Chương 35: Chương 16.1: Điều đầu tiên tốt nhất đừng gặp lại

Ngụ ý trong lời nói, cũng không ai vì thái độ của Vinh Ninh mà giận hắn. Cái loại chuyện suy bụng ta ra bụng người, có đúng hay sai không cần phải làm rõ ràng.

"Ừ." Vinh Ninh khó xử ấp úng nói một câu, "Ngày đó, thực... Thực xin lỗi."

"Là anh em với nhau." Lộ Phi thuận tiện vỗ vào lưng Vinh Ninh một cái, "Nếu như vì vài câu nói mà xảy ra xung đột, rồi cãi nhau không chịu nghe lời nói của người kia, vậy còn gọi là anh em sao? Mấy lời đó, cũng không ai để tâm ngoài, anh ba à."

Vinh Ninh thoáng chốc nở nụ cười, lộ ra hàm trăng trắng tinh, "Uh, là anh lòng dạ hẹp hòi."

"Nói ngắn gọn thôi." Niếp Minh liếc nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, nói nhanh lên, anh còn phải mang cặp song sinh của anh đi đón mẹ chúng nữa."

"Đúng rồi, mau suy nghĩ biện pháp, làm sao mới có thể tìm được mẹ cục cưng."

Tuy là nói như vậy, nhưng nếu chỉ nói thôi mà có thể tìm được mẹ cục cưng, hắn đã sớm đi tìm, đành chịu vậy tiểu nha đầu kia rất kín miệng, cô chỉ nói mấy chuyện lặt vặt của mẹ mình, đại loại là rất thích hoa, trí nhớ kém, thân hình vạm vỡ, chỉ dựa vào những điều ấy thì rất khó thay đổi sự tình, khoan đã, đợi một chút.

Nhưng mà những chuyện cụ thể như mẹ cô tên gì, lúc nhỏ sống ở đâu, trừ mẹ cô ra ở bên ngoài, cục cưng có quen biết ai hay không, khi hỏi đến mấy vấn đề này, cục cưng lập tức giữ miệng kín như bưng, ở trước mặt hắn một chữ cũng không nói, mặc cho hắn có làm bất cứ phương pháp gì với cục cưng cũng đều vô dụng.

"Đi theo dõi cục cưng đi, bất kể như thế nào mà nói, nhất định bé sẽ liên lạc với người nhà!" Lộ Phi mở miệng đề nghị.

"Chiêu này nhất định không được." Niếp Minh đẩy mắt kính, "Trong mắt của anh, không phải Vinh Ninh theo dõi cục cưng, mà là cục cưng giám sát bên cạnh Vinh Ninh."

Một câu này của Niếp Minh ý tứ quá rõ ràng, trong lòng Vinh Ninh có chút khó chịu, nắm chặt lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không thể nào! Cục cưng nhà em đáng yêu như vậy, sao có thể giám sát em chứ?"

"Đừng xúc động." Niếp Minh cầm tay Vinh Ninh chậm rãi ném sang một bên, chỉnh lại cổ áo bị Vinh Ninh túm nhăn, "Anh đang phân tích vấn đề với em."

Vinh Ninh ngây người chốc lát, rồi ngồi xuống ghế sa lon lần nữa, xoa xoa tay mình, hắn chính là loại người hễ gặp chuyện liên quan đến người nhà và bạn bè, máu nóng sẽ đặc biệt nổi lên, xúc động đến mức hắn không kìm chế được, ổn định lại tâm tình nói, "Ý anh là, em không nên làm phiền đến anh."

"Có lẽ anh đã dùng sai từ rồi, nhưng trong mắt anh nhận thấy thì chính là như vậy, nếu như em nghe không thuận tai, vậy tốt nhất là bỏ qua nó đi, coi như trong đầu em chưa bao giờ nghe từ đó."

Vinh Ninh híp mắt nhìn anh, lời này quả nhiên có tác phong của Niếp Minh, chỉ là nghe anh nói có chút nhàm chán, hắn cũng không phải là người máy, tất nhiên không thể bỏ ngoài tai, thở dài một hơi, Niếp Minh trời sinh nói chuyện thẳng thắn, hắn đương nhiên có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi."

