Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cửu Cửu cười nói, "Ba ba, lúc này con cũng không thích hợp để mặc áo cưới, vả lại hiện giờ con cũng chưa đủ hai mươi tuổi, nên cũng không thể đi đăng ký kết hôn được. Tạm thời trước cứ như vậy đã, khi con sinh đứa nhỏ ra rồi, thì hãy nói chuyện hôn lễ sau, có được hay không?"
"Không được!"
"Như vậy sao được?"
Cả Tiêu Cẩn Chi và Tiêu An Bác cùng đồng thời lên tiếng phản đối. Bọn họ đều không muốn để cho cô Tiêu Cửu Cửu phải chịu sự uất ức thêm nữa.
Thấy hai người đàn ông đều nhìn sang mình, cùng nói một câu kiên định, dứt khoát phản đối ý kiến của mình như vậy, Tiêu Cửu Cửu liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói:
TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn),
"Vậy hai người nói con phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Cẩn Chi liếc nhìn bụng của Tiêu Cửu Cửu một cái: "Hiện tại em vẫn có thể mặc áo cưới được, chỉ cần kéo cao phần eo của áo cưới lên một chút, làn váy dưới eo nới lỏng ra một chút, là không có vấn để gì hết!"
Tiêu An Bác cũng gật đầu, "Đúng vậy! Cẩn Chi nói rất đúng! Mặc dù là tuổi của con chưa thể đi đăng ký kết hôn được, nhưng mà chung quy chúng ta vẫn cần phải tổ chức hôn lễ cho con thật đàng hoàng. Người làm ba đây không thể để cho con gái mình sinh con ra mà không danh không phận như vậy được Cửu Cửu, đây coi như là một tâm nguyện của ba ba… Ba hy vọng con không phải chịu cảnh giống như mẹ của con, bị người..."
Tiêu An Bác không thể nói thêm câu gì nữa. Tiêu Cửu Cửu cũng biết ông đang muốn nói đến chuyện gì, trong lòng cũng cảm thấy rầu rĩ, vì vậy đành nói: "Vậy cũng được! Chưa thể đi đăng ký kết hôn được, vậy thì bày tiệc rượu kết hôn."
Nghe thấy Tiêu Cửu Cửu gật đầu đồng ý, cả Tiêu An Bác và Tiêu Cẩn Chi,
hai vẻ mặt còn đang co quắp là thế, lúc này gương mặt cả hai cha con đều nở nụ cười vẻ đầy mừng rỡ.
Tiêu An Bác cười nói, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn"Thế này mới đúng chứ! Cẩn Chi, con hãy mau mau sai người chuẩn bị đi, chúng ta phải chọn một ngày thật tốt."
Tiêu Cẩn Chi vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói: "Vậy con sẽ lập tức đi dặn dò người làm trong nhà khẩn trương chuẩn bị cho buổi hôn lễ."
Nói xong, ở ngay trước mặt bọn họ, Tiêu Cẩn Chi liền long trọng giao nhiệm vụ vĩ đại này cho Âu Lượng, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, hôn lễ sẽ được cử hành ở trong khu bảo tồn Ngọc Sơn.
Tiêu Cửu Cửu không cần phải dính dáng vào chuyện này. Hiện giờ mọi chuyện của cô đều đã có hai cha con bọn họ lo lắng. Còn đối với hai cha con, hiện tại chỉ hận là không thể hái được cả trăng sáng trên trời cao xuống cho cô mà thôi. Bây giờ Tiêu Cửu Cửu chỉ cần nghỉ ngơi an thai cho tốt, để cho bọn họ có con để ôm, có cháu để bế là tốt rồi!
Suốt cả ngày hôm đó, Tiêu An Bác liền ở lỳ trong khu biệt thự nhỏ. Hai cha con bọn họ cùng nhau chọn lựa một ngày hoàng đạo gần nhất để định ngày giờ tốt. Tiêu Cẩn Chi còn dặn dò Âu Lượng, mời hẳn một chuyên gia thiết kế của một công ty chuyên thiết kế các mẫu áo cưới từ nước Pháp sang, để đặc biệt thiết kế chiếc áo cưới cho Tiêu Cửu Cửu. Tiếp đó, anh bắt đầu lên danh sách khách mời dự lễ kết hôn và hàng loạt vân vân các chuyện vụn vặt khác.
Tiêu Cửu Cửu nhìn hai cha bọn họn ở đó bận rộn, bản thân mình liền ngáp một cái,
lập tức cô liền bị Tiêu Cẩn Chi áp giải vào trong phòng để nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe.
Lại nói tiếp, theo lệ như ở trong các gia đình dưới tình huống bình thường,
chuyện hôn nhân đại sự của con cái như thế này, đều là do một tay đương gia chủ mẫu (người mẹ trong nhà) quan tâm lo liệu thực hiện. Nhưng ở nhà họ Tiêu này thì lại khác hẳn. Diệp Tú Trinh điên cuồng như thế nào, cả hai cha con bọn họ cũng đều biết. Bọn họ đều sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì thế trong chuyện này, đương nhiên bọn họ cũng tự động tự giác gạt Diệp Tú Trinh ra đứng ở ngoài cửa. Bởi vậy tất cả những chuyện vụn vặt trong tiệc rượu của buổi hôn lễ, cũng đều do mấy người đàn ông bọn họ tự tay vất vả xử lý. Cũng may, những anh em bạn bè của Tiêu Cẩn Chi cũng không phải chỉ mới quen ngày một ngày hai, lại có thêm một trợ thủ xuất sắc như Âu Lượng ở bên cạnh như vậy, bọn họ chỉ cần phác thảo ra phương hướng những công việc cần phải làm, còn tất cả những chi tiết khác, đều do Âu Lượng dẫn người đi giải quyết là ổn.
