Chương 15: Dịch Bệnh Lây Lan

Lưu Nghiên Dương tái mét mặt mũi. Còn hung thủ gây ra vụ thảm sát cho một loạt những cảm xúc xấu hổ đến chết đi sống lại kia của cô lại nhanh chóng cúp đuôi chạy thẳng một mạch.

Nhờ sự quan tâm miễn cưỡng của Tề Hâm Bằng, Lưu Nghiên Dương cũng đã hồi phục nhanh chóng. Vết thương sau lưng cô đã ăn da non, có thể cử động được như bình thường rồi.

Tề Hâm Bằng nói, chỉ vì sự ngu ngốc của Lưu Nghiên Dương khiến anh phải tốn thêm một số tiền không nhỏ. Cô chỉ biết cắn răng ậm ờ, sau đó lờ tít đi.

Sau khi thanh toán tiền phòng trọ, Lưu Nghiên Dương và Tề Hâm Bằng lại tiếp tục lên đường. Nhìn theo bóng lưng rộng của anh, Lưu Nghiên Dương có chút thắc mắc.

“Tại sao anh lại cứu tôi? Còn đem tôi đi theo nữa.”

“Ngươi quên rằng ta đã phải bỏ một số tiền không nhỏ để mua ngươi từ tay đám người đó hay sao?”

Tề Hâm Bằng vừa điều khiển ngựa, vừa nhàn nhạt đáp.

Lưu Nghiên Dương nghĩ cũng đúng. Anh đã bỏ ra một số tiền lớn như vậy mà lại không đem cô đi theo, há nào vứt tiền qua cửa sổ.

Im lặng một lúc, Tề Hâm Bằng mới cất lời.

“Sự ngốc nghếch liều mạng của ngươi cũng đã phải trả giá. Ngươi không thấy hối hận?”

Lưu Nghiên Dương có phần bực bội.

Dù gì, cô cũng đã cứu anh một mạng, cứu qua cứu lại sau cũng công bằng với nhau. Thế mà một câu ngu ngốc, hai câu ngu ngốc, Tề Hâm Bằng luôn mở miệng trách mắng cô như thế.

Càng nghĩ càng tức, Lưu Nghiên Dương bực mình lớn giọng.

“Vậy thì tại sao anh còn cứu tôi làm gì? Không để tôi chết quách ở đó đi.”

Biết cô nổi giận, Tề Hâm Bằng không nói gì nữa, chăm chú điều khiển ngựa tiếp.

Đi được đoạn khá xa, họ bỗng trông thấy một ngôi làng nằm ngay dưới sườn núi, bề ngoài heo hắt, hốc hác như bỏ hoang. Những người dân ăn mặc rách rưới, sức sống mong manh, ánh mắt lờ đờ, trông chẳng khác gì những bóng ma.

Mùi hôi thối xộc lên cánh mũi khiến Lưu Nghiên Dương phải nhăn mặt. Cô đưa tay phẩy qua lại trước mũi, cẩn thận quan sát xung quanh.

“Ả đàn bà chết tiệt, dám chống đối lại lệnh quan hả?”

Một giọng nói ồm ồm vang lên.

Phía trước, đám lính tuần tay cầm giáo lao đang hung hăng trợn mắt quát lớn. Dưới đất, thiếu nữ chạc mười tám tay ôm mẹ, đôi mắt đỏ ửng, khóc không thành tiếng.

Cô liên tục dập đầu van xin đám lính nhưng lại bị chúng đá vào bụng, vào đầu không thương tiếc.

“Bà già đó chết rồi. Nếu không đem đi thiêu, ngươi tính sẽ ôm theo xác chết thối rữa này cả đời hay sao?”

Lính canh vẫn không chịu buông tha, vừa dùng sức kéo cô gái ra, vừa luôn mồm mắng nhiếc.

Cô gái ôm lấy mẹ, nước mắt chảy ướt đẫm. Thi thể bà cứng ngắc, trên mặt đã xuất hiện dấu vết hoại tử, mùi thối bay nồng nặc, đám ruồi nhặng bay vo ve xung quanh.

“Phải, mẫu thân của ta chết rồi.”

Cô gái cười khẩy, chua xót thốt lên.

Cuối cùng, cô buông xuôi, để mặc cho đám lính tóm lấy thi thể của mẹ ném lên xe thồ, sau đó kéo đi.

Lưu Nghiên Dương thở dài một tiếng, tiến tới đỡ cô gái dậy. Thấy sự xuất hiện bất ngờ của cô, cô gái có chút sợ sệt nhưng cũng không lảng tránh.

“Tiểu nữ họ Chu, tên Phương.”

Cô cúi đầu, buồn bã nói.

Chu Phương nắm chặt hai bàn tay cáu bẩn, đôi mắt ầng ậng nước.

“Mẹ của cô mắc bệnh gì phải không?”

Lưu Nghiên Dương dè dặt hỏi.

Từ khi đến đây, qua quan sát, Lưu Nghiên Dương nhận thấy dọc theo ven làng xuất hiện rất nhiều những thi thể chết chưa được đem đi thiêu, có xác chết còn đang trong thời kỳ phân hủy. Một số người tuy còn sống nhưng trên mặt nổi đầy mụn đỏ, to như móng tay, chi chít chẳng khác gì tổ ong.

Mẹ của Chu Phương cũng không ngoại lệ.

Chu Phương ôm mặt khóc rưng rức.

“Không hiểu vì sao, ba tháng trở lại đây, làng tiểu nữ xuất hiện một căn bệnh lạ. Người dân nổi mẩn đỏ, mụn mủ khắp cơ thể, qua một tuần đều chết, chưa có ai sống sót nổi.”

Lưu Nghiên Dương lặng người nhìn về phía Tề Hâm Bằng.

“Vậy triều đình có phái người xuống thăm dò hay không?”

Chu Phương lắc đầu, nhếch miệng cười khẩy.

“Triều đình sao? Mục ruỗng hết rồi, nào có quan tâm gì tới chúng ta.”