- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
- Chương 53: 19.2: Tôi không thích anh
Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 53: 19.2: Tôi không thích anh
Cục cưng thông qua ánh mắt của cậu tìm được thân phận bị rò rỉ của mình thì tháo trang sức trong tay ra chạy trốn.
“Đây là do họa sĩ Clovis tiên sinh nổi danh nhất tại Pháp hiện nay thiết kế ra phần mềm thiết kế năm mươi sáu huy chương vô địch sao? Dập Dập cố ý nhìn chằm chằm vào bên kia, sờ cằm nói : “ A, nếu không phải em vừa mới đến Vinh gia thì cái huy chương đồng nhỏ hấp dẫn kia đã khiến anh nhìn nhiều vài lần, anh cũng không đoán được em sử dụng mật mã phiên dịch chính là tiếng Pháp.”
“Thông qua điều này em mới biết Pháp cũng không tránh khỏi bị nguy hiểm đi? Anh Dập Dập.”Cục cưng không lo lắng sợ hãi, chậm chạp hướng về phía cậu cười, chỉ cần nhìn vào cái huy chương thậm chí biết...
“Đừng ở trước mặt anh giả bộ không biết.”
Khuôn mặt Cục Cưng lạnh lùng, bé nhìn thấy trong ánh mắt Dập Dập có thêm vài phần giảo hoạt, “ Anh giả vờ không biết tổ tông.”
Cục cưng lặng lẽ dựa lưng vào ghế sô pha, “ Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Vấn đề này anh nhớ là anh đến hỏi em, em rốt cuộc muốn gì, biến mất nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chú Vĩnh Ninh, lại không nói cho hắn biết mẹ em là ai sống ở nơi nào, làm hại hắn suốt ngày giống như con ruồi không đầu đi khắp nơi tìm, anh hết sức hoài nghi động cơ của em.
“Con gái đến tìm cha ruột, vậy cũng được gọi là động cơ?”
“Nếu như lời nói chỉ đơn giản như vậy, tại sao không nói cho hắn biết tung tích của mẹ em?”
“Cái này cùng anh có liên quan à?"
“Đương nhiên có liên quan, người kia là chú của anh.”
“.....” Cục cưng im lặng một hồi rồi hỏi, “ Anh có phải muốn đem bí mật của em nói cho cha với bọn họ?”
“Em yên tâm.” Dập Dập cười nhìn bé, “Tất nhiên anh cũng không tốt bụng như vậy, chỉ là đối với đồ vật trên người em cảm thấy hứng thú thôi.”
Cục cưng đỏ mặt hướng về phía cậu mắng to, “ Anh thật lưu manh!”
“Emnghĩ đi đâu? Dập Dập thản nhiên nhìn bé, chỉ về phía túi đồ trang sức, “ Anh lấy cái này,chỉ cần em đem cái này cho anh, anh liền không nói cho chú Vinh Ninh với bọn họ rằng em cùng người nhà liên lạc, em nên biết, chỉ cần anh giao máy chơi game trên tay của em cho chú Lộ Phi, chả mấy chốc là có thể tra được tung tích cậu út của em.”
Cục cưng nhìn túi trang sức, “ Anh thật sự chỉ muốn cái này?” Mấy cái huy chương hỏng?
“Đương nhiên.”Hai mắt Dập Dập có chút tỏa sáng. Cậu vẫn luôn đối với tác phẩm của Clovis tiên sinh thấy hứng thú, đã từng lợi dụng tiền tiêu vặt chính mình để mua một bức họa, nghe nói ông ta còn đạt được huy chương giải thiết kế đẹp đẽ khéo léo trong cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính xuất sắc nhất, hơn nữa còn tự tay mình chế tác, cậu vẫn luôn muốn, lại không nghĩ rằng trong người cục cưng lại mang theo cái này, đây là cơ hội tốt cậu làm sao mà dễ dàng buông tha.
