Chương 49: Chương 18.3

Lúc ấy hai vợ chồng hoàn toàn không tin, còn tưởng rằng cục cưng là do hắn tìm đến để nuôi nẩng…

“Khốn nạn! Anh đã nói anh có con gái lúc nào? Anh chỉ nói lúc anh tìm thấy đứa bé anh không muốn nuôi nấng mà thôi!”

Vinh Ninh đỡ đầu, vẫn chịu đựng cha Vinh chửi rủa như cũ, dù sao có thể nào thì cũng chẳng sao cả, ông nói cái gì thì là cái đó là được rồi, dù sao đối với cái loại chuyện không có gì lợi với mình, cha Vinh đều chọn cách mất trí nhớ tạm thời.

“Vâng.” Vinh Ninh uể oải trả lời một câu, “Vậy thì sao ạ? Cha, rốt cuộc hôm nay người gọi điện cho con để làm gì vậy?”

“Mang cục cưng về nhà!!”

Vinh Ninh cau mày, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghiêm túc ngồi thẳng người nói, “Cha, con muốn người nói thật cho con.”

“Nói? Nói cái gì?”

“Mấy ngày hôm trước người còn chưa tin cục cưng là con của con, thế rốt cuộc hôm nay là làm sao, làm sao lại bỗng nhiên muốn con mang cục cưng về nhà?”

“Tôi… tôi tôi…” Cha Vinh hơi cà lăm, sắc mặt Vinh Ninh càng trở nên nặng nề hơn, chỉ cần nói dối cha Vinh nhất định sẽ bị cà lăm, tiếp đó sẽ lớn giọng mắng chửi ngời, để che giấu cái lý yếu ớt của ông, quả nhiên cha Vinh lại hét lên điên cuồng một lần nữa, “Ai nói tôi không tin! Tôi chỉ lại đang khảo nghiệm anh thôi!”

“Cha…” Vinh Ninh hạ giọng, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, đôi mắt híp lại thành kẽ hở, cho dù chỉ gọi thông qua điện thoại, cha Vinh cũng có thể cảm giác sâu sắc được hơi thở âm u lạnh lẽo đang bạo phát trên thân Vinh Ninh, cho dù là ông đã gặp qua vô số người, nhưng lúc đối mặt với nhân cách thứ hai của đứa con lớn nhất của mình, không thể nào không cảm thấy khủng bố.

Biết Vinh Ninh tức giận, cha Vinh lại ngại lòng tự ái của mình, cả một lúc lâu cũng không nói một tiếng vào điện thoại.

“Rốt cuộc người có nói hay không?” Tiếng của Vinh Ninh bị ép xuống ngày càng thấp hơn, giọng điệu âm hàn khiến cho hàm răng của cha Vinh cũng phải run lên, Vinh Ninh ngẩng đầu ấn nhẹ mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của mình, hai mắt vô thần nhìn phía trước, “Đừng gạt con, người đã lén để cho chị Trần lấy trộm tóc của cục cưng và của con đi kiểm tra DNA sao?”

“Ai nói tôi bảo cô ta lấy trộm! Tôi là để cô ta quang minh chính đại cầm…” Tiếng của cha Vinh ngày càng nhỏ hơn, sau đó dừng lại và im bặt.

“À?” Vinh Ninh cao giọng lên, khóe miệng kéo lên, “Để cho cô ta quang minh chính đại cầm?”

Từng chữ bị Vinh Ninh nhấn vô cùng nặng nề, cảm giác áy náy trong lòng cha Vinh lại càng thêm lớn.

“Nếu không phải anh tự nhiên lại nhảy ra một đứa con gái, tôi sẽ phải kiểm tra cho anh như vậy sao? Tuy rằng anh không thèm nghe theo lời tôi tham gia chính trị, nhưng tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc công ty đưa ra thị trường, đang có bao nhiêu người ngoài dòm ngó vào? Bao nhiêu người đều muốn nắm rõ nhược điểm của anh? Nếu như đứa bé kia không phải là của anh, anh lại coi nó như ruột thịt của mình mà nuôi dưỡng, người ngoài thấy sẽ nói anh như thế nào?”

