Chương 83: Vậy chúng ta mau trốn đi

Editor: Puck

Buổi tối, Hứa Nhiêu chọn đi chọn lại mới chọn được một bộ váy tơ tằm màu trắng viền lụa tơ tằm dài quá gối, tóc dài mềm mại thả sau gáy, trang điểm tinh xảo trang nhã, thấy thế nào cũng là một thục nữ con nhà danh giá.

Địa điểm chọn là nhà hàng Tây hạng sang, khúc dương cầm du dương êm tai chậm rãi vang vào bên tai, rửa sạch phiền não, khiến cho lòng người bình tĩnh.

“Anh Thừa.”

“Nhiêu Nhiêu.”

Hai người trầm mặc một lúc lâu, đồng thời mở miệng.

“Em nói trước đi.” Úy Nam Thừa cảm thấy cứ để cho Nhiêu Nhiêu nói trước, bằng không cô nghe lời của mình chắc chắn không còn tâm tình rồi.

“Anh Thừa, từ nhỏ đến lớn, em thích đi theo anh chạy khắp nơi, chỉ cần là chỗ có anh em đều sẵn lòng đi, chỉ cần nhìn thấy anh em cũng rất vui vẻ, theo tuổi tác dần lên, em phát hiện mình thích anh...”

Úy Nam Thừa không ngờ cô lại nói những lời này, càng nghe càng nhíu mày, quyết đoán mà ngăn cản cô nói tiếp, “Nhiêu Nhiêu, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi! Anh vẫn luôn chỉ coi em là em gái!”

“Em không muốn làm em gái anh, em có anh trai!” Hứa Nhiêu kích động kêu lên, sau đó nói như van xin: “Anh Thừa, anh hãy nghe em nói hết được không, chỉ một lần, nói xong lần này em sẽ không bao giờ nói nữa.”

Úy Nam Thừa nhấp một ngụm cà phê, không nói gì tỏ ý thừa nhận.

“Em biết rõ trước kia tính tình mình hơi tiểu thư, luôn động một chút là cáu giận, mang đến rất nhiều phiền toái cho người thân và bạn bè. Nhưng bây giờ em đã sửa đổi, trong thời gian bốn năm du học ở Canada em đã học xong nấu cơm, học cuộc sống độc lập, cũng kết rất nhiều bạn mới, mỗi một ngày đều để cho mình trôi qua phong phú. Em cố gắng học tập, chính là vì đuổi theo bước chân của anh, có thể giúp anh chia sẻ một chút công việc phiền não.” Hứa Nhiêu nói đến tâm ý chân thành, nước mắt ràn rụa.

“Nhiêu Nhiêu...” Úy Nam Thừa thở dài từ đáy lòng, không phải Hứa Nhiêu không tốt, chỉ có điều cảm giác không hợp mà thôi.

“Anh Thừa, anh hãy nghe em nói hết được không? Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, tại sao cho tới bây giờ anh đều không thẳng mắt nhìn em một lần, tránh em như tránh rắn rết, em có làm cho người ta ghét như vậy sao?” Hứa Nhiêu tỏ vẻ tức giận nói xong, trong lòng chỉ mong anh Thừa có thể nói cho cô biết rốt cuộc mình làm sai điểm nào, nói không chừng còn có cơ hội quay về.

“Anh chưa từng chán ghét em, cũng vẫn coi em là em gái tụi anh thương yêu nhất mà đối xử, cho nên tránh em, là hy vọng em hiểu dụng ý của anh, cũng không muốn tạo cho em có bất kỳ ảo giác gì! Tình yêu, không phải chỉ một phía thích là có thể, hai bên có tình mới lâu dài, yêu đơn phương chỉ làm người ta khổ sở.” Úy Nam Thừa cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng dễ hiểu, xem ra Tuệ Tuệ lo lắng không phải không có đạo lý, Nhiêu Nhiêu quá mức cố chấp!

“Rốt cuộc em làm không đúng chỗ nào, khiến anh Thừa không thích em?” Hứa Nhiêu chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Kiên nhẫn của Úy Nam Thừa dần hết, Hứa Du là người thông tình đạt lý đúng sai rõ ràng sao lại có một cô em gái hoang tưởng như vậy! Thật sự náo loạn không hiểu nổi hai anh em cùng cha cùng mẹ này sao có khác biệt lớn như thế!

