"Không có việc gì không có việc gì, cứ việc chọn đi." Trên mặt An Kỳ đầy vẻ tươi cười, không dễ dàng a, cuối cùng cũng có thể khai trương, "Nhìn trúng cái nào liền cầm cái đó, giá cả đều giống nhau."
An Kỳ mỉm cười thở ra một hơi, chỉ cần có thuận lợi vào cửa, cô sẽ có sức mạnh để mở cửa hàng, tiếp tục lớn giọng hô, "Bán vật phẩm trang sức đây! Mười đồng tiền! Tất cả đều là mười đồng tiền, bạn sẽ không bị lừa, bạn có thể mua vật phẩm mình yêu thích! Mười đồng tiền, mười đồng tiền, mà không cần phải chờ đợi a!"
Một tiếng hô gọi tới một nhóm lớn những người đi dạo phố xá, mọi người ở cửa hàng vỉa hè của cô sôi nổi ngồi xổm xuống lựa chọn trang sức mình thích, An Kỳ càng hô càng vui vẻ, chắc hẳn hôm nay cũng có thể kiếm mấy trăm đồng tiền.
"Nhường một chút! Mặc kệ có đυ.ng chết hay không!" Đột nhiên xuất hiện giọng nói làm phiền đến tâm trạng tốt của An Kỳ, cô cau mày nhìn một đám hung thần ác sát đẩy đám người hướng về phía cô đi tới, đáng chết, hôm nay không xem lịch, để đυ.ng phải một nhóm lưu manh quanh đây.
"Kêu mày tránh ra không nghe à? !" Tên lưu manh nhuộm tóc vàng, kéo cổ áo một người đi đường đẩy sang một bên.
An Kỳ cắn môi, nhìn xem vừa mới đây còn có thể nói là chật kín cả người, lập tức đã biến mất không thấy.
Thực là một đám khốn kiếp! Sự xuất hiện của bọn họ, hoàn toàn quấy nhiễu việc buôn bán của cô.
"Ơ, vật phẩm trang sức a." Trong đó một người ngồi xổm người xuống, cầm lấy vật phẩm trang sức bầy trên mặt đất, "Nhìn cũng đẹp đấy , bao nhiêu tiền đây?"
Khuôn mặt An Kỳ lạnh xuống nói, "Mười đồng tiền một cái, mua nhiều có thể giảm giá." Cô nghĩ mang thứ gì đó ném lên người của bọn họ, bọn chúng không biết xấu hổ mà quấy rầy cô làm ăn.
"Mười đồng tiền? Quá đắt rồi?" Người nọ đứng lên đùa bỡn vật phẩm trang sức trong tay, An Kỳ há to miệng, sợ hắn không cẩn thận liền đem vật phẩm của cô làm dơ, làm hư.
"À anh hai này." Cô kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, tận lực khiến gương mặt mình trên đó mang theo nét cười, "Những thứ này đều là chế tác thủ công, mười đồng tiền đã hết sức rẻ rồi."
"Nhưng mà..." Người nọ cố ý kéo dài tiếng nói âm trầm nhìn cô, "Tôi mua không nổi làm sao bây giờ?"
"Anh hai à, anh đừng nói giỡn." An Kỳ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười nổi nhìn hắn, "Anh xem anh lớn như thế , tại sao ngay cả mười đồng tiền cũng không có? Không phải đến bây giờ còn cầm tiền mẹ cho đi xài chứ?"
"Mày nói gì? ! Có bản lĩnh lập lại lần nữa!" Người nọ còn chưa nói hết lời, một tiểu quỷ nhuộm tóc xanh sau lưng hắn nổi giận đứng lên hướng về phía cô đánh, An Kỳ đầu ngẩng cao, hai tay chống nạnh, không có nửa phần sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi.
"Ôi chao... Đừng xúc động như vậy, chúng ta là người đứng đắn." Ngăn cản tiểu quỷ nhuộm tóc xanh trước mặt, người nọ cười mỉa mai nhìn cô, "Nhìn cô bán hàng cũng không tệ, mới vừa rồi có thật nhiều người muốn mua đồ của cô."
"Ha ha..." An Kỳ hừ lạnh một tiếng nói, "Nếu như các người không tới, nhất định có thể bán được nhiều hơn."
