- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
- Chương 40: Chương 17.3
Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
Chương 40: Chương 17.3
Bây giờ chính thức trở thành một người đàn ông ưu tú mà nói, An Bảo Bối sẽ lựa chọn làm gì?
Cho đến cuối cùng An Kỳ cũng không có nói Vinh Ninh bây giờ đã thay đổi cho An Bảo Bối biết, trong nội tâm của cô bây giờ đấu tranh nhiều như An Bảo Bối
An Kỳ ngay cả cơm trưa cũng không ăn, buổi chiều lại vội vã đi làm. Tới ban đêm hai người chỉ có thể liên lạc với nhau trong chốc lát qua internet.
An Bảo Bối chọn lấy một quả dưa hấu không quá lớn rồi cùng An Kỳ tạm biệt, dưới sự hướng dẫn của An Kỳ, cuối cùng cũng có thể tìm được bến xe bus và trực tiếp về nhà.
Đến giữa trưa ánh mặt trời so với buổi sáng còn gay gắt hơn. An Bảo Bối trong ngực ôm quả dưa hấu, đứng ở trước đèn giao thông, khẽ ngẩng đầu lên ngắm bầu trời màu xanh lam, mây trắng cùng mặt trời nóng bỏng kia.
Cùng An Kỳ gặp mặt, ngoại trừ gặp nhau ở bên ngoài, Vinh Ninh cùng chuyện của Cục cưng cũng làm cho cô thấy cảm động rất nhiều, cô đang suy nghĩ, tóm lại làm như thế nào, tuổi cục cưng không thuộc về bé ngược lại là thành thục cùng phản nghịch, nguyên nhân thật sự là vì từ nhỏ không có cha dạy dỗ sao?
Cô chỉ biết là lúc mình lúc còn ở cô nhi viện, chỉ cần là người có chút ít quan hệ với mình, thuộc về mình hay thuộc về gia đình mình, chốn ấy có thể che mưa chắn gió. Đối với cô, cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới. Không ngờ cục cưng có được ông ngoại, bé còn có mẹ bên ngoài còn muốn làm gì?
Qua tuổi trưởng thành, khiến cục cưng càng đem mọi chuyện đều giấu ở trong lòng mình, từ trước đến nay không cùng ai chia sẻ, cũng chưa bao giờ tự mình nói với ai, chẳng lẽ thật giống như lời của An Kỳ nói, nhìn cục cưng cứ như người lớn thật ra trong lòng cũng muốn có cha yêu thương bé sao?
Cô không để cho cục cưng đi tìm Vinh Ninh, cũng chưa bao giờ có ý định muốn chính mình cùng người khác phái kết giao, chính mình thuộc về mặc kệ gặp được chuyện gì đều là thuộc về loại người ngây ngốc như vậy, đối với người bày tỏ với cô, cô cũng chỉ muốn làm bạn với người yêu mến, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì đối phương đã bị cô làm cho sụp đổ tình cảm. Cô lần lượt mất đi những cơ hội yêu đương mới cũng có thể cho cục cưng mất đi cơ hội được cha yêu chiều.
Cô cắn môi dưới, đem ánh mắt chuyển về phía trước, lập tức cảm thấy trước mắt lờ mờ một chút, trước điểm dừng xe, cuối cùng xe bus cũng đã tới. An Bảo Bối lúc này mới nhớ ra ôm quả dưa hấu chạy trối chết. Tiếng còi xe ô tô bên cạnh người cô vang lên, quay nhanh đầu lại, một chiếc xe thể thao màu đỏ đã gần sát đến người cô.
Gần tới buổi trưa, Niếp Minh đưa cho Vinh Ninh một tập danh sách nhân vật.
Ninh Vinh nhìn danh sách tên người, tư liệu cùng với ảnh chụp, ngây ngây ngô ngô tự nhiên lại rất muốn ngủ.
“"Đây là danh sách phụ nữ của em trong tám năm trước, vì tường nhỏ một chút, anh ngay cả chín năm trước, mười năm trước cũng tìm." Vinh Ninh khóe miêng co quắp , nhìn lên chỗ biểu thị tên mấy người phụ nữ, nhưng có đến ba mươi mấy người như vậy, hắn líu lưỡi làm cho Niếp Minh nhìn bằng ánh mắt coi thường. Chậm rãi lạnh lùng nói một câu “ Em tự tìm?”
