Chương 67: Chương 24.4

“Ái chà ái chà, đừng xúc động như vậy chứ cục cưng.” Cảnh Thất cười tủm tỉm nhìn người đang chạy tới làm trò gây sự, “Anh cả vốn là như vậy đó, đừng nhìn bề ngoài của anh cả rất đáng yêu, thật ra thì anh ấy lại muốn đạt tới độ cao của người đàn ông, nên vẫn luôn cố gắng phấn đấu đó. Tìm ra phong cách của mình…”

“Chị mặc kệ em ấy cuối cùng đang muốn theo đuổi ai! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đừng có thừa nước đυ.c mà thả câu trước mặt chị đây!” Bây giờ, cho dù là cho bé một cây đao để bé chém người, bé cũng có thể chém tên Ngôn Thần luôn luôn dây dưa này ngay lập tức.

Bị cục cưng uy hiệp một cách bạo lực, Ngôn Thân càng dùng sức cắn núʍ ѵú cao su hơn, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào, “Phải chịu đựng.” Chỉ cần chịu đựng thì có thể giống như người đàn ông kia, có được khí phách người làm vua!

“Aiz…” Niếp Tinh vẫn luôn yên lặng ăn điểm tâm ở bên cạnh, nhìn ba người bên kia, bất đắc dĩ thở dài, mắt phượng yêu mị chớp chớp, lấy khăn tay lau khóe miệng đi, mặt không chút thay đổi chậm rì rì nói, “Hai người, cha em và chú Vinh Ninh cùng đi xem mắt rồi.”

Cậu không biết làm sao chỉ có mấy chữ này, mà hai người Ngôn Thần và anh trai của mình muốn nói cho cục cưng còn phải lãng phí nhiều thời gian như vậy, vì thế nó tỏ ra vô cùng lo lắng.

“Xem mắt?” Cục cưng ngừng động tác kéo cổ áo của Ngôn Thần lại, lại một lần nữa ngồi về vị trí của mình.

“Đúng vậy đó đúng vậy đó, hai người bọn họ đi xem mắt rồi, nhưng mà cha đã kết hôn, chú Vinh Ninh cũng đã có cục cưng, sau này cũng muốn kết hôn với mẹ ruột của cục cưng, nhưng bây giờ đã đến lúc này rồi, vì sao còn phải đi xem mắt chứ? Cục cưng, chẳng lẽ em không cảm thấy thật kỳ quái sao?”

Kỳ quái? Bé cảm thấy kỳ quái, còn không bằng nói là trong lòng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa phẫn nộ, người đàn ông kia… luôn mồm nói gì mà muốn ở cùng với An Bảo Bối, bây giờ lại chạy đi xem mắt!? Ông nội và bà nội cũng nói, nếu như bé là cháu gái nhà họ Vinh, đương nhiên sẽ không thể để cho bé phiêu bạt bên ngoài, cho bé tìm một mẹ kế hoàn toàn không có tình cảm, kế hoạch để cho Vinh Ninh đi xem mắt, cũng bởi sự xuất hiện của bé mà dừng lại, nhưng bây giờ Vinh Ninh vậy mà còn đi xem mắt?

Cục cưng vắt chéo chân, nhìn ba đứa bé vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bé để phát hiện phản ứng của bé, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, “Không có gì quá kỳ quái, dù sao đàn ông có mới nới cũ cũng là chuyện rất bình thường.”

“Cục cưng nói anh rất đồng ý.” Sắc mặt Cảnh Thất đột nhiên nặng nề nói, “Quả nhiên tất cả đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, đã có bà xã, vẫn còn dụ ba dỗ bốn, thật sự là vô cùng đáng giận!”

Nhìn Cảnh Thất tức giận bất bình vung quả đấm, vì sao bọn họ đều có xúc động muốn đánh nó đây?

Kẻ hoa tâm nhất, gặp một người yêu một người, dụ dỗ vô số người, từ đứa bé ba bốn tưởi đến bà lão 70 – 80 tuổi để *** - Cảnh Thất, vậy mà có thể nói ra cái loại lời lẽ chí lý như vậy?