“Không phải em không tốt! Là anh vốn không có tâm tư này với em, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai lại càng không có!” Lời này đủ thẳng thắn đủ rõ ràng rồi chứ! Coi như tổn thương người cũng chỉ tổn thương lần này!

Hứa Nhiêu hoàn toàn trợn tròn mắt, nước mắt rơi không ngừng, thì ra sự thật là như thế này! Làm tổn thương người như thế này! Không, chắc cô vẫn còn cơ hội, chờ sau khi anh Thừa ly hôn...

“Nhưng Tuệ Tuệ nói hai người giả kết hôn, sau một năm sẽ ly hôn, lúc đó anh còn có thể tiếp nhận em không?”

Úy Nam Thừa không thể nhịn được nữa mà đứng dậy, “Tuệ Tuệ không hiểu chuyện nói đùa, em cũng cho là thật? Tình cảm của anh và Tuệ Tuệ rất tốt, vĩnh viễn sẽ không ly hôn! Lời anh nói đã đủ rõ ràng rồi, Hứa Nhiêu em vẫn luôn là người thông minh! Sớm đối mặt với sự thật, không cần sống trong ảo tưởng của mình!”

Nói xong lập tức tính tiền rời đi.

Lúc gần đi không quên bổ sung một câu, “Từ ngày mai em cũng không cần đi làm, anh sẽ nói rõ với người trong công ty em ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.”

Lưu lại một mình Hứa Nhiêu sững sờ ngồi đó lệ rơi không ngừng, sự thật thật lạnh lùng! Trong lòng đang ngẫm nghĩ lại câu kia: Tuệ Tuệ không hiểu chuyện nói đùa em cũng tin tưởng? Nói đùa? Thì ra cô lại coi lời nói đùa là thật!

Là Thiên Ca Tuệ cố ý lừa gạt cô? Hay chính cô ta cho là thật?

Không phải em không tốt! Là anh vốn không có tâm tư kia với em, trước đây không có, hiện tại không có, tương lai lại càng không có! Sao anh Thừa lại nói ra lời làm tổn thương người như vậy! Nhất định do Thiên Ca Tuệ đầu độc! Cô ta là một cô gái xấu! Hứa Nhiêu dữ tợn nghĩ, trong lòng hận chết Thiên Ca Tuệ, không chỉ mê hoặc anh Thừa, còn mê hoặc anh trai! Đáng chết! Đáng chết!!

Suốt đường đi ra khỏi nhà hàng Tây, tâm tình Úy Nam Thừa đều rơi vào trạng thái cực kỳ buồn bực, gọi một cú điện thoại cho Tuệ Tuệ, chuẩn bị đón cô về nhà, buổi tối thu xếp xong hành lý, ngày mai có thể lên đường, vừa đúng nhân cơ hội này đi ra ngoài giải tỏa, thật sự nén giận!

Mà ở Manhattan lúc này, mới tám giờ sáng, Thiên Ca Tuệ đang nằm trên giường ngủ khò khò đấy.

“Biết em không thích thời tiết trời mưa, biết em sợ âm thanh sấm đánh, biết em thích ăn cay uống kem sữa...” Chuông điện thoại di động kiên trì đến cùng mà vang lên ở đằng kia.

Từ trong chăn thò tay ra sờ đến điện thoại bên cạnh bàn, không thèm nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nhận, giọng nói mang theo khí tức lúc ngủ dậy lầm bầm: “Ai vậy! Buổi sáng tinh mơ phá hủy giấc mộng của người khác, có lương tâm không vậy!”

Úy Nam Thừa yên lặng rồi, lâu như vậy không nhận, anh cho rằng Tuệ Tuệ ở bên ngoài chơi ồn quá không nghe thấy, nhưng mà...

Nếu như không phải anh quá quen giọng nói của Tuệ Tuệ, chỉ sợ cho rằng mình gọi sai số điện thoại, hiện giờ mới hơn tám giờ tối, sao Tuệ Tuệ lại nói sáng tinh mơ?

Chẳng lẽ... Cô ra nước ngoài?

“Vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Tối hôm qua làm gì vậy?” Dụ dỗ thỏ trắng nhỏ nói ra tình hình thực tế.

“Thì đi ra ngoài cùng a Dần ăn thật nhiều đồ ăn ngon, đi dạo phố mua sắm.” Thiên Ca Tuệ trong mơ mơ màng màng nói ra sự thật.

