Editor: Puck - Diễn đàn
“Cha, anh hai dùng ánh mắt lăng trì con.” Hợp cục cưng dẩu môi làm nũng, vừa nói vừa ngoẹo đầu về phía cha ỷ lại, dáng vẻ bé gái ngây thơ đáng yêu.
Lúc này ngay cả Thiên Ca Tuệ cũng đứng về phía con gái, “Hợp cục cưng nói không sai, con và tiểu Yên cũng nên quyết định, chuẩn bị lúc nào kết hôn đây?”
“Phụt!” Thiên Tập Vũ một lần nữa mắc nghẹn, mẹ của anh thật sự nói lời kinh người, thậm chí kết hôn cũng lôi ra.
Úy Học Nghiêu cười ha hả chen vào nói, “Anh thấy đề nghị của mẹ không tệ.”
“Đúng đấy, đúng đấy, người ta cũng muốn có một người chị gái.” Hợp cục cưng ngoẹo đầu cười đến mặt dí dỏm đáng yêu.
“Khụ… Khụ… Anh cả còn chưa kết hôn, con gấp cái gì.” Thiên Tập Vũ rất bất đắc dĩ, hai người phụ nữ trước mắt anh thích nhất một là mẹ yêu quý của anh, một chính là em gái bảo bối Hợp Hợp của anh, anh cơ bản không từ chối khi hai người này nói lên yêu cầu, giờ tốt hơn rồi, kết hợp lại đối phó anh.
Về phần tiểu Yên, anh cũng vẫn coi cô như em gái mà, nhưng lại không hoàn toàn là em gái, cảm giác không giống như với Hợp cục cưng.
Nhất là tối nay sau khi hôn cô, cảm giác kỳ quái đó lại trở về rồi, chẳng lẽ… Mình thật sự thích cô ấy?
“Chuyện không liên quan đến anh, cũng đừng lôi anh vào!” Úy Học Nghiêu liếc nhìn em trai, thằng nhóc này! Lúc này mới biết anh đây là anh cả, bình thường ở đâu ra chứ?
Thiên Tập Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai, làm anh em, vào thời khắc nguy nan, dù sao cũng phải chia sẻ một chút đi!
“Học Học, thật ra con có thể suy tính.” Thiên Ca Tuệ chuyển sang con lớn nhất, đứa nhỏ này cả ngày ngây ngốc ở bộ đội, nào có cơ hội tiếp xúc với con gái! Mật Mật định làm con dâu với thằng bé khi còn nhỏ khẳng định không thể, mà Tinh Tinh, trái lại là thí sinh con dâu lý tưởng rất phù hợp với cảm nhận của bà, hình như người ta ở Hương Cảng xa xôi! Nước xa không cứu được lửa gần. d1en d4nl 3q21y d0n
Lúc này đến lượt Thiên Tập Vũ cười anh cả, ai bảo vừa rồi anh cười mình, lúc này cũng bị mẹ tóm được rồi?
“Khụ… Mẹ, bây giờ chúng ta thảo luận chuyện của Tập Tập và tiểu Yên, chuyện của con để sau rồi nói.” Úy Học Nghiêu ho nhẹ một tiếng.
Thiên Tập Vũ trừng mắt liếc anh cả, cái gì gọi là để sau lại nói? Đánh nhanh thắng nhanh mới đúng.
“Tuệ Tuệ, bọn nhỏ khó khăn trở lại một chuyến, hay là ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong lại thảo luận tiếp.” Úy Nam Thừa rất kịp thời giải vây cho hai con trai, ông cũng từng như vậy, biết rõ khổ sở khi bị cha mẹ thúc giục cưới, cho nên có thể thông cảm cho tâm tình của hai đứa con trai bây giờ, bọn chúng còn trẻ, có thể chơi hai năm nữa.
Úy Học Nghiêu và Thiên Tập Vũ cảm kích vô hạn nhìn cha mình, biết con không ai khác ngoài cha!
“Nào, Học Học, con nhất định phải ăn nhiều một chút, thức ăn trong quân đội ngon không?” Thiên Ca Tuệ hiểu rõ ý tứ ông xã, liền thuận theo xuống một bậc thang, chuyện lớn hôn nhân ấy mà, không thể quá nóng vội.
Ngay sau đó cười ha hả gắp thức ăn cho hai đứa con trai, còn sờ mặt con trai lớn, nói thằng bé gầy.
“Mẹ, con cũng gầy.” Thiên Tập Vũ ghen, mỗi lần anh cả trở về đều được đối xử tốt đến khiến cho anh ghen tỵ!
“Anh hai, em gắp cho anh.” Hai bên má Hợp cục cưng có lúm đồng tiền vô cùng dễ thương.