“dạ đúng…” Vinh Ninh lật từng trang một, trong đầu lại không có một chút ký ức dư thừa gì, một lần nữa nhìn lại, giống như cho tới bây giờ chưa từng được gặp qua.
Cho đến khi nhìn đến một trang cuối cùng, Vinh Ninh cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì, cầm tập văn kiện một phen ném thẳng tới bàn làm việc Niếp Minh “ chỉ có từng này?”
“chỉ có từng này…” Niếp Minh bề ngoài tỏ vẻ kinh ngạc, “ Vinh đại thiếu gia, từng này đã là nhiều rồi, em còn muốn thế nào?”
“ lúc trước em với anh đâu giống như những kẻ keo kiệt chứ!”
" Niếp Minh ngoại trừ tiền cùng vợ của mình cộng thêm cặp song sinh chuyên quấy rối thì tất cả bên ngoài đều không hứng thú.
“Em cảm thấy hình như thiếu một người” Vinh Ninh khẽ xoa cằm, cẩn thận suy xét lại. Sự kiện kia liên quan đến vụ tai nạn xe cộ năm đó, vừa mới khỏi hẳn từ bệnh viện đi ra.
Từ nhỏ hắn ở thành phố A lớn lên, nhưng sau khi bị tai nạn hắn đã mất đi rất nhiều ký ức, lúc nhỏ thì còn nhớ rõ, hắn đi ở đám người, đi ở thành phố A với chị cả luôn có một loại cảm giác.
Đi đến chẳng có mục đích, chỉ hy vọng nhìn thấy một chút cảnh vật quen thuộc cũng có thể có lợi cho trí nhớ đã mất. Đột nhiên phía sau lưng hắn có một người con gái kêu tên của hắn, nhưng vừa quay đầu lại khuân mặt của người con gái đó, khuôn mặt lại không có một chút cảm giác gì. Duy nhất biết rằng cô biết mình, có lẽ cô cũng có thể biết chủ nhân của số điện thoại kia là ai. Mất đi ký ứcmình như con cừu non lầm đường lạc lối, lúc đó cảm xúc kích động, vì tìm lại được trí nhớ của mình, hắn ở trước mặt mọi người nắm lấy tay cô gái đó rồi hỏi cô, cuối cùng đạt được từ cô là một cái đá vào chân hắn, bị cô ấy cười nhạo. mất đi trí nhớ của mình có chút không nhớ rõ tính cách của mình, duy nhất còn nhớ rõ là ở trên phương diện tình cảm, từ trước đến nay hắn không phải cái loại người không chịu trách nhiệm với phụ nữ, đến khi tai nạn xe cộ bị trời cao cướp đi ký ức quan trọng, mọi thứ đều không sao, bị người nào đó lôi bạn gái trước ra cười nhạo cũng không sao
Hắn cũng chỉ là muốn tìm về trí nhớ của mình, tìm về người ảnh hưởng đến cuộc đời hắn.
“ Em đang suy nghĩ gì?..” Niếp Minh cắt đứt tâm tư của hắn, Vinh Ninh bày ra khuôn mặt sầu đời, Niếp Minh khẽ nhăn mày, bộ dáng rất nghiêm túc, “ Xem ảnh mấy cô gái kia rồi nghĩ tới gì thế?”. Vinh Ninh lắc đầu “ không phải, em chỉ đang nghĩ, quen nhau 3 năm mà cố ây ra nông nỗi như vậy. Niếp Minh dựa vào thành ghế nhìn hắn, “ tư liệu anh tìm là không sai, đương nhiên trừ người em quên ra hả.”
