Chương 47: Chương 18.1 Gặp nhau, gặp lại, đối địch

Vinh Ninh đen mặt, xoay người lại, tay phải vọt một quyền hướng trên tường.

Có bản lĩnh chạy,thì hắn có bản lĩnh truy đuổi! Người phụ nữ kia tốt nhất học được kỹ năng biến mất không để lại tăm hơi, nếu không thì coi như đào ba tấc đất, hắn nhất định sẽ khiến cô từ trong kẽ đất cũng phải chui ra!

--- ------ ------ ------ ------ --- -----

An Bảo Bối ngơ ngơ ngác ngác lên xe bus, Trên phần bụng, vẫn còn dính nước dưa hấu, hành khách trên xe nhìn cô một mặt quái dị, An Bảo Bối không thể làm gì hơn khác là cúi đầu giao tiền xong đến ghế ngồi xuống, bên ngoài thời tiết vẫn nóng bức như trước , mở cửa sổ ra, cảnh sắc bên ngoài xe bus mang theo luồng khí nóng .

Sau khi lên xe bus, lòng bất an cuối cùng cũng ổn định, cô thở hổn hển, nhưng lại không biết rốt cuộc là hoảng sợ việc gì.

Không hiểu sao xuống xe,lại ngẩn người đứng nhìn không khí nhộn nhịp hai bên đường, một lúc sau mới đột nhiên nhớ ra,cô cơ bản không biết nên ngồi xe gì để về nhà.

Thành phố A thay đổi cực nhanh, đã từng là thành phố chỉ có một con đường, mấy năm này lại là đột nhiên phát triển mạnh, khắp nơi đều là nhà cao tầng, trạm xe buýt cũng thay đổi không ít. Nếu không phải đứng ở chỗ này, cô sẽ không phát hiện nơi đây đã thay đổi nhanh như vậy, hại cô không phân biệt được đông tây nam bắc.

Từ trong túi áo móc tiền ra, ước chừng năm tờ tiền, cộng lại mới chỉ có năm nhân dân tệ.

An Bảo Bối suy sụp hết than lại thở, số tiền này thuê xe cũng không đủ, nhìn qua biển hiệu của trạm xe buýt, trên mặt chỉ rõ địa điểm trạm đến, cô nhìn đến hoa mắt chóng mặt, An Bảo Bối gãi gãi đầu, cảm thấy trước mắt đều là những ngôi sao nhỏ đang bay, đến cùng cô vẫn phải đi chiếc xe đó, lại cần phải chuyển vài xe mới có thể đến chỗ cô muốn đi?

Nhìn xung quanh, không có một bóng người, ngay cả người để hỏi đường cũng không có.

An Bảo Bối ngồi ở trên mặt ghế trạm xe buýt, tinh thần uể oải nghĩ, nếu như ngày hôm qua cô chịu nhận điện thoại di động Trác Văn Dương thì tốt rồi, bây giờ cũng không tới nông nỗi này, ngay cả thứ có thể liên lạc với người khác cũng không có.

Giống như một con cừu con lạc đường, An Bảo Bối hứng lấy ánh mặt trời nóng bỏng xa lạ lại quen thuộc của thành phố âm thầm sầu não.

Bên tai truyền đến tiếng kèn xe hơi, An Bảo Bối vẫn như cũ không có tinh thần nhìn qua đó, dù sao kết quả cũng giống nhau thôi, cô không có bạn ở thành phố A, nói với Trác Nhất Phong tự mình nhất định sẽ trở lại ngọn núi lúc xế chiều, ai lại mở xe rồi cùng cô ấn còi vậy?

Tô Nhất Dạ bỏ kính râm xuống, rõ ràng thấy cô gái với vẻ mặt chán nản đang ngồi đằng kia chính là An Bảo Bối.

Giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, nói lớn về phía cô, “Có phải An tiểu thư đó không?”

An tiểu thư, An tiểu thư, cái gì mà tiểu thư, cô đâu phải, có tiểu thư nào mà trên người chỉ có 5 đồng, bị lạc đường, còn không biết trạm xe công cộng ở đâu, muốn đi taxi thì lại không đủ tiền, đó thực sự là tiểu thư sao?