“Đứa nhỏ này, đã bao lớn rồi còn ghen, anh trai con mấy tháng mới về nhà một lần, con mỗi ngày đều ở nhà.” Thiên Ca Tuệ cười ha hả dí trán con trai nhỏ, mặt cưng chiều. dinendian.lơqid]on
Bà tự nhận đều không thiên vị ba đứa con, đối xử như nhau, đều là thịt từ trên người bà rớt xuống, đều là tâm can bảo bối của bà.
Một nhà năm người, vui vẻ hòa thuận, không khí gia đình đặc biệt ấm áp, sau khi ăn xong cơm tối, mọi người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách vừa xem ti vi vừa nói chuyện phiếm, cười nói thật vui.
“Cha, mẹ, chủ nhật này trường học của chúng con tổ chức một chuyến cho học sinh đi Hương Cảng thăm quan triển lãm Úc Sâm, con muốn đi chơi một chút.” Hợp cục cưng ngồi giữa cha và mẹ, mỗi tay ôm một, tròng mắt đen sáng trong suốt lóng lánh ánh sáng.
“Chủ nhật? Một ngày chơi cái gì?” Úy Nam Thừa hỏi.
“Hai ngày, buổi sáng thứ bảy bay, buổi chiều chủ nhật về.”
“Trường học có quy định mỗi học sinh đều phải đi không?”
“Không phải, tự nguyện, nhưng mà người ta muốn đi mà?” Hợp cục cưng nghe được ý tứ của cha mình, vội vàng ôm cánh tay cha làm nũng.
“Cha, nhà bác Thư và dì Hoắc ở Hương Cảng, con gọi điện để Cách Cách ra sân bay đón Hợp cục cưng, không có việc gì.” Thiên Tập Vũ nhìn ra em gái rất thích đi chơi, liền nói chuyện giúp con bé.
“Ông xã, em thấy được đó, khi Hợp cục cưng còn bé chúng ta mang con bé đi qua Hương Cảng rất nhiều lần, trên căn bản cũng quen thuộc, hơn nữa nhà chị Phi Phi ở đó, có gì không yên lòng.” Thiên Ca Tuệ sờ tóc con gái, thoáng cái Hợp cục cưng đã mười sáu tuổi, không còn là cô gái nhỏ năm đó cả ngày la hét đòi mẹ.
Hợp cục cưng cảm kích liếc nhìn mẹ và anh hai, sau đó tội nghiệp nhìn cha mình, “Cha, con bảo đảm con sẽ rất ngoan, sẽ không chạy loạn, bảo đảm nghe lời chị Cách Cách nói.” diee ndda fnleeq uysd doon
Một trong những nguyên nhân khiến Úy Nam Thừa rất không tình nguyện để con gái đi Hương Cảng, chính bởi vì cậu con trai nhỏ Thư Nhĩ Hoàng nhà họ Thư, cảm giác ánh mắt cậu ta nhìn Hợp cục cưng vô cùng rừng rực, điểm này khiến cho ông rất không thích, con gái chính là bảo bối của ông, sao có thể bị người đàn ông khác mơ ước chứ?
Cũng có khả năng mình suy nghĩ nhiều, Hợp cục cưng và thằng nhóc Hoàng Hoàng kia cũng đã có hai năm không gặp mặt đi? Nói không chừng nó đã có bạn gái, là mình buồn lo vô cớ rồi.
“Ừ, nhất định phải chú ý an toàn, đừng chạy khắp nơi biết không?” Úy Nam Thừa dặn dò con gái lần nữa.
“Ok, con biết rõ mà, người ta cũng không phải đứa bé.” Hợp cục cưng phồng má chu môi.
“Con không phải là đứa bé thì là gì? Người bạn nhỏ mười sáu tuổi vị thành niên.”
Hợp cục cưng nghịch ngợm le lưỡi với cha, sau đó như một làn khói ngồi vào giữa hai anh trai, ôm bờ vai bọn họ nói nhỏ, một chút cũng không hề có dáng vẻ điềm đạm nho nhã của con gái.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sân bay quốc tế Hương Cảng.
Một đám nam nữ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi tinh thần tràn trề nhựa sống ríu rít đi ra khỏi sảnh chính sân bay, trong đó có một trái cầu màu vàng nhạt ấm áp cực kỳ gây sự chú ý, giống như một tia nắng ấm trong ngày mùa đông, chiếu vào trong lòng mọi người.
Hôm nay Thư Nhĩ Hoàng mặc thật giản dị, áo khoác ngoài bằng len dạ màu đen, nơi bả vai còn có hai lon cầu vai, giống như kiểu áo khoác mà nam chính trong phim Hàn hay mặc, đẹp trai đến khiến người ta không dời tầm mắt được.
Giờ phút này, hai tay anh ôm ngực, lười biếng tùy ý dựa vào cây cột, mắt nhìn thẳng phía trước, khóe miệng còn nhếch lên ý cười nhạt, cực kỳ quyến rũ. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Hợp cục cưng.” Giọng anh trầm thấp mà đầy cuốn hút, người ta nghe mà tê tê dại dại.