“ không phải vậy, có phải hay không cần phải có một người…” Vinh Ninh cẩn thận suy nghĩ, hôm đó ở đầu đường bị cô gái kia đá cho một cước, tướng mạo đại khái là…~~~~
“ đầu tóc không dài không ngắn, buộc đuôi ngựa, vóc dáng chả có gì đặc biệt, nhưng mà hết sức gầy, làn da hơi ngăm, sau đó…. Đại khái là 1 cô gái như vậy,” Niếp Minh trong mắt đầy cười mà nhìn, “ Phụ nữ trên đường một đống, huống chi anh nói chỉ có một chút điểm tốt cũng không có, căn bản bề ngoài đều không có..” Vinh Ninh sờ sờ đầu, trí nhớ của hắn lẫn lộn, làm cho hắn thực không nhớ rõ cô gái kia lớn lên trông thế nào, nhưng nếu như lần nữa gặp nhau mà nói, thì hắn sẽ nhận ra.
“ được rồi, cầm lấy những thứ danh sách này rồi đi tìm họ, anh sẽ liên lạc với em sau”. Niếp Minh móc ra địa chỉ, đầu ngón tay lấy tờ giấy địa chỉ ấn theo mặt bàn đưa cho hắn, “Em đi đi, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, anh cả nói vài ngày này sẽ cho em nghỉ, dù sao trong lòng em suy nghĩ nhiều chuyện cũng không làm được việc gì, không lòng dạ nào làm việc không bằng cho em nghỉ, chuyên tâm mà đii tìm mẹ cục cưng đi”.
“Ừ”. Vinh Ninh cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn, nhét vào trong túi quần của mình, cầm lấy văn kiện chuẩn bị đi, Niếp Minh lần nữa gọi hắn lại. Không phải hắn lúc nào cũng gây phiền toái cho người khác, Lộ Phi bên kia thật vất vả từ chỗ Tô Nhất Dạ ra, hiện tại lại đến phiên em”. Vinh Ninh khẽ nghiêng đầu, tâm tư ngưng trọng: “ thật xin lỗi, đã khiến em thêm nhiều phiền toái”.
“Nếu đã biết phiền như vậy là tốt rồi, cho nên… nếu anh muốn chuộc lỗi, bất kể chúng ta là anh em tốt, còn có cục cưng, còn có mẹ của cục cưng, anh phải hết sức tìm ra cô ấy, đối đãi với cô ấy thật tốt, đối với chúng ta họ là một món quà báo đáp tốt nhất”.
Vinh Ninh ngây người một hồi, mang theo bộ dáng khổ sở cười nhẹ gật đầu, đi ra khỏi văn phòng của Niếp Minh.
Niếp Minh nhìn cánh cửa đóng chặt khẽ mỉm cười, tim của hắn chỉ cơ vợ của hắn mới giúp hắn cởi bỏ. sự nghiệp tập đoàn Đế Không hết thảy cũng đều nằm trong lòng bàn tay Ngôn Hoan.Lộ Phi sống không như người thường, từ trước đã không hiểu tình yêu, chỉ hiểu được cố gắng chiếm giữ lấy Ngôn Hoan, cũng quỳ gối dưới váy Tô Nhất Dạ, sống chỉ lạnh như băng hiện tại chỉ còn lại trong ngày thường không nhất cho người khác thêm phiền toái lại thường xuyên thích che đậy cảm xúc không để cho người khác nhìn thấu Vinh Ninh, bây giờ hạnh phúc vốn có của hắn ngày càng gần.
Khỏe mạnh, hắn mới có thể sống tiếp
“ Vinh Ninh, cậu cố gắng lên ~”. Anh em có thể sẽ giúp được anh.
--- --- --- --- ----- ---- ----- ------ ----- ------ ------ ------ ------ ----- ----- --- --- --
Vinh Ninh vẻ mặt đầy tâm sự bước vào trong xe của mình, cầm trong tay tờ giấy địa chỉ Niếp Minh đưa, nhìn nhìn, đem tờ giấy để qua một bên, xe hơi ở trên đường chạy băng băng, trong xe tỏa khí hơi lạnh, nhưng ngược lại hắn cảm thấy oi bức, kéo cửa sổ xe xuống, không khí mang theo dòng nước ấm, theo tốc độ xe quay cuồng, hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, tâm tình cũng trở nên bực bội hẳn lên.
Không hiểu nổi nguyên nhân khiến hắn bực bội, đầu dường như cũng rối loạn thành một mớ tung tùng phèo, suy nghĩ không cách nào sửa sang lại rõ ràng hiểu, có một loại cảm giác trong đầu lưỡng lự không chắc, trước sau lại không tìm ra nguyên nhân tại sao lại như vậy.