"Chúng ta chỉ là tới xem một chút , lại không phải muốn uy hϊếp."
"Làm trò!" An Kỳ đẩy bàn tay người đàn ông đang duỗi ra, "Các người đến cùng muốn làm gì? ! Có lời cứ nói, có rắm mau thả! Có rảnh rỗi thì mau biến cho bà, đừng ở chỗ này làm chậm trễ việc buôn bán của tôi!"
"Mày con nhỏ này cũng chanh chua lắm , nhưng mà tao thích."
"Ha ha!" An Kỳ cười to, "Ông chú này cũng quá đê tiện đấy , phiền chết tôi!"
Khuôn mặt người đàn ông lạnh xuống, trong tay cầm vật phẩm trang sức cũng cố ý bị hắn ném trên mặt đất, thuận tiện giơ chân lên phía trên, tim An Kỳ đau dữ dội, nhưngvẫn cắn môi không phát ra tiếng nào, thở hổn hển lần nữa hé giọng ác ý hỏi thăm, "Các người đến cùng muốn làm gì! ?"
"Mày bán ở đây đã qua sự đồng ý của bọn tao chưa? !"
"Tôi ở chỗ này làm gì, mắc mớ gì tới anh, dựa vào thứ gì phải qua sự đồng ý của anh! Đừng tưởng rằng nhuộm tóc đủ mọi màu sắc không khác gì chổi lông gà , bản chất không tốt, thật sự cho mình là mấy tên xã hội đen não tàn rồi !" Sớm liền đoán được mấy người này tới nơi này đuổi việc buôn bán của cô đi cảm thấy không phải là tìm cớ đơn giản như vậy, quả nhiên vẫn là vì phí bảo kê.
Cô ở chỗ này đã nhiều năm, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói phải đóng phí bảo kê, đạp nát đồ của cô, làm chậm trễ việc buôn bán của cô, còn cùng cô đòi phí bảo hộ? ! An Kỳ ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải là không biết phải trái lẫn lộn!
Những người xung quanh đều bị An Kỳ chọc cười, vài tên thanh niên vậy mà bị mất mặt trước một cô gái, còn bị cô ấy mắng thương tích đầy mình, không chịu đựng nổi nữa, hướng tới đám người chung quanh ồn ào tức giận mắng: "Cười cái rắm! Tất cả câm miệng cho tao!"
"Nói như vậy là mày không có ý định giao phí bảo kê ? !"
An Kỳ vụиɠ ŧяộʍ nhìn cửa hàng trên vỉa hè của chính mình, mình cùng lưu manh giảng đạo lý là không thể thực hiện được , đương nhiên cô cũng sẽ không ngu ngốc đần độn cho bọn họ phí bảo kê, hôm nay thật sự là xui xẻo, tiền không kiếm được còn bị chó điên cắn, vì tận lực có thể giảm thấp sự tổn thất của mình, cô muốn tận lực vận dụng đầu óc cũng may mắn không bị họ để ý, mang theo đồ đạc của mình lén chạy trốn.
An Kỳ lui về phía sau một bước, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay, vẫn như cũ vênh váo hung hăng mắng nhau, "Cho cái rắm! Cho các người tiền vàng mã bà đây còn nguyện ý!"
Lần này An Kỳ thật sự đã khiến nhóm người kia tức chết , anh hai đám lưu manh tính sải bước về phía trước chuẩn bị đem An Kỳ gì gì đó kéo lại đạp một phát.
Người xem náo nhiệt vẫn xem náo nhiệt, nhưng người chân chính đứng ra giúp đỡ lại không có, nguyên một đám bày bộ dáng không liên quan đến mình, đối mặt với thành phố như vậy, quản nguy hiểm cái gì, lại không có một người bước lên ngăn cản.
Sớm liền nhìn thấu xã hội bây giờ sắc mặt An Kỳ cũng không tính là có bao nhiêu mâu thuẫn, dù sao chỉ cần mình có thể bảo vệ mình, những chuyện khác cũng không tính.
An Kỳ đang muốn thu dọn cửa hàng để chạy trốn, thì quả đấm của người nào đó bay thẳng đến trên đầu anh hai bọn lưu manh chính là một quyền thật mạnh, tên thanh niên vừa bị đánh phát ra âm thanh đau đớn khó chịu.
