Thúy Minh hiên, tên như ý nghĩa, dĩ nhiên là một biệt cư tao nhã lịch sự.
Bởi vì nó có phong cách trang trí riêng kiểu Trung Quốc cổ điển, nên khiến từng vị khách đến đây đều có trí nhớ khắc sâu.
Vậy mà, để cho người ta nhớ mãi không quên chính là món ăn ngon nơi này, trong miệng lưu lại dư vị vô cùng.
Vì vậy, mọi người dần gọi đầu bếp nơi này là ngự trù, là một kiểu khẳng định và tán thưởng.
Thiên Ca Tuệ từng theo anh trai tới một lần, đã sớm thèm thuồng thức ăn ngon ở đây đã lâu, cho nên khi nghe anh Hứa nói buổi tối tới đây ăn cơm, là người thứ hai giơ móng vuốt đồng ý.
Bởi vì người đầu tiên bị Cốc Châu Dần đoạt đi.
Ông chủ “Thúy Minh hiên” Chư Cát Minh Hiên và mấy người Hứa Du hết sức quen thuộc, bạn cũ lâu năm, tình nghĩa không phải bình thường.
Nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bày người bọn họ đến một gian phía đông lịch sự tao nhã nhất ở lầu các có tình điệu nhất, bốn bề được nước bao quanh, từng đóa hoa thủy tiên nổi trên nước xanh, lười biếng tự tại.
Hành lang lên xuống, dọc theo đường phong cảnh tình thơ ý họa mê hoặc tiếng lòng người.
“Anh, nơi này thiết kế thật tốt, có tình có điệu giống như vùng sông nước Giang Nam.” Thiên Ca Tuệ vừa đi vừa nhìn chung quanh, ríu ra ríu rít kéo anh cô nói chuyện;
“Đây là nhà hàng duy nhất có tình điệu và món ăn ngon cùng tồn tại ở thành phố W, mỗi ngày có bao nhiêu người xếp hàng chờ đấy.” Thiên Chỉ Dương tiện tay nhặt một mảnh lá cây, sau đó bắn rơi, khiến nó tung bay theo gió.
“Ở Newyork, tôi chỉ cần nghĩ đến món ăn ngon ở đây, tim gan đều đau.” Cốc Châu Dần vẻ mặt khoa trương kêu lên.
“A Dần, xem ra anh cũng là đồ tham ăn!” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt nhảy đến bên cạnh Cốc Châu Dần, thấy mấy anh đều gọi anh ấy là a Dần, mình cũng gọi theo.
“Tuệ Tuệ, gọi a Dần nhiều lạnh nhạt, hai ta quan hệ tốt như vậy, em gọi anh Dần Dần thôi.” Mắt xanh của Cốc Châu Dần nháy nháy, màu xanh chập chờn dao động.
“Phụt!” Quế Bá Lăng không nhịn được phun, “Dần Dần? Đây cũng quá quấn miệng đi?”
Cốc Châu Dần trừng mắt liếc nhìn cậu ta, không để ý đến, kéo tay nhỏ bé của Thiên Ca Tuệ, cười đến ngây thơ, “Tuệ Tuệ…”
“A… Em cảm thấy a Dần tương đối dễ nghe.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ hơi nhăn lại.
“A Dần, cô ấy là bà xã tôi!” Úy Nam Thừa thật sự không nhìn nổi, nói ra lời ham muốn chiếm giữ mười phần.
Nhóc thúi có phải không có đầu óc không! Động một chút là cầm tay đàn ông mới quen, còn gọi người ta A Dần thân mật như vậy!
Thì ra nhóc thúi chỉ hung dữ với một mình anh, với người khác thì tốt vô cùng, kêu thân thiết, cười đến cũng ngọt ngào!
Sau khi Hứa Nhiêu biết anh Thừa kết hôn lập tức tìm cơ hội hỏi anh trai, mới biết bọn họ bị buộc kết hôn, trong lòng lập tức vui mừng: thì ra mình còn có cơ hội, Tuệ Tuệ chắc chắn không hơn mình.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của anh Thừa, chẳng lẽ anh thích Tuệ Tuệ?
Xem ra, mình phải bước nhanh hơn rồi.
“Đại…” Thiên Ca Tuệ vừa định há mồm nói chuyện, đã bị tay Úy Nam Thừa bịt kín, còn cắn tai cô uy hϊếp: “Em còn dám gọi tôi là chú, tối nay trở về tôi… Làm em!”
(*) chú trong tiếng Trung là đại thúc.
Giọng nói của Úy Nam Thừa đủ để Thiên Ca Tuệ nghe rõ, nhưng những người khác không nghe thấy một lời, chỉ mơ hồ đoán ra đó là một câu đầy đủ uy hϊếp.
Bởi vì sau khi Tuệ Tuệ nghe câu nói kia, thân hình rõ ràng dừng một chút, quai hàm phồng lên, vểnh môi đỏ mọng tức giận nói: “Anh dám!”
“Em muốn thử một chút sao?” Úy Nam Thừa nhếch đuôi mắt, có một gian manh không giống như trước.