Chương 45: Chương 17.8

"Tôi......" An Bảo Bối đang nói lập tức dừng lại, cô suýt chút nữa đem tên thật của mình nói cho hắn biết rồi, "Chúng ta chỉ mới quen nhau, tên tuổi gì đó cũng đâu quan trọng."

"Cũng không thể nói như vậy được." Vinh Ninh sờ sờ mũi mình nói, "Bệnh viện tổng hợp với bệnh viện đa khoa cũng muốn biết tên thật của bệnh nhân."

"À, ra là như vậy." Nếu thật sự là như vậy thì khi đăng ký họ tên không phải xác nhận, "Trác Văn Đình."

"Trác Văn Đình?" Vinh Ninh ngoẹo cổ, dáng vẻ nghi ngờ nhìn cô, không phải lúc nãy ở chỗ hắn xảy ra tai nạn đã vạch trần lời nói dối của cô rồi sao, đã như vậy rồi mà hiện tại cô vẫn dùng tên giả để lừa anh?

"Thật sự là vậy mà." An Bảo Bối hốt hoảng giải thích, "Tên của tôi thật sự là Trác Văn Đình."

Cái tên Trác Văn Đình thật sự là do Trác Nhất Phong đặt cho cô, chỉ là do cô là nữ nên cái tên này không dùng được, nhưng cũng không có nghĩa là cô không dùng được cái tên này, ba chữ Trác Văn Đình này viết vào tài liệu cũng không sai.

Vì thế.... ... .... Cô không nói dối Vinh Ninh.

"Được rồi, Trác Văn Đình." Vinh Ninh nhìn y tá một chút, cô ta liền viết vài chữ lên tờ giấy.

"Chào cô Trác, bây giờ cho tôi xin tự giới thiệu về bản thân mình."

"A.... ... ... Được." An Bảo Bối nhìn gương mặt của Vinh Ninh, cô đã sớm biết hắn tên gì, nghe hắn nói tự giới thiệu cũng chỉ cảm thấy vô nghĩa.

"Tên tôi là Niếp Vân, hiện tại đang làm việc cho chính phủ, anh em có ba người thì tôi xếp thứ hai."

"Niếp.... ..... Nhưng......." An Bảo Bối vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, hắn không phải Vinh Ninh sao? Vậy tại sao lại nói tên mình là Niếp Vân?

"Sao?" Vinh Ninh nở nụ cười nhìn cô, hỏi:"Nhưng cái gì vậy? Lẽ nào cô Trác đối với tôi có thắc mắc?"

"Tôi...... A..... Không....... Cái kia...... Không có gì đâu." Mặt An Bảo Bối đỏ bừng, ánh mắt đảo qua đảo lại, trong lòng rối loạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Hắn không phải Vinh Ninh sao? Vậy thì tại sao lại gọi là Niếp Vân? Không phải lãnh đạo của tập đoàn Đế Không chỉ có một sao? Từ lúc nào Vinh Ninh biến thành Niếp Vân vậy hả?

Chẳng lẽ từ tám năm trước hắn đã lừa cô? Nhưng.......Thật sự có khả năng đó sao?! Cứ cho rằng cô hiểu hắn không hết, nhưng ít nhất cô cũng biết rõ họ tên thật của hắn, tập đoàn Tài chính Đế Không do hắn anh quản lý cô cũng đã từng thăm qua, chứng minh thư cũng ghi rõ ràng họ tên là Vinh Ninh, khi nhìn thấy hắn mọi người cũng chào một tiếng Vinh đại thiếu gia, vốn là cùng họ Niếp không có quan hệ.

Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra? Không lẽ từ khi hắn gặp tai nạn đến bây giờ cô vẫn nhận nhầm người?

Trên thế giới này thật sự có hai người giống nhau như hai giọt nước? Thậm chí là cả giọng nói cũng giống?!

An Bảo Bối bị những lời thuận miệng của Vinh Ninh làm cho mơ hồ, đầu ong ong một mảng lớn, cô không hiểu, cũng không biết, người đàn ông ngồi trước mặt cô rốt cuộc không phải là Vinh Ninh mà cô biết, có lẽ.....

Khuôn mặt An Bảo Bối càng rối rắm như vậy, nụ cười trên môi Vinh Ninh càng thâm thuý, đúng như hắn nghĩ, trời sinh cô không phải loại phụ nữ biết che giấu cảm xúc, trong lòng suy nghĩ cái gì đều hiện hết lên trên mặt, tuy cô ở trước mặt hắn ngang bướng không chịu thừa nhận nhưng vẻ mặt của cô cũng đã bán đứng chính mình rồi.

Hắn không muốn ép buộc người khác, có những lúc mềm mỏng so với mạnh bạo lại càng có hiệu quả hơn, vừa rồi nói với cô như vậy hắn cũng đã cảm nhận được cô với mình đã có cảm giác đối địch, lúc nãy đã chế nhạo cô như vậy, bây giờ dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô, giống như con thỏ đáng yêu vô hại vậy.