An Kỳ nhìn bóng dáng người đàn ông đứng ở trước mặt mình mặc quần áo hàng hiệu, thoáng sững sờ .
Thì ra... Trên thế giới này vẫn có người tốt sao? Chứng kiến người khác gặp phải khó khăn, người khác bị quấy rầy, còn có người sẽ ra mặt bảo vệ?
"Mày lại dám đánh tao? !" Tên thanh niên kia bị Vinh Ninh đánh một quyền sắp mù mắt mắng to.
"Tao không chỉ đánh mày, còn có thể đá mày đấy." Vinh Ninh nhếch môi cười, hai tay nhét vào túi, nhìn như thản nhiên tự đắc duỗi chân ra hướng về phía hạ bộ tên thanh niên kia, một cước kia đá không hề nhẹ, hắn đau đớn che phía dưới của mình nhe răng nhếch miệng không ngừng kêu to.
Vốn chẳng qua cảm thấy cô gái kia có chút quen mặt, cho nên mới đi tới, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thế nhưng phát hiện cô gái này chính là tám năm trước hắn xảy ra tai nạn xe cộ không lâu sau ở trên đường cái đυ.ng phải "Bạn gái cũ" .
Để ngừa mình nhìn lầm , nhận lầm người, đành phải ngây ngốc ở một bên xem, ai biết đột nhiên đi ra vài tên lưu manh, ồn ào muốn thu phí bảo kê, nhưng mà điều này chính là ông trời giúp hắn, bọn họ nếu không xuất hiện, An Kỳ cũng sẽ không theo chân bọn họ mắng nhau, cũng sẽ không khiến Vinh Ninh hoàn toàn xác định cô gái kia chính là người tám năm trước đυ.ng phải trên ngã tư đường .
Hắn không có thói quen thích giúp đỡ người khác, nhưng là vì sợ cô gái này cũng sẽ cùng cô gái buổi chiều kia giống nhau biến mất ở trong tầm mắt của hắn, lần gặp mặt tiếp theo lại không biết là năm nào tháng nào, cuối cùng vẫn là không nhịn được động thủ.
Hắn tuyệt đối không đại nghĩa như vậy, tất nhiên nhìn mấy tên lưu manh không vừa mắt thế này sẽ không làm chậm trễ hắn ra tay, tâm tình buồn bực không biết phát tiết thế nào, mấy tên ngu ngốc đến đây để hắn phát tiết cũng tốt.
"Anh hai!" Thấy anh hai của mình bị người khác đánh gục, vài người căm tức nhìn Vinh Ninh, "Mày muốn chết sao!"
"Hả?" Vinh Ninh đầu ngẩng cao, hai tay vẫn như cũ đút túi nhìn xuống bọn họ, mới vừa rồi trên mặt còn tràn đầy nụ cười, trong giây lát đó giống như núi băng ngàn năm, sắc mặt cứng ngắc đến nhìn không ra chút gì, ánh mắt âm trầm lại lạnh nhạt, một ánh mắt khác cũng không có, nhưng vẻ mặt như thế mới để cho người ta cảm thấy sợ hãi , không có chút sát khí, cũng không có chút khí người, hai mắt tựa như sâu không thấy đáy, chỉ là nhìn chăm chú vào sẽ khiến người ta có cảm giác như ở trong địa ngục nguy hiểm.
Vinh Ninh đi về phía trước một bước, tên thanh niên sớm bị dáng vẻ của Vinh Ninh dọa cho sợ hãi, không nhịn được lui về phía sau mấy bước, Vinh Ninh mặt không chút thay đổi đè nén cảm xúc quay quanh ở bên cạnh bọn họ, tựa hồ ngay cả hô hấp để nói chuyện đối với bọn họ mà nói là rất khó.
Vinh Ninh xem bọn họ bày ra bộ mặt sợ hãi âm trầm cười cười, phát ra giọng nói giống như ác ma trong địa ngục bao trùm, mang theo hơi thở âm u nguy hiểm.
Hắn còn chưa có làm gì bọn chúng, những người này cũng đã bị dọa sợ sắp tè ra quần, như vậy còn học người ta làm xã hội đen, còn muốn thu thứ gọi là phí bảo kê sao?
