Editor: Heisall
Lương Kinh Diễm mang theo hai vệ sĩ đi thang máy thẳng xuống dưới, khi chạy tới bên ngoài phòng rửa tay của bữa tiệc thì đúng như cô đoán, thấy Tiêu Cửu Cửu đang muốn ra ngoài, lập tức dẫn hai vệ sĩ này chặn đường rồi đẩy Tiêu Cửu Cửu trở lại bên trong phòng rửa tay.
Lương Kinh Diễm bảo vệ sĩ đóng cửa phòng rửa tay lại, sau đó, ba người đứng thành hình chữ phẩm (品)vây Tiêu Cửu Cửu ở giữa.
Tiêu Cửu Cửu đối mặt với tình trạng như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh, không có một chút hoảng loạn nào, hình như, cô đã sớm đoán được Lương Kinh Diễm sẽ đến tìm mình, khi đôi mắt hạnh to tròn trong veo như nước nhìn về phía Lương Kinh Diễm thì tràn đầy mỉa mai, khóe môi xinh đẹp nâng lên một nụ cười trào phúng, giống như đang cười nhạo Lương Kinh Diễm không biết tự lượng sức mình vậy.
Lương Kinh Diễm thấy thế, càng thêm giận không kiềm chế được, gương mặt xinh đẹp đầy dữ tợn, cắn chặt răng, tức giận mắng: "Tiêu Cửu Cửu, đồ con đĩ, không phải mày muốn đàn ông đến điên rồi sao? Mày xem nhìn, tao đưa đến cho mày hai người đàn ông rồi đây, bọn họ cực kì mạnh mẽ, nhất định có thể khiến cho mày vui sướиɠ! Mày cứ ở lại hưởng thụ cho tốt đi, ha ha ha ha ha......"
Tiêu Cửu Cửu nhìn người phụ nữ đổi trắng thay đen trước mắt, cảm thấy rất khôi hài.
Rốt cuộc là ai thèm muốn đàn ông đến điên đây? Là mình hay là cô ta chứ?
Còn không biết xấu hổ mà cắn ngược lại cô, đây chính là con cháu được gia đình quan chức trong xã hội thượng lưu nuôi dạy đây sao?
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lương Kinh Diễm lộ ra nụ cười quỷ dị đầy đắc ý, nhìn lại hai người đàn ông cao lớn đang ép dần về phía mình, Tiêu Cửu Cửu lại nhìn cô ta, cảm thấy thật đáng thương, vừa lắc đầu vừa thở dài một tiếng: "Lương Kinh Diễm, tôi thật sự buồn thay cho nhà họ Lương các người, vậy mà lại có một người con cháu não dài nhưng trí ngắn như cô, cô sẽ vì hành động ngày hôm nay của mình mà phải trả một cái giá thê thảm và đau đớn đấy!"
"Ha ha ha, chuyện này không cần cô phải nhọc lòng quan tâm, cô nên quan tâm nhiều đến bản thân mình thì hơn!"
Lương Kinh Diễm xem thường nhìn Cửu Cửu một cái, vung tay lên, lui về phía sau một bước, nhìn hai người vệ sĩ cao lớn mà cô ta dẫn tới đang tiến gần về phía Tiêu Cửu Cửu, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Lúc này, Cửu Cửu thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, thấy thế nào cũng giống như một cô gái nhỏ bé mặc cho người ta chà đạp, cô còn có thể có sức phản kháng sao?
Lương Kinh Diễm giống như đoán trước được tình cảnh bi thảm của Tiêu Cửu Cửu khi bị giày vò, hả hê cười nói: "Tiêu Cửu Cửu, mày cứ hưởng thụ cho tốt đi! Mày yên tâm, tao nhất định sẽ đưa hình ảnh mày và hai người đàn ông này cùng nhau lêи đỉиɦ khoái lạc cho Tiêu Cẩn Chi xem, coi thử anh ta có vứt nổi mày không? Đến lúc đó, để xem anh ta có còn muốn một người đàn bà dâʍ đãиɠ như mày nữa hay không?"
Nói xong, Lương Kinh Diễm nháy mắt ra hiệu với hai người đàn ông.
Ngay khi hai người đàn ông đưa tay về phía Tiêu Cửu Cửu, thì sự việc bất ngờ thay đổi.