Nhìn ra trong mắt cậu sáng loáng, cục cưng tháo huy chương xuống nghĩ một lát rồi quyết định giao cho cậu, dù sao bé không phải rất yêu thích thứ này, chẳng qua cảm thấy kiểu dáng đẹp mắt mới luôn mang theo trên người, có thể sử dụng huy chương hỏng cùng với Dập Dập trao đổi bí mật của mình, tính thế nào thì mình cũng có lợi.
Dập Dập cầm lấy cái huy chương kia, quay về phía ánh sáng nhìn tỉ mỉ một chút.
Đây là tác phẩm của họa sĩ cậu yêu thích nhất, trên Thế Giới chỉ có một cái, không còn cái nào nữa.
Đối với cục cưng mà nói, bé thật sự không biết một khối sắt hỏng với Dập Dập có ý nghĩa như thế nào, bé thấy cậu bộ dạng cao hứng, trong lòng liền cảm thấy ủy khuất.
Tên lưu manh này, vẫn luôn làm bộ mọi việc không liên quan đến mình luôn dùng bộ dạng tài giỏi, trên thực tế ở sau lưng bé lặng lẽ tính kế, quả nhiên An Bảo Bối nói, xem chừng người khôn nhất, trên thực tế, trong lòng so với bất cứ ai đều nhiều hơn.
Nhìn một lúc, Dập Dập lấy huy chương thả vào túi quần, vẫn như cũ hai tay nhét vào túi nhìn bé, “Giao dịch thành công, anh sẽ không đem chuyện của em nói ra, điều này em có thể yên tâm, về phương diện này anh sẽ không gian dối.
Cục cưng im lặng không nói lời nào, trong đầu lại nhanh chóng chuyển động, cô không tin lời nói của Dập Dập, dù sao từ khi bé tiến vào cho đến bây giờ, cậu đối với mình luôn trong tình trạng đối địch, đối với cậu giả bộ ngu ngốc, đáng thương, những đối phó thường với trẻ nhỏ bằng thủ thuật đơn giản trước mặt cậu đều không thành công, cậu lợi dụng các yếu tố thuận lợi, mà chính mình ở đây không có chút ưu thế nào, hơn nữa trong tay cậu còn có nhược điểm.
Cắt! Cục cưng gạt bỏ nỗi sợ hãi trong nội tâm thầm phun một ngụm, vốn bé tới nơi này chỉ vì muốn xem người đàn ông mà An Bảo Bối bị hành hạ đến suốt tám năm đều không quên được, người đã tặng tϊиɧ ŧяùиɠ tạo thành cha mình là người như thế nào, thuận tiện đem cuộc sống của hắn can thiệp càng thêm hỗn loạn, gần đây bé đã biết điều hơn, không ở trước mặt Vĩnh Ninh quấy phá, cũng có ý định thu thập đồ đạc rồi đi, ai biết nửa đường vậy mà nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Bé trai tên Dập Dập kia, bé thật sự chán ghét cậu ta!
“Không cần đối với tạo ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống, “Dập Dập trừng mắt to nhìn bé cười tủm tỉm, “Con báo nhỏ, lòng dạ em có chút hẹp hòi, trước mặt anh không nên thể hiện, anh mói không giống những tiểu quỷ ngu ngốc kia của Đế không còn có chú Vinh Ninh giống nhau, bởi vì...”
Thân thể của cậu từ từ nghiêng về phía trước cúi đầu, càng xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng bày ra tức giận càng cảm thấy tâm tình sảng khoái, “ Còn chưa nhìn thấy em,anh đã nghe được từ trong miệng chú Vinh Ninh nói qua em, hôm nay vừa thấy, quả nhiên giống như lúc đầu anh đã nghĩ, quả thực có đầu óc thông minh, nhưng có chút quá chủ quan.”