“Những người đàn ông để cho phụ nữ khóc đều không phải là đàn ông tốt, đàn ông chân chính phải dùng sự dịu dàng của mình để mang đến hạnh phúc cho phụ nữ, cha từ bỏ mẹ mà đi xem mắt với những người phụ nữ khác, nếu mẹ biết thì nhất định sẽ rất thương tâm.” Cảnh Thất quay đầu, nhìn chằm chằm Niếp Tinh đang ngẩn người, “Niếp Tinh.”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ đã đến lúc chúng ta phải cố gắng rồi, bảo vệ nước mắt của phụ nữ, đây là điều mà mỗi một người là thân sĩ đều phải làm, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng tới đó, quấy nhiễu quá trình xem mắt của bọn họ, sau đó bắt cha lại, dạy dỗ một trận cho tốt!”

Mặc dù kẻ từ trước đến nay chỉ biết tán gái Cảnh Thất lại có giác ngộ mà rời xa những chuyện như vậy, đây cũng được tính là một chuyện tốt, nhưng ở trong mắt Niếp Tinh cũng không đơn giản như vậy, chẳng lẽ chỉ trong lúc vô ý mà Ngôn Thần nghe được, đã có thể nhận định cha của cậu phản bội mẹ và đi xem mắt cùng chú Vinh Ninh sao?

Theo ý cậu, việc này cũng không khoa trương như Ngôn Thần và Cảnh Thất nói, mặc dù cậu là loại người không thích xen vào chuyện không liên quan đến mình, nhưng không có nghĩa là không âm thầm chú ý toàn cục, cho nên kết luận của cậu chính là…

Rõ ràng là Cảnh Thất suy nghĩ quá nhiều, Ngôn Thần nhàn rỗi không có chuyện gì, chỉ xui xẻo cho cậu và cục cưng, bị hai đứa nhóc ngu ngốc kia dắt mũi, thương lượng biện pháp đối phó chuyện hiếm có.

Chuyện vừa phiền phức lại vừa không có lợi ích như vậy, cậu chẳng thèm làm đâu.

“Anh trai… Em cảm thấy…” Tuy rằng muốn nói chuyện này rất phiền phức, lại không kiếm được tiền, nhưng vì không muốn để cho người khác làm trễ thời gian chơi một mình của mình, cậu cảm thấy cậu cần phải dạy một tiết học cho Cảnh Thất, Ngôn Thần và cả cục cưng nữa.

“Ơ kìa! Chúng ta đi thôi!”

“…” Cảnh Thất lộ ra bộ dáng nhiệt huyết của một nhân vật nam chính mắt trắng trong manga, giơ bàn tay nắm chặt thành quả đấm lên bầu trời, hoàn toàn không nghe thấy lời của Niếp Tinh, không, nói là không nghe thấy, còn không bằng nói là cậu trực tiếp lược bỏ rồi.

“Anh trai, em cảm thấy…”

“Cục cưng, cùng đi với bọn anh chứ!” Niếp Tinh còn chưa nói hết, Cảnh Thất là nắm chặt tay cục cưng chạy đi, hoàn toàn không nghĩ đến cục cưng có đồng ý hay không.

“Mặc dù vô cùng phiền phức, cũng không liên quan tới anh, nhưng anh cảm thấy anh vẫn nên đi thôi.”

Người khởi xướng mọi chuyện Ngôn Thần mang bộ dạng bất đắc dĩ, nhíu mày, cầm di động trong tay, gọi điện cho tài xế nhà mình, “Cháu ở nhà họ Vinh, chạy xe đến cửa lớn chờ cháu.”

“Vâng, cậu chủ nhỏ.”

Nghe đối phương đáp xong, Ngôn Thần cúp điện thoại, hai tay đút vào túi đi ra ngoài.

“Tôi cảm thấy…” Niếp Tinh giơ tay lên, chỉ vào ba bóng dáng đặc biệt kia, “Chuyện cũng không giống như mọi người nghĩ, có lẽ…”

Cho dù bây giờ nói hết ra, dường như cũng không có người nghe lời của nó, cảm giác bị tất cả bỏ qua quả thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu!