“Nói như thế nào con hoàn toàn không quan tâm!” Vinh Ninh chán ghét gắt lên, “Từ lúc con nhìn thấy cục cưng lần đầu tiên, con chỉ có loại cảm giác bé là con của con, cái loại duyên cha con chỉ cần nhìn thấy mắt đã nhận ra này không cần khoa học phải chứng minh! Nhưng mà… Người phái chị Trần đến theo dõi con coi như không sao, bây giờ còn lấy trộm tóc của con và cục cưng đi kiểm tra DNA? Người chỉ thầm nghĩ đến chính người, có bao giờ nhớ đến con hay không? Nói cái gì mà sợ con mất mặt ở bên ngoài, sợ con bị người khác nói linh tinh? Con thấy rõ ràng là người sợ con làm nhơ nhuốc thanh danh của nhà họ Vinh ở bên ngoài, khiến người mất mặt thì có!”

Ngực Vinh Ninh phập phồng mãnh liệt, cha Vinh há to miệng thở hổn hển, bị Vinh Ninh nói tức đến sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, “Anh là con của tôi, tôi quan tâm anh, vậy mà anh nói là tôi chỉ vì chính mình?”

“Nếu không thì sao? Cho dù cục cưng thật sự không phải con của con, con tình nguyện nuôi dưỡng một đứa bé hoàn toàn không có liên hệ máu mủ với con thì có việc gì? Con tình nguyện bị người bên ngoài nói bậy về con thì sao? Con cũng đã sớm rời khỏi nhà họ Vinh, cho tới bây giờ con cũng chưa từng rêu rao cái tên Vinh Tề của người ở bên ngoài! Chuyện của con sau này không mượn người quản! Nếu người vẫn còn muốn nhận đứa con trai là con này, xin hãy quản chính mình cho tốt đi! Lát nữa về nhà con sẽ khiến chị Trần xéo đi! Người muốn dùng Vinh Viễn để bức bách con, vậy người cứ tiếp tục đi, con cũng không tin lấy năng lực của con còn không thể bảo hộ được em trai của mình!”



Vinh Ninh tức giận ngắt điện thoại, lại hung hăng ném điện thoại từ trong ô tô ra ngoài cửa sổ, điện thoại màu đen lăn vài vòng trên mặt đất, ngay sau đó liền bị bánh xe của một chiếc xe hơi đang chạy như bay nghiền nát.

Vinh Ninh ngẩng đầu nghiêng nghiên nhìn tài xế đang lái xe phía trước bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, tài xế nuốt ngụm nước bọt, lái xe nhanh hơn, nhanh hết cỡ có thể, nhanh chóng chạy băng băng về phía trước.

Vinh Ninh ổn định tinh thần nhìn cảnh sắc chợt lóe lên ngoài cửa sổ, tài xế vốn không liên quan đến việc này, hắn không nên phát giận với anh ta.

Vinh Ninh mệt mỏi đỡ trán, suy nghĩ ngưng trọng, hắn không thích chơi thủ đoạn nhỏ sau lưng, nếu để cho cục cưng biết ông nội của bé sở dĩ nhận bé, chỉ là vì lấy trộm tóc của bé và cha đi kiểm tra xét nghiệm… Thực đau đầu, hắn không muốn nghĩ gì nữa, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thất bại như vậy lần nào.

Bất tri bất giác đã xuống xe ở cửa chính của cao ốc Đế Không, vừa bước xuống một bước, không biết từ lúc nào một chiếc xe khác đã tới, người vừa xuống xe kéo cánh tay của hắn, hờ hững quay đầu lại thì thấy Tô Nhất Dạ đang dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn, “Vinh Ninh.”

“Ách…” Vinh Ninh ổn định lại cả người, cười với Tô Nhất Dạ một cách suy yếu, “Chị? Sao chị lại tới đây?”

Tô Nhất Dạ nhìn nhìn đỉnh cao ốc, “Cục cưng ở trong phòng trông trẻ của Đế Không?”

“Làm sao ạ?”

“Đi.” Mặc kệ mặt của Vinh Ninh kéo dài ra bao nhiêu, nghi ngờ nặng đến bao nhiêu, Tô Nhất Dạ vẫn túm lấy cánh tay của hắn tiến vào trong cửa.

“Chị…”

“Chị biết rõ em đang tức giận, nhưng bây giờ không phải là lúc để bực bội.” Tô Nhất Dạ cắt ngang lời Vinh Ninh, ấn phím thang máy lên tầng cao nhất, “Chú Vinh cũng là vì tốt cho cục cưng cùng em, em đừng có trẻ con mà náo loạn ở đó nữa.”