Cái tên Niếp Vân này đương nhiên là hắn bịa ra, thực sự người sở hữu cái tên này là anh hai Niếp Minh, thân phận cũng giống như hắn đã nói, khi hắn định nói tên thật của mình thì thấy cô không hứng thú, nhưng lúc hắn nói tên mình là Niếp Vân cùng với nghề nghiệp thì trong mắt cô xẹt qua tia hoang mang cùng nghi ngờ đã được hắn thu vào mắt.

Cô chắc chắn biết tên thật của hắn nhưng khi hắn nói tên của người khác ra, cô lại đang suy nghĩ tên Niếp Vân đó làm sao có thể là của hắn, rồi tâm trí cô càng hoảng loạn, ánh mắt cũng càng thêm mông lung.



Qua các suy đoán trên, hắn kết luận cô nhất định biết hắn lúc trước là ai, nếu là như vậy thì vừa rồi lúc hai người nói chuyện, những lời nói của cô tất cả đều là dối trá.

Vinh Ninh ðáng nhẽ nên tức giận, vì cô rõ ràng, rõ ràng biết hắn nhưng lại cố ý đóng kịch, nhưng hắn vẫn đè nén cảm xúc này xuống đáy lòng, hắn muốn biết rõ ràng cô là ai, mà khi bị người khác làm chuyện có lỗi với mình, cô không hận, cũng không oán giận hắn mà nhất định đến đây xem tình hình của hắn, cũng chính vì lời nói của người khác mà vô tình hoặc cố tình làm động tác cảm hoá, trong lòng hắn âm thầm xác nhận cô là người tốt.

Sự thật là cô là người tốt nhưng có lẽ bị hắn phản bội, bây giờ cô tìm hắn chắc là trả lại những gì hắn đã làm với cô.

"Đúng là cô gái không có chính kiến." Trong lòng Vinh Ninh âm thầm nhận xét.

Nếu cô dùng tên giả gạt hắn, hắn dùng tên của anh hai Niếp Minh dùng cũng sẽ không sai chứ?

Nhưng cô cũng nói đúng một câu, đã đợi cô tám năm rồi, hắn cũng không ngại lãng phí thêm một ít thời gian nữa, từ từ dùng " lấy lời nói để chiếm cảm tình", từ quan hệ bạn bè tiến đến xa hơn, làm khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

"A, thật vậy sao?" Vinh Ninh trả lời, "Vậy thật sự cô không quen biết tôi."

"Đương nhiên.... ...." An Bảo Bối lẩm bẩm nói . "Tôi làm sao có thể quen biết người làm việc cho chính phủ như anh chứ, cũng bởi vì tôi là người dân thường như bao người khác thôi....... Đứng trong đám đông thì sẽ không phân biệt được."

Ít khi thấy cô gái này tự ti về bản thân, Vinh Ninh vô thức buột miệng nói ra, "Không phải, tôi thấy cô Trác rất tốt, nếu như cô ở trong đám đông, không ai thấy được thì tôi cũng sẽ thấy được cô."

Nếu không tại sao giữa chốn đông người, ngay cái nhìn đầu tiên hắn lại cảm thấy mình đã cùng cô quen biết? Cảm giác đó rất chân thật, tuyệt đối không phải giả dối......

Mặt An Bảo Bối đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, ngẩng đầu rồi nhì hắn, hắnanh thật sự quá gống Vinh Ninh, từ khuôn mặt, giọng nói, đến cả phong cách nói chuyện cũng giống y như đúc, nhưng hắn lại không phải?

Không được không được!

An Bảo Bối lập tức ngừng nhìn hắn, hắn không phải Vinh Ninh, nhưng hắn lại có khuôn mặt giống hệt Vinh Ninh, cô sợ nếu nhìn tiếp sẽ đối xử với hắn giống như Vinh Ninh mất.

"Căn bản là vết thương của cô Trác đã được băng bó cẩn thận, mời cô theo tôi đi làm kiểm tra về thân thể một chút." Y tá gập lại bệnh án, dịu dàng nói.

"Sau đó phải làm gì?" Vinh Ninh hỏi.

"Hình như xương của cô Trác có vấn đề, bây giờ tôi muốn đem cô ấy đi chụp X quang." Y tá nói rồi đẩy chiếc xe lăn đến bên giường bệnh, "Cô Trác, mời ngồi, tôi sẽ đẩy cô đến chỗ chụp X quang."

An Bảo Bối nở nụ cười mỉa mai, cơ thể của cô người biết rõ nhất là cô, thật sự không sao nhưng mấy người này còn muốn kiểm tra, đã từng trải qua sự việc này ở trong bệnh viện nên An Bảo Bối rất rõ ràng, cái việc gọi là kiểm tra này chính là muốn lấy thêm tiền của bệnh nhân, ít nhất cũng phải vài trăm đồng, cô cũng ở đây đã tám năm rồi, tiền viện phí chắc cũng tầm hai ba ngàn đồng.

Thân thể cô hoàn toàn bình thường, nhưng vì làm cái kiểm tra kia mà tốn mất bao nhiêu tiền, cô thực cảm thấy áy náy.