Cứ cho cô là tiểu thư đi nhưng có vị tiểu thư nào lại nhếch nhác hơn cô không? Trên váy dính đầy nước dưa hấu khó tẩy, cô muốn ném chiếc váy này đi nhưng nghĩ như vậy lại càng làm cô khó chịu hơn, dù sao cũng mua nó ở nước Pháp, bây giờ cô đang ở Trung Quốc, giá trị sẽ cao hơn, bây giờ ném đi thực sự rất đáng tiếc.

Giản Dị còn đang dồn hết tâm trí vào việc suy nghĩ tình hình ở đây, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Tô Nhất Dạ, đơn giản cho rằng cô ấy nhận nhầm người, “Có phải em nhầm người rồi hay không?” Giản Dị vuốt tóc cô hỏi.

“Làm sao em có thể nhận nhầm người được chứ? Em chính là gặp qua người nổi tiếng sẽ không bao giờ quên.”

Lại nữa lại nữa rồi…

Vẻ mặt Giản Dị có chút bất đắc dĩ, việc vợ anh không bao giờ nhận lầm người có thể coi là chưa bao giờ sai, ai mà dám nghi ngờ việc đó, chắc chắn cô ấy sẽ liều mạng chứng minh cho mà xem.

Thuỵ Thuỵ ngồi ở ghế sau, cũng giống như mẹ mình cho rằng đó nhất định là An Bảo Bối, Thuỵ Thuỵ kéo kính cửa xe xuống, thò đầu ra gọi An Bảo Bối, “Mẹ nuôi!”

Mẹ nuôi cái gì chứ, cô đâu có con nuôi đâu?



An Bảo Bối thở dài, Thuỵ Thuỵ bĩu môi tiếp tục kêu to, “Mẹ nuôi! Là con, là Thuỵ Thuỵ, con đã nói chuyện với người trên máy bay đó!”

Máy bay?

An Bảo Bối đột nhiên thông suốt ngẩng đầu, chiếc xe Bentley màu đen bốn chỗ, trong đó đã có ba người ngồi, cô nhận ra ba người đó, là gia đình ở trên máy bay, Dập Dập ngồi ở phía sau, bộ dáng thật giống bé trai ngoan ngoãn, còn đang đeo cái tay nghe gì đó, có lẽ là đang nghe nhạc.

Dập Dập bỏ tai nghe xuống, đôi mắt vô thần nhìn lướt qua An Bảo Bối rồi lại đeo tai nghe lên, nhắm hai mắt lại, bộ dáng không quan tâm đến gì cả.

“Ừm, Thuỵ Thuỵ, Tô tiểu thư, Giản tiên sinh?’ An Bảo Bối đứng lên, từ từ đi đến chỗ chiếc Bentley đang đỗ.

“Thế giới này thật nhỏ, không ngờ có thể gặp cô ở đây!” Tô Nhất Dạ tươi cười nhìn An Bảo Bối, sau đó trừng Giản Dị một cái, như là đang nói, anh thấy chưa, em nhất định không nhận sai người mà!

Giản Dị cười với An Bảo Bối một cái, nói, “Thật sự là rất trùng hợp, An tiểu thư.”

“Vợ quản chặt.” Dập Dập vẫn nhắm mắt như cũ, không mặn không nhạt nói một câu, Thuỵ Thuỵ che miệng cười trộm, còn nụ cười trên khuôn mặt Giản Dị trở nên cứng ngắc, con lớn của anh đúng là không để cho cha nó một phân mặt mũi nào, việc vợ quản nghiêm này cũng không thể tuỳ tiện nói cho người ngoài.

An Bảo Bối nhẹ nhàng cười, hoá ra là một nhà bốn người, nhìn vào có thể cho người khác thấy gia đình này hạnh phúc bao nhiêu.

“Đúng rồi, An tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?” Tô Nhất Dạ chầm chậm nhìn xuống bên dưới, điểm đích chính là vệt nước dưa hấu kia.