“Niếp Tinh, em vẫn đứng ngẩn người ở đó làm gì?!” Cảnh Thất đang kéo cục cưng quay đầu gọi cậu.

“A…” Còn không phải là vì bọn họ không cho cậu nói nốt những lời còn lại ư?



“Em đó…” Cảnh Thất đưa tay về phía Niếp Tinh vẫn còn đang ngẩn người, “Còn không mau chạy tới đây, chúng ta chính là sinh đôi đó, không có em ở bên cạnh anh, cảm giác, cảm giác giống như là thiếu điều gì vậy.”

“Dạ…” Niếp Tinh gật nhẹ đầu, bất kể là như thế nào, sinh đôi chính là sinh đôi, một người phạm sai lầm, cần phải uốn nắn cho nhau, cũng giống như vậy, một người làm chuyện ngu ngốc, người còn lại cũng không thể thờ ơ ngồi nhìn, hoặc là phải chữa cái sự ngu ngốc của người đó, hoặc là cùng làm chuyện ngu ngốc với người đó, xem ra lần này, rõ ràng cậu phải chọn vế sau rồi.

“Mọi người đều nói sinh đôi có thần giao cách cảm, thì ra quả là như thế, chỉ có cách nhau mỗi như vậy, hai người các anh giống như là cách nhau cả Thái Bình Dương ấy.” Cục cưng là con một, đương nhiên không biết và cũng không dính líu đến tình cảm yêu mến giữa anh chị em trong nhà rồi.Cảnh Thất đang đi liền quay đầu cười với cục cưng, “Không phải như vậy đâu, mà do Niếp Tinh là dân mù đường, cho dù là ở trong nhà em ấy cũng sẽ đi lạc như vậy, cho nên em ấy nhất định phải ở bên cạnh anh, nếu không, cho dù là ngày mai em ấy không rời đi, nhưng nếu em ấy không ở bên cạnh anh, anh sẽ bị mẹ mắng.”

“…” Lý do này, cục cưng cũng không biết là rốt cuộc nên cảm động đến mức giơ chân đạp lên người cậu hay không.

Rốt cuộc là bởi vì lo lắng cho em trai hay là bởi vì lo lắng mình sẽ bị mẹ mắng chứ!?

Cuối cùng mẹ Vinh đi ra từ trong phòng bếp, liếc qua, trong phòng khách vậy mà không có một bóng người, thật sự là quá kỳ lạ.

“A, được rồi, cục cưng vẫn còn là một đứa nhỏ, đi ra ngoài chơi với mấy đứa bé nhiều một chút cũng không sao, dù sao đến buổi tối thì con bé cũng sẽ trở lại thôi.”

Bốn người cục cưng vừa mới ra cửa, liền nhìn thấy Dập Dập đang dựa vào cửa xe, cầm sách trong tay đọc chậm rì rì.

“Anh Dập Dập!” Ngôn Thần kêu ra tiếng, chạy như bay lên trên người Dập Dập.

“À, buổi chiều tốt lành.” Dập Dập vươn tay chào hỏi với đám người cục cưng, tiện tay xoa đầu Ngôn Thần đang dán lên người mình.

“Làm sao anh lại tới đây?” Nhớ tới Dập Dập đã hành hạ người nào đó đến trình độ nhất định ngày hôm qua, bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt của cục cưng có thể so sánh như những vật bẩn trong cống ngầm, kẻ ngay trước mặt đã khiêu chiến quyền uy thiên tài của bé, vạch trần toàn bộ ý tưởng của bé, còn hung hăng bắt chẹt bé một phen ---- Dập Dập, làm sao làm xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Vinh.

“À.” Dập Dập thu sách lại, đứng thẳng người, “Vừa rồi cuộc thi kiểm tra trình độ kiến thức đã kết thúc, nhàn rỗi không có chuyện gì nên đang chuẩn bị đi khắp nơi, không ngờ liền thấy được xe nhà họ Ngôn đi tới đây.” Dập Dập sờ sờ đầu xem, cúi đầu nhìn Ngôn Thần đang dán trên người mình.