"Em không hiểu." Từ khi cả nhà di dân sang nơi khác, bé trước hết theo cậu út vào thành phố A. Từ cuộc xâm lược của các tập đoàn nước ngoài máy chủ trống và yêu cầu cơ quan thám tử điều tra tình trạng của Vinh Ninh , mỗi khi đi một bước bé đều tính toán cực kỳ chính xác, không có lộ ra một tia chân tướng, thậm chí trong năm đối tác tập đoàn Đế có sản phẩm nào , được xưng máy vi tính nghành công nghiệp đã là thiên tài —— trong quá trình không phải cũng không có chút nào sai lầm, lăn lộn đến bên người Vinh Ninh bé cô có thể liên lạc với bên ngoài, ngoài việc cầm tay của chính mình thay đổi đã được chuyển đổi thành trò chơi cầm tay riêng hàng đầu gì đó ở ngoài tất cả ném vào nhà vệ sinh, nhìn Vinh Ninh bọn họ vì tìm được tin tức của cục cưng mà sứt đầu mẻ trán.
Mà hiện nay, Dập Dập thế nhưng ở trước mặt nói với bé, bé để lộ chân tướng, làm cho bé thế nào cũng không tin tưởng được!
Chân tướng... Nhắc đến các từ này cục cưng mới nhận ra chân tướng mà cậu nói là gì.
“Đúng vậy, chính là em vừa mới cùng anh trao đổi các tác phẩm nghệ thuật.”
Tác phẩm nghệ thuật? Đối với bé mà nói chẳng qua chỉ là đống sắt vụn thôi.
“Bởi vì anh học họa, cho nên anh liếc mắt một cái có thể nhận ra, đồ vật kia xuất xứ từ tay Clovis tiên sinh, cho nên mới biết em có quốc tịch Pháp của người Trung Quốc ở nước ngoài, chỉ cần chú Vinh Ninh bọn họ quan sát trên người ngươi mang theo cái gì đó nhiều hơn, bọn họ cũng có thể phát giác, anh có nhìn thấy em chơi trò chơi thủ pháp phi thường lợi hại, cho nên nhận định cuộc thi thiết kế lần đó quán quân đoạt huy chương chính là em chỉ cần biết điểm này, điều tra thân phận thật của em ở nước Pháp còn tung tích người nhà ngươi, chuyện đó dễ như trở bàn tay.”
“Cho nên?” Cục Cưng híp mắt, Dập Dập nhún vai trừng mắt nhìn nói, “ Anh đây cũng coi việc trên là giúp đỡ em, giúp em đem trò chơi của em tiếp tục chơi.”
Cậu..cậu có thể không cần biết xấu hổ như vậy? Vạch trần ý tưởng của bé, khám phá mật mã thông tin qua lại của bé, vơ vét tài sản của bé còn cùng bé dùng một tin tức không có ích đổi lấy chiến lợi phẩm quán quân của bé, bây giờ còn một bộ, “cảm kích anh đi! Anh đây giúp em” đối mặt với bé?
“Anh biết em không có ý xấu, nhưng mà anh so với người đáng ghét khác ở sau lưng hành động, hôm nay anh cũng chỉ cho em lời khuyên còn có một bài học, cái gì gọi là người giỏi ắt có người giỏi hơn, trời cao còn bị mây bao phủ, đầu óc hơn, một ngày nào đó sẽ bị người nhìn thấu.”
Cục cưng đối với cậu nhe răng nhếch miệng cười , “Thật sự cảm ơn anh, quan tâm em như vậy.”
“Anh nói.” Dập Dập bộ dạng cà lơ lất phất, một chút cũng không nhìn ra nửa điểm bộ dạng thiếu niên mảnh mai, “Tất nhiên anh không tốt thế, chúng ta chỉ là trao đổi cùng giá theo nhu cầu, được rồi, hiện tại nói cho anh biết mẹ em tên gì.”
“Nếu như em không nói?”
“Quyết định là quyền của anh, mẹ em không phải không biết em tới tìm chú Vinh Ninh sao? Xem cô ấy chạy trốn tới nước Pháp trong vòng tám năm đã có thể nhìn ra, hay muốn anh tìm người hỏi một chút, lần kia cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính đoạt huy chương đến cùng là ai?” Dập Dập vẻ mặt xấu xa nhìn bé, chậm chạp ngồi bên cạnh, “Không cần trừng mắt nhìn anh,em có thể chọn nói hoặc không.”
