!

Cảm giác bị bao quanh bởi tình yêu thật sự quá mỹ diệu. Nhưng lần sau gặp tiểu đạo cô vẫn phải nói nàng mấy câu, hôm nay may mắn không gặp phải chuyện gì, nếu thật sự gặp nguy hiểm liên lụy đến A Chức thì biết làm sao bây giờ?

"Ngay bên ngoài cửa cung không xa lắm." Đồ Chu dùng ngón tay chỉ hướng, sau đó từ trong ngực móc ra một cái bao lá nhỏ màu xanh sẫm, đưa cho A Trản nói: "Đây là thứ ngài nhờ ta mang cho A Chức tỷ tỷ, ta còn chưa kịp đưa." Nó quá mệt mỏi, giờ khắc này chỉ muốn về dưới đất đánh một giấc ngon lành, ổn định tâm thần an dưỡng khí tức.

"Được rồi." A Trản cầm lấy bao đồ muốn sờ đầu Tiểu Đồ Chu một chút, mới duỗi tay ra trước mắt đã trống không.

*

Nhạc Chức đứng ngoài Đại Minh cung vẻ mặt mờ mịt. Đông Tây Nam ba con đường, nàng biết bắt đầu tìm từ hướng nào đây? Cũng may A Trản mặc dù đã che yêu khí nhưng hương hoa trên người vẫn không lấn át được, nàng chỉ cần nghe một lượt Trường An không sợ tìm không thấy người.

Hay là bắt đầu từ phía Nam đi nhỉ? Nhạc Chức xác định liền phi thân về phía Nam, vừa bay vừa dùng mũi ngửi.

Khịt! Có rồi có rồi.

Nhạc Chức bay chưa bao xa đã nghe thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc lẫn trong vô số mùi, càng bay về trước mùi thơm càng nồng. Nàng lập tức thấy được A Trản từ trong đám người, xa xa nhìn lại cả người A Trản quả thực đẹp đến mức phát sáng, những người quay chung quanh nàng đều trở nên tối hù tối mịt.

Nhạc Chức liều lĩnh bay bổ nhào qua ôm lấy A Trản, vừa rồi nàng nghe tiểu đạo cô nói nghiêm trọng như vậy đã lo lắng gần chết.

A Trản nhìn ánh mắt kinh ngạc của đám người quanh mình, cười vỗ vỗ lưng Nhạc Chức nói: "Ôm nhẹ thôi, hoa nối xương giòn lắm, cẩn thận đè hỏng bây giờ." Nàng nhét bao lá ở trước ngực. "Ở đây nhiều người nhiều mắt, sang nơi khác nói chuyện đi!"

"Vừa rồi lúc ta đánh hơi tìm tỷ còn đang suy nghĩ, vạn nhất đến trễ chỉ có thể nhặt xác giúp tỷ thì biết làm sao bây giờ a? Ta lại không dám gϊếŧ người, cũng không thể báo thù cho tỷ. Sau đó lại nghĩ, không được, thù này nhất định phải báo, cùng lắm thì không làm thần tiên nữa..."

Nhạc Chức một đường dắt tay A Trản, líu lo không ngừng nói: "Ngoại trừ Bắc Sơn, thứ quan trọng nhất với ta chính là tỷ, tỷ mà xảy ra chuyện gì ta sẽ buồn chết mất."

Lúc đầu A Trản rất cảm động, bỗng nhiên dừng bước lại chậm rãi bỏ tay Nhạc Chức sang một bên: "Khoan đã, cái gì gọi là "ngoại trừ Bắc Sơn"? Ở trong lòng muội ta không bằng một ngọn núi hả?" Thế mà nàng còn coi trọng cục đá ngốc hơn cả bản thân mình.

"Không không không." Nhạc Chức cười đùa nhào qua quấn lấy A Trản: "Đều quan trọng hết. Ý ta kỳ thật là..."

"Đều?" A Trản lại thẳng tay đẩy Nhạc Chức ra. Nàng cũng không phải tức giận thật sự, chỉ muốn trêu chọc hài tử chút thôi, để xem cục đá ngốc dỗ dành nàng thế nào.

Nhạc Chức dần dần không còn kiên nhẫn, hầm hừ nói: "Làm gì mà cứ bắt bẻ ta hoài vậy? Đâu phải là tỷ không biết ta có ý gì. Tỷ quan trọng, Bắc Sơn cũng quan trọng, Thổ Địa bà bà Dược gia Đồ Chu Lạc An bọn hắn đều quan trọng hết." Nàng thở phì phò nói xong những lời này lại nhẹ giọng thì thầm thêm một câu: "Không có Bắc Sơn, không có bà bà Dược gia bọn hắn, nhất định ta sẽ buồn vô vô cùng. Nhưng ngay cả dũng khí tưởng tượng tỷ không còn ở đây ta cũng không có..."