“Làm sao các em lại chạy tới đây làm gì?”

Ngôn Thần ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mang theo rặng mây đỏ nhàn nhạt, trong ánh mắt trong suốt mang theo sùng bái nồng đậm, “Anh Dập Dập, bọn em chuẩn bị đi bắt gian, đi cùng đi!”

“A? Bắt gian?” Hai từ này hợp lại rất là thú vị đấy, bên môi Dập Dập mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt hết sức tự nhiên chuyển đến trên mặt cục cưng, “Bắt gian? Bắt gian ai?”

“Là cha và chú Vinh Ninh đó!” Cảnh Thất ngoan ngoãn đáp vấn đề của Dập Dập, Niếp Tinh lại che má của mình, cậu đột nhiên cảm thấy đau răng, đầu sỏ gây nên nhất định không thể là ai khác ngoài Cảnh Thất, bởi vì điều gọi là “việc xấu trong nhà không truyền ra bên ngoài”, anh trai của cậu thì hay rồi, tùy tiện nói lung tung về việc này, cho dù đối phương là Dập Dập, đề tài riêng tư này vẫn không nên nói cho anh ta biết chứ?

Mặc dù không hơn kém tuổi nhau là bao, cũng đều là những đứa trẻ, cha mẹ hai bên đều biết nhau, nhưng Niếp Tinh lại không có nhiều hảo cảm với Dập Dập, dáng người và gương mặt suy yếu của người có học kia trong mắt cậu, chính là che giấu suy nghĩ, chắc là chỉ có một mình cậu biết điều đó thôi nhỉ?

Không muốn làm kẻ địch với bất cứ ai, nhưng cậu cũng không thích có quan hệ với người mà mình không nhìn thấu, cái gì gọi làm làm bạn chứ, mấu chốt nhất đó là chuyện gì cũng nói cho người ta biết, quả nhiên Cảnh Thất vẫn kế thừa tính cách của Cảnh Dạ, không có tầm nhìn, một hoa si lớn, còn là một hoa si lớn ngu ngốc!

“À ~” Kéo dài tiếng à, chỉ có Niếp Tinh và cục cưng biết rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Tên Dập Dập kia, chắc chắn cảm thấy mình đã tìm được được thứ gì đó thú vị, quả nhiên, Dập Dập vui vẻ đề nghị, “Dù sao anh cũng nhàm chán, chúng ta cùng đi chứ!”

“Không cần!”

“Tốt quá đi!”

Giọng bốn người hoàn toàn khác nhau, lúc này Niếp Tinh mới nhìn thoáng qua cục cưng đã rất lâu không dò xét một nghiêm túc, hai người không có liên quan tới nhau như vậy mà lại trao đổi với nhau bằng ánh mắt lần đầu tiên.

Niếp Tinh cười thầm, xem ra trong bốn người, ngoại trừ mình ra cũng vẫn còn một người thông minh đấy, vẫn cùng một đội với mình.

“Vì sao không?” Ngôn Thần đặt câu hỏi.

“Đúng vậy đó, anh Dập Dập vô cùng thông minh đấy, lại lớn tuổi nhất trong chúng ta, có anh ấy ở đây, mấy người chúng ta chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.” Cảnh Thất cũng không nhịn được mà chen miệng vào, Niếp Tinh cười lạnh vài tiếng, được rồi, dù sao cậu căn bản cũng không ôm bao nhiêu lòng tin với anh trai của mình, bởi vì anh ta rất ngu ngốc mà.

“Chuyện của chúng tôi không phiền anh nhúng tay, anh Dập Dập…” Cục cưng cũng kéo dài giọng như nó, “Dù sao tôi căn bản không có ý định đi, mấy thằng nhóc này đã chạy tới, quấn quýt tôi đi chơi cái trò bắt gian gì đó này!”

Cục cưng chỉ vào ba người bên cạnh, Niếp Tinh lùi ra sau một bước, không để cho cục cưng chỉ vào nó, cậu cũng không đần và ngu ngốc như vậy, hy vọng cục cưng cũng đừng có kéo cậu dính chút gì vào cái tổ hợp hai người ngu ngốc kia.