“Ha ha…” Vinh Ninh cười khổ, “Chị cũng nói là em trẻ con mà náo loạn sao? Chị cũng không biết cha em ông ấy đã…”

“Chị biết rõ, bằng không chị cũng sẽ không tới đây.” Vừa về đến nhà họ Vinh, mẹ Vinh đã nói rõ ràng tường tận chuyện của Vinh Ninh, Vinh Tề bị Vinh Ninh làm cho tức đến nỗi bờ môi cũng biến thành màu tím, buồn bực ngồi ở trên ghế salon không nhúc nhích, Tô Nhất Dạ chơi thân với Vinh Ninh nhất, có quan hệ tốt nhất cũng được hắn nghe lời nhất, đành phải chạy tới đây mang Vinh Ninh và cục cưng quay về nhà họ Vinh.

“Cha của em cũng chỉ đang quan tâm em thôi, thật ra em cũng rõ ràng hơn bất kỳ ai, không phải sao?”

Vinh Ninh kinh ngạc nhìn cô, mím môi không nói chuyện.

“Chị biết từ lúc cục cưng xuất hiện trước mặt em, em vẫn luôn tự trách, ngay cả năm đó, em cho rằng em ngoan ngoãn nghe lời chú Vinh đi làm, thậm chí tình nguyện từ bỏ cho ước mơ thiết kế châu báu chuyên nghiệp của mình đi tham gia chính trị, chỉ là vì để cho Vinh Viễn nghĩ mình cần phải làm giống vậy.”

Tô Nhất Dạ dùng giọng điệu chậm rãi, vỗ vỗ bờ vai hắn, bốn mắt nhìn nhau, Vinh Ninh suy yếu tựa vào tường thang máy, Tô Nhất Dạ quả nhiên là hiểu rõ hắn.

“Chị hiểu em, tuy rằng chị biết vết thương không ở trên người mình, thì vĩnh viễn cũng không biết rốt cuộc người khác đau nhức bao nhiêu.”

Hắn vẫn luôn thích che giấu lòng của mình thật sâu, mang theo cái mặt nạ dối trá cùng vẻ tươi cười để sống, đến lúc tỉnh lại, chơi chán rồi mới phát hiện năm đó mình khốn kiếp cỡ nào, hắn lại cố hết sức đi đền bù tổn thương đã tạo ra cho người khác năm đó, bằng không cũng sẽ không để cục cưng muốn làm gì thì làm, tuy rằng phương pháp thực hiện có hơi không đúng, nhưng đây mới là một Vinh Ninh thiện lương nhất, không phải sao?



“Chú Vinh từ trước không phải đã là ông già ngoan cố không chịu thay đổi rồi sao, bây giờ chú ấy chỉ là hy vọng em và Vinh Viễn có thể sống hạnh phúc, hy vọng hai người các em có thể sớm tìm được người mình yêu nhất, kết hôn, sinh con, một nhà tam đại đồng đường (ba đời cùng chung sống) mà thôi, em biết chú Vinh biết em có một đứa con gái lớn như vậy, chú ấy cao hứng biết bao? Lấy tóc của cục cưng và em đi làm xét nghiệm DNA, cũng không phải là vì thanh danh của mình, mà là em là con của chú ấy, chú ấy biết rõ rốt cuộc nhược điểm lớn nhất của em là gì, một khi động đến tình cảm liền rất khó rút ra, nuôi đứa bé thay người khác thì làm sao? Dù sao nhà của em cũng không phải không nuôi nổi đứa bé phải không?”

Thấy Vinh Ninh vẫn không nói lời nào, Tô Nhất Dạ cũng không tức giận, nhanh chóng đi lên vuốt cái đầu sắp kích động kia, “Chú Vinh cũng chỉ dùng sai phương pháp mà thôi, này này này, Vinh Ninh, em còn không biết cha của em cũng với cha chồng kia của chị là người bảo thủ đến cỡ nào? Nhưng mà dưới cái gương mặt đó của họ, vẫn luôn là lo lắng con mình đến vô cùng khủng khϊếp, lại vẫn luôn trưng ra cái bộ mặt sợ mất mặt mũi bản thân, chuyện kia đúng là chú Vinh làm không đúng, nhưng mà em phải học được cách đứng trên vị trí của người khác để suy nghĩ, nếu em là chú Vinh, em cũng sẽ để cho con của mình không bằng không chứng mà rơi vào trong vòng xoáy tình thân sao?”

Tô Nhất Dạ hiểu phải nói đến tình để động đến lý, để cho Vinh Ninh không có cách nào phản bác, đã sớm rõ ràng về công phu miệng lưỡi của Tô Nhất Dạ, người chết cũng có thể bị cô nói thành kẻ sống, tức đến nỗi muốn nhanh chóng gϊếŧ chết mình đi, làm sao lại không thể bị cô nói đến phải nuốt xuống ngọn lửa nóng nảy tức giận này.