"Tôi nghĩ tôi không phải làm kiểm tra đâu." Số tiền kia cô còn có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt.

Y tá có chút khó xử, bên để kiểm tra cũng đã liên hệ xong, bệnh nhân này lại không đi.

"Không sao, tiền viện phí của cô tôi sẽ trả, cô nhất định phải làm kiểm tra." Vinh Ninh như đọc được ý nghĩ của An Bảo Bối lên tiếng.



"Nhưng.... ... ..."

"Ha ha.... ......" Vinh Ninh nở nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ đến chói mắt, "Cô Trác muốn tôi ôm đi sao?"

Ôm cô? Ôm cô vào trong lòng hắn? An Bảo Bối hốt hoảng lắc đầu, "Không cần phiền anh, tôi có thể tự đi!"

Cô không muốn tiếp xúc thân thể với người đàn ông này, vốn cho rằng hắn là Vinh Ninh, để cho hắn ôm như trước kia cũng không có vấn đề gì, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi nhưng bây giờ nhớ lại cô vẫn động lòng, nhưng đã biết hắn không phải Vinh Ninh nên cô không muốn tiếp xúc thân thể với hắn quá nhiều.

An Bảo Bối nâng người dậy, hai tay chống lên giường, hai chân từ từ bước xuống, động tác cẩn thận từng li từng tí, ngồi lên xe lăn, bỗng một đôi tay to lớn cầm lấy tay đẩy, cô ngước đầu lên nhìn thì thấy gương mặt dịu dàng đang cười tươi của hắn.

"Tôi đẩy cô đi."

An Bảo Bối lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay của mình, tâm trí không ngừng suy nghĩ, hắn thật sự không phải Vinh Ninh sao? Nếu vậy thì tại sao hắn lại cho cô cảm giác giống như Vinh Ninh?

Dù muốn biết nhưng cô không thể hỏi hắn được, hỏi hắn cũng đồng nghĩa với việc cô tự vạch trần lời nói dối của mình, khi hắn nói mình là Vinh Ninh.... .... lúc đó cô nên làm gì mới phải? Lần đầu tiên cô vì tình cảm mà làm đầu óc mình rối loạn như thế, cô chán nản bỏ tay xuống, vì sao cô ngốc đến vậy? Chuyện gì đang xảy ra cô cũng không biết.

"Cô làm sao vậy?" Lời nói của hắn từ đỉnh đầu truyền đến, làm cô hoảng sợ, trong lòng dâng lên vài gợn sóng, "Không sao, chỉ là vừa rồi cảm thấy hơi choáng váng."

"Ra là vậy, vậy thì CT não nhất định phải chụp, nếu não bị chấn động thì nguy rồi, sẽ có hại đối với cơ thể, sau này đừng tự đánh vào đầu, nếu thấy choáng váng thì dựa vào ghế."

"A.... ..... Biết rồi." An Bảo Bối trầm giọng nói, cô không cần biết hắn có che giấu tên thật của mình hay không, điều này cùng cô không liên quan, nhưng việc này lại gián tiếp nói cho cô biết hắn đã biết cô dùng tên giả gạt hắn, cả hai người dùng tên giả gạt nhau, làm sao lần thứ hai bên nhau đây? Đã như vậy rồi thì không cần tiếp tục mối quan hệ này nữa, giữ bình tĩnh để ổn định lại cảm xúc, lúc hoảng hốt cô rất dễ lộ ra sơ sót.

Hai người đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không biết tới trước cửa phòng X quang lúc nào, ý tá đón nhận chiếc xe lăn rồi nói, " Tiên sinh, để tôi đưa vị tiểu thư này vào trong là được rồi, ngài đừng ở ngoài chờ đi."

"Được."

Đến khi được y tá đẩy vào bên trong phòng chụp X quang An Bảo Bối mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng đã ra khỏi tầm mắt mình.

"Cô Trác, dừng lại ở chỗ này là được rồi."

"A.... ...." An Bảo Bối từ từ đứng lên, hỏi lại cô y tá một câu, "Chụp X quang cần bao nhiêu tiền vậy?"

"Bởi vì cô Trác muốn chụp toàn thân nên phí có lẽ sẽ cao hơn bình thường, có lẽ là tầm năm, sáu trăm đồng."

"Năm --- --- ----" Năm, sáu trăm đồng?! An Bảo Bối mở to mắt kinh ngạc, từ khi nào giá lại tăng nhanh như vậy?

"Tôi có thể không làm hay không?"

"A? Cái này.... ...." Đã đến chỗ này rồi nhưng lại nói là không làm?

"Nhưng vị tiên sinh kia.... ..." Y tá lấy tay chỉ ra ngoài cửa, An Bảo Bối cười xấu hổ rồi nói, "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một chút được chứ?"

"Cô Trác.... ...." Y tá còn chưa kịp nói hết câu, An Bảo Bối đã mở cửa chạy ra ngoài, nhìn ngó xung quanh, tất nhiên là hắn không có ở đây, cô nghi ngờ một chút, có lẽ hắn đi đến nơi khác rồi.