“A, phải không?” Dập Dập mang vẻ sa sút hứng thú, “Dù sao cũng đã đến cửa nhà rồi, tuy rằng hôm qua cũng đã gặp ông nội Vinh và bà nội Vinh, nhưng mà gặp lần nữa có lẽ cũng không sao nhỉ?”

“Anh…”

Dập Dập đã chuẩn bị đi về phía trước, mới vừa đi một bước, cục cưng đã dang hai tay chặn đường của cậu, Dập Dập cúi mắt xuống thấy bé, nhẹ hừ lạnh nói, “Sao vậy? Gặp ông nội bà nội Vinh, không phải cục cưng em cũng không cho anh đi vào chứ? Như vậy cũng không tốt đâu, dù sao hai nhà chúng ta cũng coi như là bạn cũ ba đời đó.”

“Ai có bạn cũ ba đời với anh chứ!” Bé mặc kệ cha Vinh, mẹ Vinh và Vinh Ninh, dù sao bé cùng cậu tuyệt đối không phải là bạn, thậm chí cả đời cũng không thể nào làm bạn, mà là kẻ địch, kẻ địch!



“Sao cũng được, tránh ra, dù sao anh cũng không phải là tới thăm em.” Dập Dập có chút mất kiên nhẫn, ấn đầu nhỏ của cục cưng xoay sang bên cạnh.

Bề ngoài của Dập Dập thoạt nhìn giống như một học trò nho nhã yếu đuối, sức lực lại lớn đến mức khiến cho cục cưng ngạc nhiên, bé rõ ràng đã đứng vững, thiếu chút nữa đã đứng chuẩn tư thế trung bình tấn rồi, vậy mà cậu chỉ động đậy ngón ta đã mang bé qua một bên, thấy người kia sắp tới cửa, cục cưng nghiến răng nghiến lợi nói, “Đi thôi! Nếu anh không đi đi, có lẽ cha bọn họ đã đi rồi!”

Dập Dập dừng bước, xoa xoa cổ của mình, nhìn cục cưng là người đầu tiên mở cửa xe xông vào.

“A! Đi bắt gian thôi nào!” Niếp Tinh cảm giác, dường như Cảnh Thất hoàn toàn không hiểu khái niệm bắt gian này, nhìn bộ dáng vô cùng phấn khởi của anh ấy, cảm thấy, dường như là anh ấy đang đi tham gia chuyến dạo chơi ngoại thành.

Niếp Tinh buồn bực, còn tưởng rằng cục cưng sẽ đứng về phía mình, lại không ngờ, vậy mà trong lúc vô duyên vô cớ lại đi sang chỗ chú Vinh Ninh ở đó? Thật sự là quá kỳ quái, làm sao nó lại cảm thấy, dường như cục cưng có dính dáng không rõ với Dập Dập, được rồi, tốt nhất là giữa hai người đó không có chuyện gì đặc biệt.

Phiền phức gì đó, một lần là đủ rồi!

Dập Dập đánh ngáp một cách nhàm chán, nhìn tất cả mọi người đã lên xe, mấy đứa nhỏ kia thò đầu ra nói, “Mau vào đi, anh Dập Dập.”

“A.” Dập Dập đáp một tiếng, vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ như cũ, chậm chạp đi vào.

Đã sớm nói rồi, cậu là người tốt, tuyệt đối không đùa giỡn cái gì trước mặt cục cưng cả, đi tới đây quả thực cũng chỉ để đi gặp cha Vinh và mẹ Vinh mà thôi, cũng không muốn đi vào nói gì với bọn họ.

Cho nên… Tất cả đều là do một mình cục cưng hiểu lầm.

Không biết vì sao, Ngôn Thần đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, giống như chính mình đang ở trong núi băng vạn năm chưa từng thay đổi, càng chính xác hơn, còn phải nói là ở trong nhiệt độ trước lúc núi băng nổ tung khi Ngôn Hoan cực kỳ tức giận, lạnh đến mức nó run lẩy bẩy, mang theo một chút khủng hoảng.