Úy Hợp Hợp đang cười cười nói nói với các bạn học, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông nghiêng người dựa phía trước, chợt nghe có người gọi nhũ danh của mình, không khỏi kinh ngạc nhìn sang.
Trời ạ! Lại là – châu chấu thúi.
(Đây là biệt danh cô đặt cho anh khi còn bé, vẫn kéo dài dùng đến bây giờ, dĩ nhiên, Thư Nhĩ Hoàng không biết. Nếu không, trừng phạt sẽ rất nặng.)
Sao lại là anh?
“Wow! Rất đẹp trai nha!” Có nữ sinh nhỏ kinh ngạc kêu lên.
“Anh ấy quả thật giống hắc mã vương tử trong mộng của tớ như đúc! Đẹp trai ngây người! Hơn nữa dáng vẻ lưu manh khi cười lên thật giống như Song Seung He-on thần tượng của tớ!” Lại một nữ sinh nhỏ kêu lên.
“Rõ ràng giống như Lương Triều Vĩ!”
“Nào có già như vậy chứ! Người ta thoạt nhìn rất trẻ tuổi đó!”
“Tớ cũng không chỉ số tuổi, tớ nói là cảm giác đó! Thật là!”
…
Nam sinh đều mang theo ánh mắt thưởng thức và thù địch nhìn Thư Nhĩ Hoàng, nhất là anh ta lại biết tiểu công chúa Úy Hợp Hợp trong lớp bọn họ, đây chính là đối tượng thầm mến trong lòng tất cả nam sinh nhỏ đó!
Úy Hợp Hợp mặc một chiếc áo lông ngắn màu vàng nhạt, đội một chiếc nón len màu trắng gạo, trên đỉnh đầu còn có một cục tròn tròn, đặc biệt dễ thương, cô nhìn bốn phía, nghi ngờ mở miệng, “Không phải anh hai nói chị Cách Cách sẽ đến đón mình sao?”
Thư Nhĩ Hoàng hơi híp mắt lại nhìn cô, sao cô nhóc kia lại ghét mình như vậy? Nhìn thấy mình ngay cả tiếng anh tối thiểu cũng không gọi, còn hỏi anh sao Cách Cách không tới, thật sự khiến người ta căm tức.
Hai năm không gặp, cô ngược lại trổ mã duyên dáng yêu kiều rồi, chỉ có điều tính ngây thơ trẻ con trên mặt vẫn không mất đi, xem ra bản thân mình còn phải đợi một chút.
“Khụ… Anh tới đón em không được sao?”
“Ừ, nhưng… Em muốn gặp chị Cách Cách.” Úy Hợp Hợp chần chừ mở miệng.
“Nhìn thấy anh thì tương đương với nhìn thấy chị ấy, chẳng lẽ em quên anh chị là sinh đôi khác trứng sao?” Thư Nhĩ Hoàng lại gần bên tai Úy Hợp Hợp, nhỏ giọng nói ra, cố ý phun khí nóng lên bên tai trắng nõn của cô, khiến cho cô ngứa ngáy khó nhịn.
“Hợp Hợp, đi nhanh một chút đi, rớt lại phía sau rồi.” Thẩm Vi Vi ngồi cùng bàn khẽ lôi kéo tay áo của cô.
“Mọi người cứ đi chơi vui vẻ đi, Hợp Hợp đi theo anh là được.” Thư Nhĩ Hoàng kéo tay Úy Hợp Hợp đi tới bãi đậu xe.
“Em không muốn đi theo anh, buông tay ra! Buông tay ra… Châu chấu thúi!” Úy Hợp Hợp cảm thấy hơi sức của anh thật sự quá lớn, bóp tay mình đau quá, nhất thời không suy xét kỹ bật thốt biệt danh của người ta ra.
“Mới vừa rồi em gọi anh là gì?” Thư Nhĩ Hoàng xoay người, trong tròng mắt đen chớp động tín hiệu nguy hiểm, cô nhóc thúi này! Khẳng định gọi như vậy ở sau lưng mình rất nhiều lần!
Úy Hợp Hợp không nói lại được, ưỡn bộ ngực nhỏ lên, quật cường ráng chống chọi, “Không… Không có gì.”
“Không có gì? Em chắc chắn là không có gì không?” Trong giọng nói của Thư Nhĩ Hoàng bao hàm vẻ uy hϊếp, tay nắm bàn tay cô chậm rãi thắt chặt, như có như không vuốt ve thịt non trong lòng bàn tay cô.
“Oa hu hu… Người lớn bắt nạt con nít! Trên pháp luật quy định không cho phép ngược đãi vị thành niên nhi đồng.” Trong đôi mắt mênh mông mù sương của Úy Hợp Hợp bọc nước mắt, tội nghiệp nhìn người đàn ông nào đó định làm chuyện xấu.