Cục cưng nghẹn miệng, Dập Dập đây chính là uy hϊếp bé.
“Được, em nói.” Thua ở trong tay người thế này, bé thật sự sống vô cùng nhục nhã.
“Đây không phải liền ngoan sao?”
“Mẹ em gọi là An Bảo Bối, ông ngoạilà Trác Nhất Phong, cậu nhỏ là Trác Văn Dương tổng giám đốc công ty y dược.”
“A?” Dập Dập dùng giọng lớn tiếng, thật là thú vị a, chỉ muốn biết một chút tin tức mà thôi, lại không nghĩ rằng khai thác nhiều thêm trò chơi hay, An Bảo Bối, Trác Nhất Phong? Ha ha, xế chiều hôm nay Tô Nhất Dạ ở trên đường nhặt được cô gái lạc đường không phải tên là An Bảo Bối sao?
Tên, gia thế, hoàn toàn giống, thì ra Thế Giới này thật nhỏ như vậy, chú Vinh Ninh muốn tìm mẹ ruột của cục cưng, kết quả chính là mẹ nuôi của Thụy Thụy nhận ở trên máy bay, không ngờ mẹ cậu lại trở thành người trung gian ngu ngốc, chỉ là ngẫm lại có chút hưng phấn, vận mệnh của thần thật thích cùng người ta trêu đùa.
Dáng cười của Dập Dập có lẽ ở trong mắt người khác thoạt nhìn như tắm gió xuân, nhưng mà ở trong mắt cục cưng lại nhiều vài phần hương vị âm trầm, bé chỉ biết nói ra bí mật chính mình ẩn núp đã lâu, cậu biểu tình như thế rốt cuộc là có ý gì? Gian xảo làm cho người ta đoán không ra trong đầu cậu đến cùng đang suy nghĩ gì.
"Anh cười cái gì?"
Dập Dập nghiêng đầu, chăm chú nghiêm túc đánh giá cục cưng, trong đầu nghĩ tới xế chiều hôm nay chứng kiến bộ dáng An Bảo Bối , mặc dù cục cưng lớn lên cùng Vinh Ninh lúc nhỏ thật giống nhau, nhưng đem An Bảo Bối áp lên cùng bé, có thể nhìn ra cùng An Bảo Bối có chỗ giống nhau .
Nhưng mà nói đến cũng thật đúng là khó hiểu, An Bảo Bối thoạt nhìn rất ngốc, hơn nữa còn hết sức ngốc, lại không nghĩ rằng có thể sinh ra cục cưng thông minh như vậy, quả nhiên trong thân thể của bé vẫn có gen của Vinh Ninh di truyền .
Vinh Ninh mặc dù thoạt nhìn đầu óc ngu si, bộ dạng hoa hoa công tử , trên thực tế hắn cũng có ưu điểm của mình thông minh mạnh mẽ , chỉ đáng tiếc, bất kể là Vinh Ninh hay là cục cưng, hắn cũng có thể có biện pháp đem bọn họ chơi vây quanh ở trong tay.
"Anh xem em làm cái gì?" Cục cưng cảm thấy ánh mắt Dập Dập chăm chú nhìn vào bé có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Dập Dập đưa ánh mắt từ người cục cưng di chuyển, nghĩ tới nghĩ lui còn là không cần đem An Bảo Bối chính là chuyện Thụy Thụy nhận mẹ nuôi nói cho cô biết, trực giác nói cho cậu biết, ở tương lai một ngày kia có thể sẽ phát sinh chuyện đặc biệt khác, nếu như nói cho cục cưng , có lẽ trật tự quá trình sẽ trắc trở, đến lúc đó còn có cái gì chơi vui nữa?
"Không có gì, chuyện em đã làm, chẳng lẽ còn sợ anh nhìn em sao?"