Cuối cùng, bọn họ đã định ra được thời gian tốt để tiến hành hôn lễ vào ngày mười hai tháng mười hai. Ngày này, ngoại trừ là ngày hoàng đạo gần nhất, cũng là sinh nhật của Tiêu Cẩn Chi tròn hai mươi tám tuổi.
Ngày tổ chức hôn lễ và danh sách quan khách mời dự tiệc, sau đã được ông nội Tiêu xem qua và quyết định, thì những việc chuẩn bị cho hôn lễ liền chính thức được bắt đầu.
Chu Tiêu và mấy người Tần Tấn, Đông Phương Cảnh Mộ, Hứa Hằng Minh, ngay cả Lôi Đình, sau khi được biết tin tức, rốt cuộc Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu đã sắp kết hôn, thì mặc dù trong lòng đã sớm có dự cảm, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác có chút mất mác lẫn buồn bực. Nhưng thân là bậc đàn em và là bạn bè của hai người, nên bọn họ vẫn chân thành chúc phúc cho Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, hy vọng được nhìn thấy hai người bọn họ có thể sống cuộc sống bình an hạnh phúc!
Còn mấy bạn học nữ của Tiêu Cửu Cửu, cũng giống như Đông Phương Cảnh Nhiêu, vừa nghe thấy Tiêu Cửu Cửu gọi điện thoại báo cho biết tin tức này, thì cực kỳ hưng phấn, đến mức thét chói tai, "Thật tốt quá! Chúc mừng em! Cửu Cửu, chị đây muốn làm dâu phụ cho em!"
Tiêu Cửu Cửu cười, "Không thành vấn đề! Em đã sớm dự định để cho chị ở vị trí này rồi."
Nhưng ngay sau đó Tiêu Cửu Cửu lại cười khi nghe thấy Đông Phương Cảnh Nhiêu kêu lên một câu vẻ đầy ai oán: "Haiz!!! Thế này chị lại thấy thương cho anh trai bảo bối của chị hiện giờ đã bị thất tình! Ai dà, Cửu Cửu à, chị đây vẫn luôn mong đợi em được gả cho anh trai của chị, làm chị dâu của chị. Hiện tại, chị và anh trai của mình... A, không, phải nói là giấc mộng đẹp của cả nhà chúng ta đều đã bị rơi vào khoảng không mất rồi! Nếu như ông nội và bà nội biết em sắp gả cho Tiêu lão đại, thì trong lòng mọi người nhất định sẽ cảm thấy rất mất mát."
"Chị Cảnh Nhiêu, thật xin lỗi!"
Tiêu Cửu Cửu nghĩ đến tất cả gia đình họ Đông Phương, bọn họ đối xử với cô vẫn luôn rất tốt rất tốt! Cô không thể thỏa mãn được chút nguyện vọng này của bọn họ, trong lòng cô cũng cảm thấy có một chút áy náy.
Muốn trách, chỉ trách hai người bọn họ đã gặp nhau quá trễ!
Thực sự sau Phượng Thần, Tiêu Cẩn Chi chính là người đàn ông thứ hai đã tiến vào trong trái tim cô.
Hơn nữa, anh Cẩn Chi cũng chưa từng bao giờ ép buộc cô. Anh vẫn luôn luôn áp dụng phương thức “tế thủy trường lưu” (*), để tình cảm của mình từ từ ăn sâu, bén rễ ở trong lòng của Cửu Cửu. Trước hết anh muốn mình trở thành một người thân thiết không thể thiếu được trong cuộc đời của cô, sau đó, anh mới dùng phương thức là người yêu để yêu và che chở cho cô.
(*) Tế thủy trường lưu: Dịch nghĩa: Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. Nó tương đương với câu tục ngữ “Nước chảy đá mòn” ở Việt Nam. Ý nói làm việc gì cũng cần phải có sự kiên nhẫn mới thành công.
Thời thời khắc khắc, Tiêu Cẩn Chi đều có thể làm cho cô cảm nhận được tình yêu thương và sự trân trọng sâu sắc từ nơi sâu thẳm trong trái tim anh, được biểu lộ ra bên ngoài đối với cô như thế nào! Một người đàn ông như vậy, bảo làm sao Tiêu Cửu Cửu cô có thể không thương cho được!
Không chỉ không thể không yêu, cô còn có một nỗi sợ hãi, sợ rằng tình yêu của mình sẽ không bằng một phần vạn của anh, không thể nào báo đáp lại tình yêu của anh.
Cho nên, cô chỉ có thể chuyên tâm yêu thương anh, cố gắng để cho anh cảm thấy được hạnh phúc.
Mà cô đã từng yêu Phượng Thần, tình yêu với Thần Thần của cô, cô sẽ vĩnh viễn trân quý cất giữ ở trong đáy lòng của mình. Cô sẽ trân trọng thả tình yêu duy nhất của anh đối với cô, cùng với trái tim yêu chuyên thuộc về anh trở lại trong đất, vĩnh viễn trân quý.
Bởi vì phải lo lắng mọi chuyện của buổi hôn lễ, càng ngày Tiêu Cẩn Chi càng bận rộn. Nhưng nụ cười trên mặt anh lại cũng càng ngày càng nhiều hơn. Tất cả đám nhân viên từ trên xuống dưới, trong tập đoàn bảo tàng Ngọc Sơn đều cảm thấy rất kinh ngạc, dường như gương mặt luôn luôn co quắp trước đây của Tổng giám đốc Tiêu, giờ đây đã có dấu hiệu trở nên mềm mại hơn!