"Cục đá ngốc..." A Trản đi qua ôm lấy Nhạc Chức, lẩm bẩm bên tai nàng: "Ta đáp ứng muội, sẽ không bao giờ không có ở đây."

Đang tình cảm thắm thiết, ai ngờ Nhạc Chức đẩy A Trản ra, nghiêm mặt nói: "Không phải tỷ nói hoa nối xương rất giòn sao? Đè hỏng thì tiểu hoàng đế biết dùng cái gì a?"

"À nhỉ." A Trản móc bao lá trước ngực ra nói: "Xem ra muội rất quan tâm nàng. Thôi nhanh nhanh hồi cung đi!"

Nhạc Chức cẩn thận từng li từng tí mở bao lá ra, nhìn thấy bên trong có ba cây gai đen, thứ này trông có vẻ không uống được a! "Dược gia có dặn thứ này dùng như thế nào không?"

"Có. Đây chính là hạt giống hoa nối xương, chỉ cần nhắm ngay chỗ gãy xương châm kim vào, hạt giống sẽ nảy mầm tự làm liền xương cốt." Lúc đầu A Trản còn muốn nói thêm nhiều lời với Nhạc Chức, thấy nàng lo lắng cho Hoàng đế cũng không tiện ép nàng ở lại, liền thúc giục nói: "Được rồi, trở về đi!"

Lúc nói hai chữ "trở về" kỳ thật trong lòng A Trản cứ thấy khó chịu thế nào, là nàng quá nhạy cảm sao? Hai chữ này khiến nàng cảm thấy như Đại Minh cung mới là nhà của A Chức.

2

"Không vội. Tỷ còn chưa nói cho ta biết tại sao lại không thấy Tiểu Đồ Chu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Nhạc Chức cất thuốc cẩn thận xong, thở phào một hơi dài mới nói: "Hai ta trò chuyện chút đi, ta cũng thở một ngụm nghỉ một chút. Sau khi tiểu hoàng đế bị liệt lúc nào cũng cần người hầu hạ, tỷ không biết ta mệt mỏi cỡ nào đâu!"

"Trong cung nhiều người như vậy cần gì phải muội hầu hạ?" A Trản không thể tin được. Cục đá lười nhà các nàng có thể ngồi không đứng có thể nằm không ngồi thế mà lại chăm sóc người khác ư?

Nhạc Chức kéo A Trản vào chỗ vắng người, vừa đi vừa nói: "Nàng ta dễ tự ái lắm, không chịu để người khác nhìn thân thể, lại còn hay khóc nữa chứ."

"Không chịu để người khác nhìn, mà chịu để muội nhìn?" A Trản cười cười.

"... Chắc là do lúc vừa gặp mặt đã nhìn qua, nước đổ khó hốt vò đã mẻ không sợ sứt chăng?" Nhạc Chức lại cười: "Không đúng. Lúc bụng nàng khó chịu ta chăm sóc nàng còn ủy khuất khóc quá trời, bây giờ chắc đã quen rồi cũng nên!"

A Trản nghĩ ngợi, hỏi: "Nàng không chịu để người khác hầu hạ, vậy chẳng phải là muội phải ở lại trong cung suốt sao?"

"Làm sao được chứ?" Nhạc Chức thờ ơ nói: "Chờ nối lành xương cho nàng ta sẽ không còn nợ nàng nữa, đổi người khác hầu hạ thì cùng lắm nàng lại khóc lại ủy khuất một trận nữa thôi, với cả ta chăm sóc nàng cũng không tốt, đổi thành người khác có khi nàng còn vui vẻ ấy chứ!"

A Trản luôn cảm thấy quái quái chỗ nào. Hoàng đế không thiếu người hầu hạ, cục đá ngốc đểnh đoảng thế nào nàng cũng thừa biết.

"Đúng rồi A Trản, sao không thấy Tiểu Đồ Chu đâu?" Nhạc Chức nhớ tới chính sự.

A Trản kể sơ qua chuyện Thương Kính.

"Yêu hả? Trong thành Trường An nhiều đạo sĩ như vậy, hay là ta cũng làm vòng tay cho nàng ta?" Nhạc Chức nghiêm túc nói: "Tỷ xem! Nàng thả Đồ Chu nói là tặng quà gặp mặt cho tỷ, vậy thì chúng ta cũng phải đáp lễ đúng không?"

"Ái chà, A Chức nhà ta đã biết có qua có lại rồi cơ đấy." A Trản cười nói.

Nhạc Chức trợn nhìn A Trản một cái: "Có phải tỷ nghĩ là ta ngốc lắm đúng không?"

A Trản cười không nhận, xem như chấp nhận. Đương nhiên nàng không cảm thấy Nhạc Chức ngốc, nếu thật sự ngốc thì làm sao có thể thông thạo các loại đạo thuật nhanh như vậy? Nhưng tự đáy lòng nàng vẫn cảm thấy Nhạc Chức là đứa nhỏ chưa hiểu thế thái nhân tình.