Quả nhiên! Cô nhóc thúi rõ ràng thừa dịp anh không chú ý chạy đến Newyork rồi! Còn lừa gạt anh ở nhà bác cả!

“Có phải chơi rất vui không?”

“Ừ, đương nhiên chơi rất vui.” Thiên Ca Tuệ không hề toan tính trả lời, đột nhiên tỉnh táo, giọng nói này...

Cầm lấy điện thoại nhìn nhìn hiển thị người gọi đến, quyết định nhanh chóng cúp điện thoại.

Ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, đây không phải càng nói rõ mình chột dạ rồi sao?

Đang do dự thì tiếng chuông lại vang lên.

Nhận hay không nhận, một giọng nói vang lên: Nhận đi, dù sao chết chắc rồi, nhận thêm điện thoại có liên quan gì?

Một giọng nói khác lại nói: Dứt khoát tháo pin, chơi mất tích, để chú không tìm được!

Thiên Ca Tuệ lắc mạnh đầu, không được, bị chú bắt được chắc chắn chết rất thảm!

Lại ấn nút trả lời, cố tỏ vẻ tươi cười, “Này, vừa rồi điện thoại không có sóng.”

“Em không chỉ gạt anh! Còn cúp điện thoại của anh?” Giọng nói âm trầm của Úy Nam Thừa vang lên, sợ tới mức Thiên Ca Tuệ giật mình, chú nổi giận!

“Không có, vừa rồi tôi bị mộng du, thật ra bây giờ là buổi tối, tôi chơi mệt ở nhà nghỉ ngơi thôi.” Thiên Ca Tuệ cười hì hì nói.

“Thiên Ca Tuệ, em lặp lại một lần nữa!” Úy Nam Thừa quát, nhóc thúi chết tiệt này, lại còn muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, không có cửa đâu!

“Chú gào cái gì mà gào! Màng tai tôi sắp bị rách rồi! Bây giờ tôi đang ở Manhattan, ngủ trên giường chú! Chú có bản lĩnh cứ tới đây bắt tôi! Hừ!” Thiên Ca Tuệ thở phì phò mà cúp điện thoại.

Chú không có thời gian chơi với tôi, chẳng lẽ bản thân tôi lại không thể đi ra ngoài chơi hả, chân dài ở trên thân tôi, tôi thích đi đâu thì đi đó!

Úy Nam Thừa nhìn điện thoại lại bị tắt một lần nữa, tâm tình không hỏng bét như mới vừa rồi, cô nhóc thúi lại có thể khiêu chiến mình! Thấy cô giữ khuôn phép ngủ trên giường của mình, anh tạm thời bỏ qua cho cô.

A Dần, cùng phạm tội này! Còn có Thiên Chỉ Dương! Lại kết hợp đốt lửa để lừa anh!

Cốc Châu Dần tại Manhattan xa xôi và Thiên Chỉ Dương ở New Zealand phía xa đồng thời hắt xì hai cái, cũng sờ lỗ mũi một cái, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ người nào đang chửi mình?Thiên Ca Tuệ nằm ở trên giường càng nghĩ càng không đúng, vội vàng mặc chỉnh tề, xuống lầu tìm Cốc Châu Dần.

“A Dần, không xong, chú đã biết.” Thiên Ca Tuệ nóng nảy.

“Biết cái gì?” Cốc Châu Dần đang trong phòng bếp vội vàng chuẩn bị bữa sáng đấy.

“Biết em ở đây.”

“Ặc, cũng không xê xích gì nhiều, nếu không biết thì cậu ấy không phải Nam Nam.” Cốc Châu Dần vẫn như cũ nướng sandwich của mình.

“Nhưng mà, là em không cẩn thận nói ra miệng.” Thiên Ca Tuệ nhăn mặt nhỏ nhắn.

“Cái gì? Là em không cẩn thận nói ra miệng?” Cốc Châu Dần xoay người lại, tỏ vẻ không thể tin.

Thiên Ca Tuệ vô cùng bi kịch gật gật đầu.

“Ặc... Không có việc gì, không ngoài dự đoán, ngày mai Nam Nam sẽ đến.” Cốc Châu Dần rất bình tĩnh an ủi.

“Cái gì? Ngày mai? Vậy chúng ta mau trốn thôi.” Trong tròng mắt đen lóng lánh của Thiên Ca Tuệ có tia sáng rọi khác thường.