"Em không thấy rằng Cục Cưng với em luôn như hình với bóng sao? Bất kể là em đang ở đâu, ở nhà cũng vậy, đi với chúng tôi cũng vậy, mà đi làm cũng thế nữa, một bước đứa nhỏ ấy cũng không rời khỏi em, thế nhưng nhất quyết không chịu liên lạc với người nhà, anh nghĩ ngoại trừ việc đứa nhỏ đang giám sát em ra, anh thật sự không còn từ gì để miêu tả."

"Nhưng mà, Cục Cưng là con của em, nó quấn quýt lấy em như vậy, là việc hết sức bình thường, có lẽ do một thời gian dài chưa gặp mặt cha của mình, nay khó khăn lắm mới gặp lại, nên mới không muốn rời xa khỏi em."

"Vậy vì lý do gì đứa nhỏ này không chịu liên lạc với mẹ nó? Tại sao bây giờ cục cưng lại muốn nhận quan hệ cha con với em, rồi lại không muốn nói với em, tên thật của mẹ nó?"

"Có lẽ..." Giọng nói Vinh Ninh nhỏ dần, đột nhiên cảm thấy hắn đang tự lừa gạt chính bản thân mình, "Có lẽ... mẹ của cục cưng hận em..."

"Vậy thì lại càng kỳ quái, nếu như mẹ đứa nhỏ hận em, vì sao lại cho một mình cục cưng tới tìm em? Theo cảm nghĩ của một phụ nữ thông thường, nếu cô ấy cố ý không muốn em tìm thấy, cô ấy tuyệt đối không cho phép con gái mình đến tìm em."



Niếp Minh nhìn Vinh Ninh lặng lẽ cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, "Vinh Ninh, bình thường em cũng không quá ngốc nghếch, là một người rất nhạy bén, làm sao lại trở nên ngu ngốc vào lúc quan trọng thế này? Đừng vì cục cưng gọi em một tiếng cha, em đã hưng phấn đến mức quên cả trời đất, trong mắt của anh, cục cưng kia, rất thông minh, không đoán được trong cái đầu đó đang suy nghĩ điều gì, cũng chỉ có mỗi đứa nhỏ ấy mới biết mà thôi."

Khuôn mặt Lộ Phi có điểm kỳ quái, bàn tay đặt lên vai Vinh Ninh khiến cho hắn thoải mái hơn, "Thật ra em thấy anh hai nói không sai, tâm tư đứa nhỏ kia bây giờ cực kì kín đáo, anh xem, anh cả, anh hai, kể cả Dập Dập bên nhà Tô Nhất Dạ không phải là họ đều có thể nhìn ra sao?"

"Khụ khụ..." Niếp Minh ngẩng đầu liếc Lộ Phi một cái, "Anh có thể xem lời em vừa nói ra, là đang khen ngợi song sinh nhà anh."

Lộ Phi lập tức rút tay về, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Phân tích của anh có lẽ rất chính xác..." Vinh Ninh ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, cúi khuôn mặt xuống đất, giống như bị mưa lớn dội cho ướt sũng toàn thân.

"Phân tích của anh không sai." Niếp Minh phủ định lời nói Vinh Ninh, "Anh cho rằng mẹ cục cưng không có ở thành phố A."

Vinh Ninh ngẩng đầu nhìn anh, "Không thể nào?"

"Không..." Niếp Minh nghĩ tới điều gì đó vuốt cằm, lông mày nhàn nhạt nhíu lại, "Có thể ở đây, cũng có thể không ở đây, nhưng chắc chắn một điều, bên trong thành phố A nhất định có vài người có quan hệ họ hàng với cục cưng."

Anh ngẩng đầu nhìn người kia, "Vinh Ninh, rốt cuộc lúc trước tại sao mẹ Cục Cưng lại bỏ trốn khi đang mang thai? Có phải cô ấy là người gây ra tai nạn xe với em hay không, còn nữa không biết chừng là chủ nhân của cái sim kia"

Vinh Ninh gật đầu nói, "Em đoán tai nạn xe năm đó của em cùng với cái thẻ sim kia đều liên quan đến mẹ Cục Cưng, về phần tại sao mẹ Cục Cưng lại mang đứa nhỏ chạy trốn..."

Nghĩ đến ngày đó ở trong phòng ăn nói với Cục Cưng về những chuyện kia, "Em nghĩ... Có lẽ nguyên nhân là do em? Anh cũng biết, em..." Trong lòng Vinh Ninh có chút rối rắm, Lộ Phi cười mỉa tự hiểu những lời phía sau, "Bởi vì năm đó chúng ta đều xem tình cảm là thứ vô dụng chỉ dùng để đùa giỡn người khác."