An Bảo Bối có chút mất tự nhiên, cô đúng là không thể che được vết bẩn kia, “Tôi…” Xấu hổ mở miệng nói, “Tôi lạc đường rồi.” Cô cười khổ nhìn gia đình bọn họ, cô lớn như vậy rồi mà vẫn có thể lạc đường, thực sự là rất buồn cười đi?

“Ha ha..” Tô Nhất Dạ che miệng cười trộm, “An tiểu thư thật sự rất đáng yêu, rất giống với Niếp Tinh.”

“Niếp Tinh?” Đó là ai vậy? Vì sao chỉ trong ngày hôm nay mà cô đã được nghe tên nhiều người họ Niếp vậy?

“À… Đó là con trai của bạn tôi, thằng bé đúng là háo sắc, cả ngày chỉ đi theo anh trai sinh đôi của mình, tuy nhiên thằng nhóc đó cũng có lúc rất thú vị, nếu có cơ hội nhất định sẽ cho cô gặp mặt.”

“Ưm… Được rồi.”

“Phải rồi, nếu An tiểu thư không ngại thì để chúng tôi đưa về nhà đi?” Tô Nhất Dạ nhìn xung quanh, “Nơi này vừa xa vừa ít phương tiện, mà cô lại không biết đường, chúng tôi đưa cô đi…”

“Ừm, quả thực tôi rất ngại.” Tuy nói vậy nhưng An Bảo Bối lại cực kỳ phân vân, họ chính là cứu tinh của cô a!

“Không sao đâu, coi như là trả ơn lần trước cô đã giúp chúng tôi.” Tô Nhất Dạ quay đầu nói với Thuỵ Thuỵ, “Thuỵ Thuỵ mau mở cửa xe, để cho mẹ nuôi vào.”

“Vâng!” Thuỵ Thuỵ vui vẻ mở cửa, vẫy vẫy tay với An Bảo Bối, “Mẹ nuôi, mau vào đây, ngồi bên cạnh Thuỵ Thuỵ.”

An Bảo Bối vừa lên xe, Thụy Thụy đã kề sát người cô không buông, cậu thích ngửi mùi hương trên người An Bảo Bối rất giống với mùi của mẹ cậu.

" Thụy Thụy nói này, ngồi cạnh con chính là anh trai con, con trai lớn Giản Sách, hay gọi Dập Dập là được."

"A,chào Dập Dập, người bạn nhỏ." An Bảo Bối hướng phía cậu cười, Dập Dập mở mắt chậm rãi nói: "Chào."

An Bảo Bối nghiêng đầu, cô luôn cảm thấy Dập Dập là đứa trẻ lanh lợi quá mức.

"Mẹ nuôi, anh Dập Dập rất lợi hại !" Thụy Thụy chen vào nói: "Anh tham gia thi đấu vẽ, nhât định sẽ lấy giải cao nhất."



"Có thật không?" An Bảo Bối giả vờ kinh ngạc nhếch miệng: " Dập Dập lợi hại vậy sao?"

"Cũng tàm tạm thôi". Dập Dập xoay đầu qua chỗ khác, nhàn nhạt trả lời một câu, giải nhất là bởi vì cậu có thực lực, căn bản cũng không có gì đáng để khoe . Đúng là nhà của cậu thật là vô cùng phiền phức, thấy một nói một, làm hại cậu không biết lấy vẻ mặt gì đối đáp.

"Không chì có vậy a, anh còn được phóng viên phỏng vấn, nói anh là một tiểu thiên tài họa sĩ trên thế giới, mẹ nói, không lâu nữa anh sẽ trở thành đại họa sĩ, nói chung .......là danh hiệu rất tuyệt."

An Bảo Bối sờ đầu Thụy Thụy chợt nhớ trong nhà mình cũng có một tiểu quỷ, cậu nói"Mẹ nuôi, người làm sao vậy?"

"A, không có gì chỉ là đột nhiên nhớ con gái của mẹ thôi."