Niếp Minh đã đưa tư liệu, hắn mới biết rõ thế nào là mạnh mẽ, nhưng là vì cái gì lại không tìm thấy chủ nhân của số điện thoại kia?
Những người phụ nữ kia quả thật đã từng cùng mình quen biết, nếu như vậy ngày ấy trên đường cái cô kia đá hắn 1 cước luôn miệng nói là bạn gái trước của hắn? Vì sao hắn lại không có chút ấn tượng gì về cô cả? Nếu quả thật là đã từng quen thì tại sao Niếp Minh lại đưa tư liệu của cô cho hắn, vì cái gì không có cô gái kia tồn tại?
Là cô đang nói dối?
Vinh Ninh suy nghĩ sâu xa, tại sao cô lại nói dối hắn? Cô nói dối hắn để làm gì? Lời nói dối có lợi cho cô sao? Nói như vậy cô biết rõ hắn mất đi 1 phần ký ức quý giá, cả người, cả trái tim điều trống rỗng một mảnh, có vài người sẽ thừa dịp này mà chen vào. Trên thực tế hạng người thừa dịp người ta không nhớ mà chen vào thì trên đời hắn không phải chưa từng gặp qua.
Nhưng cô lại không có, hắn nhận thấy cô không giống với những người khác, không hám lợi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cho đến hôm nay sau khi Niếp Minh đưa tài liệu cho hắn. Vinh Ninh mới phát hiện ra người đó còn dấu bao nhiều điều bí mật, hắn tức giận kéo kéo cổ áo mình, hơi nóng liên tục phả vào mặt, tâm tình lại càng bực bội hơn.
Khuôn mặt của cô lại hiện lên trước mặt hắn, khuôn mặt kinh ngạc mang theo một chút nghi hoặc. Trong chốc lát giống như mọi bí mật được cởi bỏ, Vinh Ninh giật mình, có lẽ cô gái đó nhất định biết chủ nhân của số điện thoại đó là ai, nhưng lại không nói cho hắn biết, nếu hắn với cô như chưa từng quen, vậy sao cô lại biết hắn? Biết chủ nhân của số điện thoại kia, không lẽ cô và chủ nhân số điện thoại là bạn bè thân thiết?
Hắn nhất định phải tìn được cô gái kia, hắn cách chân tướng chênh lệch rất xa?
Trong nội tâm kí©h thí©ɧ mọi suy nghĩ lại lần nữa kí©h thí©ɧ
Thành phố A nói là lớn nhưng cũng không lớn, nói là nhỏ cũng không nhỏ, tìm một người lại không có dễ dàng gì, cho dù Niếp Minh tìm ở trên hệ thống mạng internet, cũng không tìm được cô gái kia, chứ đừng nói họ tên, ngay cả diện mạo hắn cũng không nhớ rõ ràng. Bao trùm hắn là sự chán nản, hối hận đã đánh tan trí nhớ của hắn, tại vì sao qua nhiều năm như vậy mới nhớ cô cùng chủ nhân số điện thoại thực sự là một người. Bảy năm rồi, trải qua suốt thời gian bảy năm, bây giờ hắn mới nhớ tới thì còn tác dụng gì? Chắc có lẽ cô ấy đã rời khỏi thành phố A đến nơi khác sinh sống rồi,… Hắn không có thông tin về cô, không biết họ tên của cô, cho dù đi tìm khắp nơi trên thế giới, như vậy chả khác gì mò kim đáy bể
Hắn hít sâu một hơi, bàn tay hắn ấn giữa vô lăng nhấn một cái, tiếng còi xe lập tức vang lên vang dội điều này nhìn như trống rỗng.. Một giây sau, trên đường dành cho người đi bộ có một cô gái đi qua, mà đèn đã đổi thành đèn đỏ, Lúc này Vinh Ninh mới thật sự thu lại ý nghĩ của mình, nhanh chóng phanh xe lại, cuối cùng hắn và xe hắn an toàn dừng lại ở ven đường.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng
- Chương 40: Chương 17.3