Vinh Ninh trừng mắt liếc anh một cái, Lộ Phi không nói nữa, hai tay từ phía sau lưng chống lên đầu của mình, "Câu vừa rồi em nói cũng không hề sai, trừng mắt nhìn em làm cái gì? Vả lại, anh ba, năm đó hai chúng ta có bí mật gì đều nói cho người kia nghe hết, nhưng về chuyện mẹ Cục Cưng cậu chẳng chịu hé môi với em lời nào, nếu như năm đó trước khi mất trí nhớ anh nói cho em biết tên của mẹ Cục Cưng, hiện tại cũng đâu tới nông nỗi này?"

Vinh Ninh dựa lưng vào sofa, nếu như năm đó hắn biết rằng, bản thân có một đứa con gái, lại xảy ra tai nạn ô tô, đến nỗi làm cho hắn bị mất đi trí nhớ, như vậy hắn nhất định sẽ đem chuyện mẹ Cục Cưng nói hết cho Lộ Phi biết.

Trời có gió thổi mây tan, người có họa phúc khó lường, nếu như ai đó có năng lực nhìn thấu được tương lai, thì hiện tại sẽ giảm bớt được những vết thương khắc cốt ghi tâm chứ?

Trên thế giới không có hối hận, cũng không có cổ máy thời gian đi đến tương lai, chỉ có hiện tại.

"Anh thấy chúng ta nên chia ra ba đường." Ngôn Hoan nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt mấy người kia đồng loạt hướng về phía trên người Ngôn Hoan, "Lộ Phi, về chất lượng thu thập tin tức, em là người lợi hại nhất trong tất cả chúng tôi, nên sẽ đi điều tra toàn bộ kết nối điện thoại ở tập đoàn tài chính Đế Không và trong nhà Vinh Ninh, máy tính, kể cả sử dụng Internet, một khi phát hiện cái gì không thích hợp, lập tức báo cáo."

"Được." Lộ Phi nhún vai, ngoại trừ tập trung vào công việc hiện tại anh cũng muốn có thêm ít việc bên ngoài để làm.

Ngôn Hoan nhìn về phía Niếp Minh, trong lòng Niếp Minh tự biết rõ nhiệm vụ của bản thân, "Em sẽ sử dụng mạng lưới thông tin rộng lớn kia, xem có thể điều tra thêm chút ít tin tức về mẹ Cục Cưng hay không."

Ngôn Hoan gật đầu nói, "Nhiệm vụ của anh chính là theo dõi nhất cử nhất động của Cục Cưng."

"Về phần em..." Ngôn Hoan nhìn Vinh Ninh một cái, cuối cùng quyết định nói, "Tự mình cố gắng nhớ lại những chuyện trước kia là được rồi."

Vinh Ninh xấu hổ nở nụ cười, nếu hắn có thể lấy lại được đoạn kí ức bị mất kia, hắn đã sớm nhớ ra mẹ Cục Cưng là ai, việc gì phải làm phiền đến, các anh em cũng rất bận rộn của mình?

"Không cần để ý."



"Ai bảo chúng ta anh em chứ?"

Mấy người cùng lúc nhìn nhau, đột nhiên tất cả đều nở nụ cười coi lời kia là quá khách sáo, họ rất đồng cảm với tình hình hiện tại.

"A..." Phương Trạch Tây ngủ một mạch từ đầu đến giờ hiện tại vừa mới tỉnh dậy anh chậm rãi đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngáp một cái, nước mắt tụ lại trong hốc mắt.

Thật là, ngay ở chỗ này cũng không ngủ ngon nữa, dụi dụi mắt, hai tay giang rộng gác trên ghế sofa, "Cần gì phiền phức như vậy."

"Em có biện pháp gì hay sao?"

"Lúc trước tại sao mẹ Cục Cưng lại bỏ anh ba mà đi? Còn không phải là do bị anh ba lừa gạt? Nhưng anh ba là người đàn ông rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng để cho đối phương biết rằng mình quan hệ với nhiều người cùng lúc, sở dĩ mẹ Cục Cưng rời bỏ anh ba, nhất định là bởi vì cô ấy thấy anh ba ở cùng với người phụ nữ khác, cố tình bỏ rơi mẹ Cục Cưng,hoặc là mẹ Cục Cưng vô tình nhìn thấy anh ba dây dưa với phụ nữ, nên đau lòng đi khỏi thành phố A để lánh mặt anh ba, một thân một mình nuôi dưỡng Cục Cưng."