Vốn tưởng rằng bọn họ đã nắm Tiêu Cửu Cửu trong lòng bàn tay, nhưng đột nhiên cô nhanh chóng nhảy lên với tốc độ như điện xẹt, bàn tay thon mềm khẽ giương lên, ngay lúc hai người đàn ông còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hai thân thể cao lớn không khống chế được mà yếu ớt ngã “rầm” xuống dưới đất, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Lương Kinh Diễm nghẹn họng nhìn trân trối một màn biến hóa trước mắt, gương mặt kinh hãi nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu: "Mày...mày, mày......"
Đợi cô ta phản ứng kịp, thì đã thấy Tiêu Cửu Cửu đang đi từng bước về phía cô ta. Cô ta bỗng hét lên một tiếng, rồi xoay người định bỏ chạy ra khỏi cửa.
Nhưng mới vừa rồi cửa đã bị khóa, nhất thời không kéo ra được, khiến Lương Kinh Diễm càng luống cuống hơn.
Tay cô ta run lên, lại sợ Tiêu Cửu Cửu tấn công bất ngờ, nên động tác càng hoảng loạn, nhất thời mất khống chế mà thét chói tai: "Cô đừng tới đây! Đừng tới đây!"
Tiêu Cửu Cửu cũng không ngăn cản cô ta, chỉ là ánh mắt chợt lóe, móng tay nhẹ nhàng bắn ra một lớp bột phấn không màu không mùi, cứ như vậy bay đến chóp mũi Lương Kinh Diễm, trong nháy mắt đã bị Lương Kinh Diễm hít vào trong phổi.
Hai mắt Lương Kinh Diễm từ từ trở nên cuồng loạn, Tiêu Cửu Cửu giúp cô ta kéo cửa ra.
Ngay sau đó, Lương Kinh Diễm lập tức giống như phát điên mà xông ra ngoài......
Những chuyện xảy ra sau đó, Lương Kinh Diễm hoàn toàn không biết gì.
Nhưng lúc cô ta nhớ tới đây, thì sắc mặt đã rất khó coi, kết hợp với những lời Kim Thiên Viêm mới nói vừa rồi, thông minh như cô ta, đã nghĩ ngay tới tình cảnh đáng sợ đó, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta liền trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta vừa hoảng vừa sợ nhìn Kim Thiên Viêm, giọng run run hỏi: "Kim Thiên Viêm, anh nói là, ngày đó tôi giống như nổi điên xé sạch quần áo của mình hả?"
Kim Thiên Viêm nhàn nhạt cười, lớn tiếng nói: "Vâng! Chẳng những xé sạch, mà cô còn cởi truồng chạy loạn trước mặt mọi người nữa, hừ hừ, nếu không phải tôi ngăn cản, thì cô đã lên đầu đề tin tức rồi!"
Lương Kinh Diễm như bị sét đánh, cô thế mà lại cởi truồng chạy trước mặt mọi người ư? Cô đã bêu xấu đến mức ấy rồi, thì sau này cô ra ngoài gặp người khác thế nào đây? Phải nhìn người khác kiểu nào đây?
Lương Kinh Diễm vừa tức vừa giận, lại vừa oán vừa hận, tan nát che mặt mà điên cuồng hét lên: "A a a a ——" Giống như muốn nhờ vào đó trút hết những bực bội trong lòng ra ngoài.
Kim Thiên Viêm chỉ lạnh lùng nhìn cô cười.
Những y tá ở bên ngoài nghe trong phòng la hét điên cuồng thì vội vàng chạy tới.
Kim Thiên Viêm lạnh lùng liếc mắt, vung tay lên đuổi ra: "Không phải chuyện của các người! Đi ra ngoài đi!"
Những nhân viên y tế kia dĩ nhiên cũng biết hai vị tổ tông này là ai, nghe Kim Thiên Viêm vừa nói như thế, liền vội vàng trở ra, trong lòng cũng đang âm thầm buồn bực, rốt cuộc thì vì chuyện gì mà lại khiến cho vị Lương đại tiểu thư này điên cuồng đến vậy chứ?
Một y tá nhiều chuyện hỏi ra tiếng, một nữ bác sĩ khác lập tức nhiều chuyện mà kể lại những chuyện mình biết cho y tá kia: "Tối hôm qua, khi cô đó được đưa tới thì quần áo rất xốc xếch, tôi đoán chừng là bị người ta......"
"Ồ, thì ra là như vậy, khó trách lại......"