"Nha, Thụy Thụy nháy mắt: "Mẹ nuôi khi nào có thời gian thì mang chị nhỏ tới chơi cùng Thùy Thùy nha? Thụy Thụy rất ngoan, tuyệt đối không bắt nạt chị nhỏ đâu."

"Được rồi, Thụy Thụy ngoan nhất." An Bảo Bối cười dịu dàng, đến lúc đó Thụy Thụy mà nhìn thấy tiểu nha đầu An Bảo Bảo kia thì không biết ai mới là người bị bắt nạt không chừng.

"Đúng rồi, An tiểu thư cô muốn đi nơi nào?"

"A, đường Xuân Hi hoặc đường Thiên Kiều, đưa tôi tới nơi nào không xa nơi này là được rồi."

"Cô đừng khách khí như vậy." Tô Nhất Dạ hướng cô cười: "Hiếm khi gặp nhau, chúng tôi trực tiếp đưa cô về nhà là tốt nhất."

"Không phải." An Bảo Bối hoang mang giải thích, cô sợ Tô Nhất Dạ đối với cô nảy sinh hiểu lầm: "Nhà tôi ở đường Xuân Hi, công ty em trai tôi ở đường Thiên Kiều, vì thế tôi tới chỗ nào đều giống nhau."

Đường Thiên Kiều? Đường Xuân Hi? Hai nơi này một là đường thương mai nổi tiếng công ty nước ngoài đều ở đó, một là khu dân cư cao cấp thành phố A, tùy tiện một chỗ cũng liền lên tới năm, sáu vạn nhất bình, nhìn dáng vẻ An Bảo Bối thực sự là không giống người ở nơi đó, có thể đây chính là cái gọi là không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo được.

"Nha? Không biết gia đình An tiểu thư buôn bán gì vậy?"

"Có liên quan tới phương diện y học, nhưng mà cha và em trai tôi quản lí, tôi cũng không rõ lắm."

"Phương diện y học?" Tô Nhất Dạ cẩn thận suy nghĩ một chút về danh sách nước, ngoài trừ công ty y dược Trác Thức lớn nhất nước Pháp ra cô không nghĩ ra còn ai trên phương diện này: "Không biết Trác Nhất Phong lão tiên sinh cùng cô là có quan hệ gì?"

"Đó là cha tôi a."

Tô Nhất Dạ khóe miệng co rút, thật không thể tin được, hai bọn họ vậy mà lại có cùng liên quan.

"Thật không tiện, thói quen nghề nghiệp, gặp cô đã hỏi."

"Không sao." Trực giác nói cho An Bảo Bối, Tô Nhất Dạ này người nhà đều tốt, nói cho bọn họ biết những điều này cũng không có gì hại, ngược lại bọn họ và mình đều thẳng thắn đối với nhau hơn, chính mình nếu như ở trước mặt bọn họ mà giấu giấu diếm diếm cũng không tốt lắm.

"Đúng rồi, các vị muốn lên trên kia hay sao?"

"Một chú trước đây đã nói với chúng tôi, mỗi tuần có một ngày, nếu không có chuyện gì khác thì chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp mặt gia đình.""Thật tốt a". Cô ở A thị ngoại trừ An Kỳ ở ngoài sẽ không có bạn bè, An Kỳ vẫn còn bận việc, tới hôm nay mới có thời gian gặp nhau, cô còn chưa kịp nói xong An Kỳ đã liền vội vã đi làm, để lại cô một mình, xui xẻo là lại đυ.ng phải tên Vinh Ninh vô cùng ghê tởm kia, đáng thương nhất là trang phục của cô và dưa hấu cứ như vậy mà tiêu tùng.

"An tiểu thư, nếu chúng ta có duyên như vậy, cô lại là mẹ nuôi Thụy Thụy, từ nay về sau nếu có chuyện gì hay không có ai uống trà chiều cùng, cô có thể tới tìm tôi"

An Bảo Bối ngẩng đầu lên,cô nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tô Nhất Dạ, cô vẫn cho là ngoại trừ An Kỳ ra thì ở ngoài không có người nào nguyện ý cùng mình làm bạn bè, cô mắt to lấp lánh, gật đầu nói: "Ừm!"