Chương 17: Cho cô làm thư kí của tôi
Hắn không rõ tâm tình trong lòng thế nào, vì sao lại khó chịu đến thế.
Hắn chỉ biết là thấy cô sống hạnh phúc, cảm giác này trong lòng vĩnh viễn, vĩnh viễn không cách nào phóng ra!
"Cô cần công việc?"
Bỗng dưng, trên gương mặt hắn hiện lên tia tiếu ý lạnh lùng: "Tôi có thể cho cô. Ngày mai cô tới công ty làm, chức vị là thư kí tổng giám đốc!"
Hắn cố tình xít lại gần, ánh mắt âm ngoan nhìn thẳng vào sâu trong con ngươi cô: "Giống như năm năm trước vậy!" Nói rồi hắn xoay người đi.
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ.
"Không," Cô đuổi theo, nhìn bóng lưng hắn lớn tiếng: "Tôi sẽ không đi, sẽ không bao giờ tới công ty anh."
"Cô có thể thử xem," Hắn thậm chí cũng không quay đầu lại, uy hϊếp cô, "Nếu cô không đi, chồng cô, con cô..."
Hắn sẽ tìm bọn họ ư?
Cố Bảo Bảo vô lực ngồi xuống ven đường hắn sẽ tìm ra Nhạc Nhạc, hắn sẽ phát hiện tất cả, sau đó... Ngay cả Nhạc Nhạc cô cũng mất...?!
Không, không, "Mục Tư Viễn, anh không thể..." Cô đứng dậy đuổi theo hắn, kéo cánh tay hắn lại, "Tôi đi, lập tức đi..."
Hoan Hoan cô có thể không cần, chỉ cần cô giữ dược duy nhất Nhạc Nhạc mà thôi!
Nhưng mà, hắn lại nói, "Muộn rồi, Cố Bảo Bảo, muộn rồi!"
"Muộn rồi?"
Mục Tư Viễn tàn khốc gật đầu, "Cô không nên quay về, cô không nên để tôi gặp được cô, cô không nên..." Kết hôn với người đàn ông khác, lại còn khoe khoang trước mặt hắn?!
Hắn lạnh lùng đẩy cô ra: "Chín giờ sáng ngày mai, xin cô đi làm đúng giờ."
Nói rồi hắn lên xe, bánh xe ngoặt thật nhanh, bụi nước bắn tung tóe lên mặt cô, nhưng cô đã không phân biệt rõ, trên mặt là nước trên đường bắn vào hay là nước mắt nữa.
Mục Tư Viễn rẽ qua mấy ngã tư liền thấy Trịnh Tâm Du còn đứng ở đường gần bệnh viện chờ hắn.
"Lên xe đi." Hắn dừng xe, mở cửa ra.
Trịnh Tâm Du ngồi vào, nịt chặt dây ăn toàn: "Không còn sớm nữa, đưa em về nhà trước đi."
"Đi uống rượu." Hắn lời ít mà ý nhiều ra lệnh, lái xe đến quán bar.
Cô không đoán được hắn và Cố Bảo Bảo đã nói gì, nhưng từ nét mặt với tốc độ uống rượu của hắn mà xem hẳn là không có chuyện gì tốt.
"Tư Viễn," Cô suy nghĩ, "Kỳ thực anh vẫn yêu Cố Bảo Bảo, mặc dù anh lúc nào cũng không thừa nhận."
Mục Tư Viễn tự tiếu phi tiếu, quay lại nhìn cô chăm chú, "Du Nhi, người anh yêu, lẽ nào em không biết?"
"Đừng, đừng, "Trịnh Tâm Du vội vã nhìn sang chỗ khác, "Em nhớ là đã sớm cự tuyệt anh rồi."
"Nếu bị cự tuyệt mà không yêu, vậy có thể coi là yêu ư?"
Hắn nói, bỗng nhiên sửng sốt, những lời quen thuộc này đã có người nào đó nói với hắn, nói rất nhiều, cho nên hắn có thể quen thuộc đến mức bật thốt ra như vậy?
"Tư Viễn à," Trịnh Tâm Du không có chú ý tới ánh mắt hắn, tiếp tục nói: "Bây giờ Cố Bảo Bảo cũng đã về rồi, Hoan Hoan cần có mẹ, anh vì sao không cân nhắc..."
"Cô ấy đã kết hôn rồi." Hắn cắt đứt lời cô, ngửa đầu uống rượu.