“Cho dù là chuyện gì cũng có chị đi thuyết khách, thật sự là… Chị không đi làm chuyên gia đàm phán gì đó thực sự là lãng phí tài năng nay của chị đó.”

Mặc dù biết Vinh Ninh nói tuyệt đối không có ý khích lệ cô, nhưng cô cũng lười tính toán chi li với Vinh Ninh, “Chị nói đều là sự thật, có nói dối hay không, ngay cả em cũng muốn gạt chuyện cục cưng với chị, chị còn chưa tính sổ với em đâu! Nhưng mà…”

Ánh mắt Tô Nhất Dạ bỗng nhiên ảm đạm xuống…

“Chị đã phân tích rồi, một ngày nào đó em sẽ gặp được mẹ của cục cưng, và tìm vể cả cái đoạn trí nhớ bị mất kia của mình, thật ra thì đồ vật chính là như vậy, lúc em tìm thì có làm sao cũng không tìm được, lúc em chuẩn bị từ từ buông tha thì nó lại tự tìm tới, em vẫn luôn nghĩ nhiều như vậy làm gì, người mệt cũng không chỉ có em, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, so với đám ruồi bọ không đầu kia thì vẫn tốt hơn nhiều.”

“Em biết.” Vinh Ninh rầu rĩ nói, cửa thang máy mở ra, đi một bước ra ngoài, Tô Nhất Dạ nhìn bóng dáng ảm đạm kia của Vinh Ninh cũng thở dài với hắn, Vinh Ninh chán chường như vậy, tuyệt đối không giống nó chút nào.

“Vinh Ninh, mang cục cưng quay về nhà họ Vinh đi, nói thế nào thì bé cũng là cốt nhục nhà họ Vinh, chú Vinh vẫn luôn muốn có cháu trai, cháu gái, nhìn thấy cục cưng ông nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Vâng.”

“Em đó…” Tô Nhất Dạ bước đến, khoác lấy bờ vai của hắn, “Vui vẻ chút đi, cho dù là không suy nghĩ cho chú Vinh, ít nhất cũng đừng để cho cục cưng nhìn thấy cái bộ dáng chán chường khó coi này của em.”

“Đã biết…” Vinh Ninh chau lại đôi mày đẹp của hắn, Tô Nhất Dạ lúc nào cũng dài dòng như vậy, luôn nhìn thấu ý nghĩ trong mắt của hắn, Tô Nhất Dạ vừa bực mình vừa buồn cười đấm hắn một quyền, “Cười cho chị!”

“Hì hì…” Vinh Ninh nhe răng nhếch miệng với Tô Nhất Dạ, đây là cái nụ cười kiểu gì?

“Quả thực còn khó coi hơn so với khóc.” Bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa, Vinh Ninh đành phải đi theo sau cô, cái gì gọi là khóc không được cũng cười không xong? Đây chính là trạng thái phiền muộn hiện tại của hắn.

Nhưng hắn đã tìm được đầu sỏ gây nên chuyện này, bông tai mà người phụ nữ kia tháo chạy đã bỏ rơi đang ở trong tay hắn, càng thêm khơi dậy quyết tâm cho dù đào ba thước đất cũng phải tim ra người phụ nữ đó của em.

Cô chạy tôi liền đuổi theo, nhìn xem hai người chúng ta ai có thế lực và kiên nhẫn hơn.

Tô Nhất Dạ và Vinh Ninh vừa mới vào phòng trông trẻ, lần đầu tiên lại thấy trong phòng chỉ có một mình cục cưng nắm tay vịn máy trò chơi chơi game, Vinh Ninh kỳ quái nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng chỉ còn lại có một mình cục cưng, mà không có ba đại tiểu quỷ của tập đoàn Đế Không, rốt cuộc mới thở ra một hơi dài.

Không thể trách hắn quá lo lắng, mà là ba tiểu quỷ kia, ngoại trừ Niếp Tinh bên ngoài trông có vẻ bình thường ra, hai đứa còn lại quả thực còn khiến cho người ta sợ hơn cả hồng thủy mãnh thú.

Tuổi còn nhỏ đã di truyền tế bào của cha mẹ bọn nó, một đứa là vua chiếm diện tích, một đứa thì thiên hạ đều là vật của mình, một đứa lại muốn rượu đỏ với người đẹp, sống mơ mơ màng màng.