Chương 9

A, ưm… A ha… Quá sâu… Không, ưm hức…

Trong căn phòng xa hoa tối tăm, giường kingsize rung lắc kịch liệt.

Lạc Đường ngồi ở đầu giường, làn da trần trụi màu lúa mạch, cơ bắp săn chắc, bàn tay thô to xoa bóp hai cánh mông trắng tuyết.

Ông chủ Nghiêm mềm mại ngã vào l*иg ngực hắn, da thịt trắng nõn nà như phấn, cơ bắp không căng thẳng nổi nữa.

Hai người cùng thở dốc, hơi thở nóng cháy phả vào cổ đối phương.

Lạc Đường đã sớm không còn tự thắc mắc nữa.

Du͙© vọиɠ hết lần này tới lần khác thúc giục hắn mυ"ŧ lấy hầu kết tinh xảo kia, theo xương quai xanh trượt xuống đến cơ ngực rắn chắc, dẻo dai, ngậm lấy nhũ hoa phấn nộn.

Tiếng run rẩy càng thêm dồn dập.

Lạc Đường gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực, khom lưng ngậm lấy núʍ ѵú hồng hồng khẽ cắn.

“Đừng cắn mà… Ưm a, ha… A, a a… Đừng…”

Kɧoáı ©ảʍ từ đầu v* truyền đến như rút hết sức lực còn sót lại, ông chủ Nghiêm bị ôm thành một tư thế da^ʍ mĩ vô cùng.

Chiếc giường vẫn luôn chấn động không biết mỏi mệt, Lạc Đường cũng chìm đắm trong mật động kia không thấy đường ra.