Xem ra cậu tu hành vẫn chưa đủ, Ngôn Thần xoa cằm yên lặng suy nghĩ, “Phải nhẫn nại!”

An Bảo Bối nhìn người đàn ông đối diện, đành phải cố gắng kéo khóe miệng của mình lên, dù sao cũng là lần đầu tiên đi xem mắt, hơn nữa còn bị Trác Nhất Phong bắt ăn mặc thành như thế này.

Làn da vốn non mịn, làm bảo dưỡng tạm thời, trở nên mềm mại, chỉ là màu da lúa mì thì không thể thay đổi được, nhưng cũng tỏa ra một loại quyến rũ khác, mặc một chiếc đầm chiffon màu trắng mép lá sen có eo cao và cổ chữ V, càng lộ ra bờ eo vô cùng nhỏ của cô, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua lại có thể đẩy ngã cô vậy, khiến người ta không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, mãi mãi yêu thương cả đời.

Người đàn ông đối diện kia là tổng giám đốc của một công ty đưa ra thị trường nào đó, gia thế trong sạch lại hào hoa, gương mặt nhã nhặn chính thống, không có chút ham mê bất lương nào, nhưng mà đã xem mắt rất nhiều lần, An Bảo Bối dường như lại không khỏi lộ ra sự khẩn trương, ngược lại đối phương lại tỏ ra quen thuộc và ổn trọng hơn nhiều.

Từ lúc hai người gặp mặt đến giờ, tự mình gọi một ly cà phê, cũng không nói những điều gì khác, đã ngồi rất lâu rồi, đối phương vẫn không phản ứng chút nào, An Bảo Bối lại vẫn ngồi cứng ngắc ở đó nắm chặt quả đấm, tay túm vạt đầm, không biết nên làm sao cho phải, bây giờ dường như cần có người đến giúp cô, ít nhất nói cho cô phải làm như thế nào để xem mắt chứ! Cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào đâu!

Trác Nhất Phong và quản gia Bonaparte trong thân phận gián điệp, đeo kính râm đen sẫm, mặc áo gió giữa ngày hè, mỗi người cầm một tờ báo che đi mặt của mình, lại chọc hai cái lỗ trên tờ báo, để dễ dàng theo dõi tình huống của An Bảo Bối ở bên kia.

“Xem ra bầu không khí rất khẩn trương, tên đàn ông đến xem mắt kia là người ngu ngốc sao? Lúc này đàn ông nên chủ động trước chứ! Nếu không chủ động, chẳng lẽ lại muốn Bảo Bối của tôi mở miệng như thế nào đây? Tên đàn ông kia rốt cuộc có biết gì gọi là phong độ của thân sĩ không đó? Vậy mà để cho Bảo Bối nhà tôi ngồi ở đó như người ngốc, đây là đang xem mắt ư? Rõ ràng giống như đang ngồi thiền ở chùa! Tên khốn đó!”

Trác Nhất Phong không thể xuất hiện, chỉ có thể lo lắng ngồi ở đối diện, mông cũng đã ngồi không yên, ông rất muốn bay qua đó đấm cho tên đàn ông kia một quyền, hoặc là dạy anh ta rốt cuộc làm sao mới gọi là xem mắt, mới là chuyện đàn ông phải làm!

Quản gia Bonaparte ngồi cạnh đó, đành phải đè Trác Nhất Phong sắp bộc phát lại, nhẹ giọng nói, “Ông chủ, bầu không khí bên kia vốn đã cứng ngắc rồi, nếu ngài muốn đi qua, bầu không khí bên đó nhất định sẽ càng cứng ngắc hơn, đến lúc đó chẳng phải sẽ khiến cho cô chủ sẽ càng thêm khó xử sao, ngộ nhỡ ngài xử lý không tốt, lại bị người chê cười, lòng tự trọng của cô chủ rõ ràng sẽ bị nhục nhã, nhỡ lại luẩn quẩn trong lòng thì sao? Huống chi, cho dù là lần xem mắt này thất bại không có vấn đề gì, có thể để cho cô chủ lớn có kinh nghiệm xem mắt cũng được rồi, lần xem mắt tới, cô chủ lớn cũng sẽ không khó khăn giống như hôm nay.”