Lương Kinh Diễm này là người phụ nữ chứa đầy một bụng xấu xa, làm sao có thể ngờ được có một ngày cô ta cũng sẽ bị bêu xấu, sẽ bị không biết bao nhiêu người chê cười ở trong bóng tối, càng nghĩ đến những khó chịu mình phải đối mặt, trong lòng của cô ta lại càng oán hận Tiêu Cửu Cửu hơn, lửa giận bốc lên hừng hực.
Cô đột nhiên lại nhớ tới kế hoạch mà một tay mình chuẩn bị kia, nhìn về phía Kim Thiên Viêm hỏi: "Ngày hôm qua có phải còn xảy ra một chuyện nữa, phải không?"
Ánh mắt Kim Thiên Viêm lạnh lẽo: "Không sai! Phượng Thần xảy ra tai nạn xe cộ, đã chết! Lương Kinh Diễm, cô hãy nói cho tôi biết, chuyện này thật sự là do cô làm hả?"
Lương Kinh Diễm điên cuồng cười ha ha ra tiếng: "Là tôi cho người làm đấy! Thế nào? Không được sao? Người phụ nữ đê tiện đó dám đoạt đàn ông của tôi, thì tôi cũng muốn cho cô ta nếm thử loại cảm giác đau xót đó một chút, để cho cô ta thử nhìn một chút, mất đi người đàn ông mình thích nhất là mùi vị gì? Ha ha ha, Phượng Thần chết rồi, người đàn ông cô ta yêu nhất đã chết rồi, bây giờ con đĩ kia nhất định sẽ rất khổ sở chứ hả? Ha ha ha, chết hay lắm, thật sự là chết quá tốt......"
Kim Thiên Viêm nhìn người phụ nữ điên cuồng mất hết lý trí này, thật sự cảm thấy hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi!
Sao anh ta lại cùng người phụ nữ như vậy thiết lập quan hệ chứ, sao có thể dễ dàng tin vào lời nói của cô ta như thế..., không biết sống chết mà đối đầu với Tiêu Cẩn Chi?
Hai hổ đánh nhau, chắc chắn có một người bị thương!
Hôm nay xem ra, trong hai hổ này, người bị thương nhất định là mình rồi!
Trong lòng Kim Thiên Viêm dâng lên một luồng lạnh lẽo, nhìn Lương Kinh Diễm, lạnh lùng nói: "Lương Kinh Diễm, cô sẽ phải hối hận!"
Nói xong, anh ta liền dứt khoát xoay người đi ra cửa.
Bây giờ đến bản thân anh ta còn khó bảo toàn, nên anh ta phải nhanh chóng đi giải quyết tốt hậu quả.
Thấy Kim Thiên Viêm cứ như vậy bỏ lại cô mà đi thẳng, Lương Kinh Diễm bỗng có chút luống cuống, vội vàng lớn tiếng kêu: "Kim Thiên Viêm, Kim Thiên Viêm, anh quay trở lại cho tôi, trở lại đây......"
Đáng tiếc, đáp lại cô ta, chỉ có âm thanh hốt hoảng và bất lực của chính cô ta.....
Nói cho cùng, Lương Kinh Diễm cũng là một nhân vật lợi hại, dù sao, cô ta có thể đảm đương chức phó tổng giám đốc của công ty Lương thị, thì không có chút tài năng sao được? Cho nên, cô ta cũng chỉ hốt hoảng trong chốc lát, rất nhanh, cô ta đã khôi phục lại lý trí cùng tỉnh táo.
Chuyện đã như vậy, thì biện pháp tốt nhất chính là đối mặt!
Mà bây giờ, cô ta chỉ có thể chết cắn Tiêu Cửu Cửu với lý do "Vì Tiêu Cửu Cửu muốn lấy được Tiêu Cẩn Chi, nên đã khiến cho vị hôn thê của anh ta là cô phải xấu mặt trước mọi người", khiến ông cụ nhà cô phải vì cô mà ra mặt, cô tin chắc ông cụ sẽ vì mặt mũi của gia đình, mà tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
Hừ, một đứa con gái mồ côi nho nhỏ, mà cũng muốn đấu cùng đại tiểu thư gia đình Hào Môn như cô ư, để tôi xem một chút, Tiêu Cẩn Chi rốt cuộc sẽ bảo vệ cho cô
như thế nào?