Anh hai đám lưu manh bị Vinh Ninh đạp hai cái, hướng tới mấy cái tên côn đồ kia không chịu thua kém đạp một cước mắng to, "Các người sợ cái gì mà sợ? ! Hắn chỉ có một người, chúng ta nhiều người như vậy còn đánh không lại hắn? !"
Không nghĩ tới người đàn ông kia gương mặt trẻ con nhìn nhu nhược ra tay lại nặng như vậy, làm hại hắn không khỏi sắp mù một con mắt, phía dưới thế nhưng thiếu chút nữa cũng làm cho tiểu tử kia bị phế đi, các anh em của mình nhìn thoáng qua người đàn ông kia thế nhưng sẽ bị dọa muốn nửa đường bỏ cuộc, chẳng qua là ánh mắt hơi có chút tối tăm mà thôi, còn không đến mức làm cho người ta chỉ là nhìn thoáng qua liền chạy trốn.
Dù sao cũng có vài người ở giữa anh hai, dù kinh sợ ánh mắt của Vinh Ninh thế nào, nhưng rất nhanh đã thoát khỏi ánh mắt trói buộc kia.
Sau khi hắn vừa nói như vậy, nhóm lưu manh mới vừa rồi còn hoảng sợ dưới con mắt của Vinh Ninh, lập tức lấy lại tinh thần, người đàn ông kia dù lợi hại thế nào, ánh mắt mặc dù làm cho người ta cảm thấy so với địa ngục còn kinh khủng hơn, nhưng mà dù sao vẫn chỉ có một người, mọi người chung quanh cũng sẽ không đần độn như vậy giúp hắn, bọn họ nhiều người còn không tin đánh không lại hắn!
Vinh Ninh lắc cổ, khóe miệng khẽ giơ lên, từ từ đi qua, vài tên lưu manh cầm lấy đồ muốn hướng tới người Vinh Ninh đập lên, tay trái của Vinh Ninh vẫn ở trong túi tay phải giơ quả đấm, nhanh chóng đem quả đấm đánh về phía lưu manh cách mình gần nhất, bởi vì động tác quá lớn tay áo T-shirt cũng bị vén lên, An Kỳ chứng kiến vị trí bên hông của Vinh Ninh có một vết sẹo lớn.
Vết sẹo kia... Hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Có một người cầm lấy cây gậy hướng tới Vinh Ninh quất tới, Vinh Ninh cong cánh tay phải lại đỡ cây gậy, xoay người đem khuỷu tay trái cho tên kia một phát, trong khoảnh khắc máu nhiễm mũi hắn.
Nếu không phải Vinh Ninh vừa quay đầu lại, An Kỳ còn không biết người cứu mạng mình chính là Vinh Ninh, hai nguời ánh mắt qua lại một chút, hắn đối với cô nhàn nhạt cười, tiếp tục cùng những tên lưu manh kia hăng hái chiến đấu.
An Kỳ nuốt nước miếng, uy uy uy, sẽ không khôi hài như vậy chứ? Đã nhiều năm không gặp Vinh Ninh , xế chiều hôm nay như thế nào vừa mới nhìn thấy An Bảo Bối, lúc tối thế nhưng còn đυ.ng phải Vinh Ninh? Đây coi là trò đùa của ông trời sao?
An Kỳ cúi đầu nhìn cửa hàng vỉa hè của mình, vội vội vàng vàng thu dọn, nếu Vinh Ninh đã nhìn thấy bản thân , như vậy cô liền thừa dịp hắn bận đánh nhau, vội vàng chạy trốn là được.
Vinh Ninh đánh rất vui vẻ, không có gì so với dạy dỗ người cặn bã phát tiết nội tâm bất mãn của mình càng làm cho mình sảng khoái.
Không cần phải quay đầu lại, Vinh Ninh cũng phát giác An Kỳ đang thu dọn cửa hàng trên vỉa hè, chuẩn bị đóng gói chạy, hắn cũng không quay đầu lại một tay đánh nhau một tay từ trong túi móc ra một xấp tiền mặt mới tinh, thong thả ung dung nói "Người nào cản cô gái kia lại, xấp tiền này liền thuộc về người đó."