Cuối cùng Trác Nhất Phong sắp xông tới cũng vẫn yên ổn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cố gắng nhịn xuống, “Cũng đúng, không thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ, bằng không rất dễ bị người ta nhìn ra, còn cho rằng hai người chúng ta là phần tử khả nghi.”

“Không phải, ông chủ.” Quản gia Bonaparte đành nhìn Trác Nhất Phong mà thở dài, “Thực ra, ông chủ, cách ăn mặc của hai người chúng ta đã khiến cho người ta vô cùng hoài nghi rồi.”

Ông có thể cảm giác được, những người khách xung quanh, đang dùng ánh mắt không hiểu nhìn sang bên này, ông cảm thấy làm chuyện theo dõi gì đó, cần phải ăn mặc bình thường một chút.

Cho tới bây giờ An Bảo Bối cũng chưa từng cảm thấy, chẳng qua là đi xem mắt mà thôi, lại mệt mỏi như vậy, sau đó lại căng thẳng, quan trọng là cô còn không biết nên mở miệng nói gì để đánh vỡ cục diện bế tắc này. Đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, quy củ ngồi ở đó, sắc mặt đứng đắn, yên lặng nhìn cô.

An Bảo Bối đột nhiên cảm thấy mình rất ngu, vậy mà không có chút kinh nghiệm xem mắt nào, khiến cho tình cảnh cứng ngắc như bây giờ, thật sự là…

Trác Nhất Phong nhìn, càng thêm sốt ruột, may mắn đã sớm trang bị tai nghe không dây trên người An Bảo Bối, “Bảo Bối Bảo Bối có thể nghe được lời cha nói không? Nếu nghe được, liền đưa tay vuốt lại tóc một chút.”

Bên tai truyền đến tiếng của Trác Nhất Phong, An Bảo Bối dừng lại một chút làm theo lời Trác Nhất Phong.

“Mặc dù là phái nam theo đuổi phái nữ là vô cùng bình thường, nhưng mà trong lúc ngẫu nhiên phái nữ cũng có thể dũng cảm đi trước một bước.” Trác Nhất Phong dựa theo tờ giấy mà quản gia Bonaparte đưa cho ông chậm chạp đề xuất ý kiến với An Bảo Bối đang lâm vào tình cảnh lúng túng không biết nên làm gì bây giờ, “Muốn đánh vỡ cục diện xem mắt bế tắc, cũng nên chủ động một tý, có thể bắt đầu tươi cười giới thiệu hoặc là chào hỏi, không chỉ làm cho không khí thoải mái hơn, cũng có thể cho đối phương ấn tượng tốt trong lần đầu gặp mặt, gia tăng giá trị quyến rũ của mình…”

Đọc đến cuối, Trác Nhất Phong đã xé tờ giấy thành mấy mảnh nhỏ, “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà phải để cho con gái của tôi nói chuyện với tên đàn ông khốn kiếp kia trước chứ? Cậu ta cho cậu ta là ai? Tổng thống của nước nào à?!”

Nhìn ông chủ nhà mình bộc phát tính tình cáu kỉnh, quản gia Bonaparte vừa trấn an, vừa đóng liên lạc không dây lại.

Bên kia truyền đến lời nói không giải thích được, khiến cho đầu óc An Bảo Bối đầy sương mù, nhưng mà nhớ tới rất nhiều lời của Trác Nhất Phong, cô cần phải dũng cảm đi bước đầu tiên, nhưng mà, bước đầu tiên, nói thì dễ, lúc làm thì lại trở nên khó khăn, nói câu đầu tiên, rốt cuộc là nên nói gì? Cô hoàn toàn không biết. Nếu như nói được, cũng có nghĩa là xem mắt đã bắt đầu thuận lời rồi, nhưng nếu như không nói đươc, bầu không khí chỉ càng thêm cứng ngắc, hơn nữa cũng rất dễ khiến cho đối phương bị tổn thương.