Bé có hay không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, vì sao ở trong miệng Dập Dập nói ra lời này, dường như bé đã gϊếŧ vô số người lưu manh thế?
"Anh muốn biết thì em đều nói cho anh biết, vật anh cần tìm, em cùng với ngươi trao đổi, anh ngươi còn muốn thế nào?"
"Anh có nói anh muốn thế nào sao?" Dập Dập vẻ mặt khó hiểu, "Anh chính là đứa trẻ ngoan, cho tới bây giờ cũng không làm chuyện phạm pháp, anh nói rồi anh sẽ không đem lòng dạ hẹp hòi của em nói cho người khác biết liền nhất định không sẽ nói, kể cả tên mẹ em..."
"Đừng gọi tên em lớn tiếng như vậy, sẽ khiến bệnh tim tái phát."
Cục cưng bình ổn hơi thở, đối với hắn cười lạnh nói, "Anh muốn thế nào?"
"Anh nói, anh không muốn thế nào." Dập Dập đứng lên lần nữa , chậm chạp đi ra ngoài, đi vài bước đột nhiên như là nhớ tới cái gì nhìn bé khẽ mỉm cười, "Đúng rồi, có muốn hay không phát một lần mật mã đưa cho cậu nhỏ ngươi nói cho hắn biết, gian kế của em đã bị ta vạch trần, sớm trở về a?"
"Không cần anh làm bộ tốt bụng, em tự có chừng mực."
"Ừ..." Dập Dập suy nghĩ một chút, "Biết nói tiếng Trung là tốt, đáng tiếc không đáng yêu."
"Cám ơn!" Cục cưng nghiến răng nghiến lợi nói, "Đáng yêu hay không đáng yêu không cần ngươi quan tâm, em tuyệt không thích anh!"
"Ồ." Dập Dập nghiêng đầu vẻ mặt không sao cả, "Vừa vặn, anh cũng ghét em."
Dập Dập thần bí nhếch môi cười, nhìn thoáng qua ở trên ghế sofa bầu không khí xung quanh, càng ngày càng thấp, xoay người biến mất ở trong phòng khách Vinh gia.
Buồn bực thất bại cảm giác tràn ngập toàn thân cục cưng, lớn như vậy cũng chưa từng bị ủy khuất, nhìn trò chơi trong tay bị chính mình thay đổi, cảm giác tức giận không gì nói nên lời, hung hăng nâng lên, muốn ném xuống đất, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngừng tay, dựa vào cái gì bởi vì Dập Dập, mà đập nát đồ của bé, nghĩ như vậy tính thế nào đều không đáng giá.
Dập Dập như tiêu sái đi ra ngoài, liền thấy ông cậu Vinh trở về,theo quy củ chào hỏi anh ta, "Ông cậu Vinh chào buổi tối."
Vinh Dự liếc mắt nhìn Dập Dập, còn chưa tới bốn mươi tuổi cũng đã bị gọi “ông” ,vốn là không có cảm xúc,khuôn mặt không có lộ ra nửa điểm cảm xúc. Nghiêng đầu hỏi thăm, từ hai ba giờ chiều liền bắt đầu điện thoại thúc giục chính mình trở về nhà, "Anh hai bảo em trở lại làm cái gì?"
"Điện thoại không phải đã nói rõ với ? Muốn em trông thấy cháu gái nhỏ nhà chúng ta!"
Ngược lại ba Vinh mừng rỡ như điên, không có tăng lên cảm xúc và thăng trầm, “A."
"A cái gì a?Em cần phải cảm thấy hết sức hạnh phúc, rất hưng phấn."
Vinh Dự vẫn là vẻ mặt bộ dáng việc không liên quan đến mình gật đầu nói, "A."
Ba Vinh khóe miệng tận tình co quắp, nếu như không phải đã sớm biết Vinh Dự là người như thế nào, ông nhất định sẽ bị sự bình tĩnh của anh ta làm cho tức chết!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
- Chương 53: 19.2: Tôi không thích anh