Hai mắt Phương Trạch Tây mơ hồ quan sát sắc mặt Vinh Ninh, "Nếu thật sự giống với chuyện đầu mà em nói, như vậy thật quá tốt, chỉ cần tìm hết những người phụ nữ từng có quan hệ với anh ba, hỏi thăm một chút không phải là xong rồi sao?"

"Biện pháp này anh cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng mà lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy bể, nếu các cô ấy không chịu nói cho Vinh Ninh thì thế nào?"

"Anh hai, có nhiều phương pháp vẫn tốt hơn, chung quy theo lời của anh cả đều muốn anh ba nhớ lại những người phụ nữ tám năm trước? Mấy người chúng ta cứ làm theo mệnh lệnh của anh cả, còn anh ba chỉ cần đi tìm những người phụ nữ anh ấy từng qua lại là được, về phần của em..."

Phương Trạch Tây từ trên ghế salon đứng dậy, đem áo khoát của Ngôn Hoan trả lại cho anh, hai tay nhét vào túi đi ra ngoài, hướng phía sau phất phất tay, "Em… em đi về ngủ tiếp đây."

Buồn ngủ muốn chết, hiện tại anh không có tâm tình tham dự vào chuyện vui của mấy người trong kia.

Ngôn Hoan nhìn theo bóng lưng Phương Trạch Tây cười cười, "Được rồi, tan họp, cứ làm theo những việc hôm nay đã bàn."

Ngôn Hoan đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Vinh Ninh, "Đứa bé nào cũng có lúc làm sai, huống chi, chuyện năm đó là lỗi của em, phụ bạc mẹ của nó, dù có xảy ra chuyện gì cố gắng nhẫn nại, giải thích cho nó hiểu là được rồi."

"Ừ." Vinh Ninh gật đầu nhẹ, vài người bước theo sau Ngôn Hoan rời đi.

Đến nhà giữ trẻ tập đoàn tài chính Đế Không, Cảnh Thất đang chạy theo bắt lấy Cục Cưng, khuôn mặt Cục Cưng bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ hơn mình rất nhiều, tính cách đứa bé này so với Niếp Minh như một trời một vực, quả thật làm cho người ta không thể tin được rằng cậu chính là con trai Niếp Minh, nhưng khuôn mặt cậu cùng với Niếp Minh giống nhau y hệt, trái lại với cậu là Niếp Tinh, sinh ra đã là công tử bột chính hiệu, tính tình lại y chang Niếp Minh, một mình ngồi tĩnh lặng trên ghế đọc sách, dường như trên thế giới này có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cậu.

Khó trách An Bảo Bối, lúc nào cũng nói với cô cha mẹ sinh con trời sinh tính, không ai giống giống ai cả.

Lông mày Vinh Ninh nhăn nhó nhìn Cảnh Thất cười tủm tỉm vừa nói xong lời tỏ tình với Cục Cưng, bên kia tiểu Ngôn Thần cũng không yếu thế đứng trước mặt Cục Cưng, bày ra bộ dáng nghiêm túc bảo vệ cô.

Con gái không chịu nổi tức giận sắp sửa bùng phát, Vinh Ninh liền đẩy người Cục Cưng ra đứng phía sau mình, hai tay chống nạnh, cố ý trừng to mắt nhìn hai tên tiểu quỷ Tiểu Ngôn Thần cùng Cảnh Thất.

"Hai người các cháu đang làm gì thế hả? Bắt lấy con gái chú để ức hϊếp sao?"

Tiểu Ngôn Thần lao người vào đùi Vinh Ninh, ngẩng cao đầu ngước lên nhìn hắn, "Từ nay về sau Cục Cưng của chú Vinh chính là báu vật ở trong l*иg của anh Thần con đây!"

"Cục Cưng của chú Vinh chính là người phụ nữ của Cảnh Thất." Cảnh Thất cũng không chút yếu thế chen vào đứng cạnh người cao lớn kia, Vinh Ninh nâng lên lông mày lên nhìn cậu, "Đó là con gái chú! Chú không đồng ý!"