Chương 2: Chương 1.2: Cha ôm con

Cục cưng ngược lại cười tà ác, ngồi ngay ngắn trên ghế của Vinh Ninh, hết sức tự nhiên cầm lấy dao nĩa, chậm rãi cắt thịt trong mâm.

Vinh Ninh há mồm âm thầm thở dài, sau khi ổn định được tâm tình, ngồi ở vị trí đối diện cục cưng.

"Ăn ngon thật."

Cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng mấp máy, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Vinh Ninh nghi hoặc đối mặt với cô gái nhỏ đang ngồi đối diện kia.

Bé giúp cho hắn đúng vậy, nhưng đứa bé này đến cùng là ai? Chẳng lẽ là viện trợ từ nước ngoài do những anh em kia tìm sao?

"Cháu gái..."

"Muốn ăn sao?" Cục cưng cắt một miếng thịt, dùng nĩa cắm vào đưa cho hắn, tiếng nói ôn nhu tựa như kẹo đường, vững vàng chặn lời nói của Vinh Ninh lại.

"Không..." Vinh Ninh sững sờ chỉ chốc lát, bộ dáng tươi cười ôn nhu kia không để cho hắn có phân nửa cự tuyệt.

Thân thể của Vinh Ninh nghiêng về phía trước, há miệng hướng về phía miếng thịt trên nĩa, lập tức sẽ ăn được khối thịt, cục cưng nhanh hơn một bước ngậm lấy miếng thịt.

Khối thịt thơm ngào ngạt được cắt thành khối nhỏ, cuối cùng vẫn bị bé ngậm trong miệng.

Miệng Vinh Ninh vẫn mở rộng giữa không trung, nhìn bộ dáng vui thích kia của cục cưng.

Hắn nghĩ muốn gϊếŧ bé!

"Cha..."

Đôi mắt to của cục cưng chứa đựng nước mắt, đáng thương nhìn khuôn mặt từ từ vặn vẹo của Vinh Ninh.

"Cha thật là khủng khϊếp."

Trong lòng Vinh Ninh đột nhiên có cảm giác đã gây nên tội ác, đứa bé khả ái, mềm mại tựa như một đóa hoa nhỏ vừa mới nở, trong lòng của hắn sao lại có xúc động muốn gϊếŧ chết bé?

Cục cưng buồn bã để dao nĩa xuống, nước mắt trong hốc mắt chốc lát trào ra, tiếng khóc hoàn toàn làm rung động căn phòng.

"Oa... Cha thật khủng khϊếp! Cha nghĩ muốn gϊếŧ cục cưng!"

Mới vừa rồi mấy vị khách còn bị ánh mắt của Vinh Ninh hù dọa, lại đưa mắt chuyển dời đến trên người Vinh Ninh lần nữa.

Vinh Ninh dại ra một hồi lâu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Tuy nói hắn là vua nhỏ, nhưng mỗi lần đối mặt với những bạn nhỏ khác, người bị thương lúc nào cũng là hắn.

Vinh Ninh di chuyển cái ghế, lúng túng ngồi kế cục cưng, dang hai tay ra, lại không biết đến cùng phải làm gì.

Từng tiếng khóc kia, so với tiếng tàu chở máy bay phát ra càng thêm có tính xuyên thấu, làm cho người ta không biết làm thế nào đến trái tim cũng chậm mấy nhịp.

Lúc này, trên mặt Vinh Ninh mang vẻ tươi cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.

Cục cưng dừng lại một hồi, nhìn gương mặt cười khổ kia của Vinh Ninh, tiếng khóc càng lớn, "Oa! Cha thật khủng khϊếp!"

Miệng Vinh Ninh mở rộng, khuôn mặt đầy u sầu nhìn bé...

Rõ ràng hắn... Ngay cả... Lời cũng chưa nói...

Trên mặt của hắn... Rõ ràng chính là khóc không ra nước mắt, nụ cười bất đắc dĩ vô tận.

"Việc này..." Vinh Ninh đột nhiên không biết phải nói như thế nào, hai tay dừng ở giữa không trung, ngay cả mình cũng sắp muốn khóc chung với cục cưng rồi.

"Chú sai rồi..." Rõ ràng... Hắn căn bản không có làm gì sai.

"Cho nên, cháu tha thứ cho chú được không?" Vinh Ninh tận lực làm cho giọng nói của mình nhu hòa.

Hắn dám thề, lớn như vậy rồi, nói chuyện với mấy đứa trẻ khác, giọng nói cũng không có nhu hòa như vậy.

"Cha..." Cục cưng oanh oanh yến yến kêu danh xưng kia, Vinh Ninh cũng bất chấp mình đến cùng có thật sự là cha của bé hay không, chỉ có thể dịu dàng gật đầu.

"Ừ, cục cưng là công chúa nhỏ ngoan nhất, nghe lời nhất, không khóc không khóc..."



Mắt to ngập nước kia, bởi vì khóc thút thít trở nên sưng đỏ, mặc dù không ảnh hưởng đến gương mặt xinh đẹp của cục cưng, nhưng cũng đủ làm cho Vinh Ninh đau lòng.

Mặc dù không hiểu đứa bé này đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Đối với "Người làm cha lần đầu" như Vinh Ninh mà nói, việc duy nhất có thể làm chính là tận lực để âm thanh dịu dàng lại, ấm áp tựa như ngày xuân trong ánh mặt trời.

Có lẽ thủ đoạn đối phó với cục cưng thật sự dùng được, cục cưng lập tức ngoan ngoãn thu hồi nước mắt, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn trề ra.

Cô gái nhỏ thở dốc một hơi thật dài, uốn lưng lên, giống như một con đà điểu nhỏ.

"Cha, cục cưng khát."

Tiếng nói khàn khàn như muỗi kêu kia, xông vào lỗ tai Vinh Ninh.

Ánh mắt không dám nhìn đứa bé vặn vẹo trong người kia, Vinh Ninh vươn cánh tay, một tiếng vỗ tay vang lên, "Nhân viên phục vụ!"

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn, một mực cung kính đi tới, tiêu chuẩn cúi người chín mươi độ, "Vinh đại thiếu gia cần gì?"

"Cho ly nước táo..." Như là nhớ tới cái gì, vội mở miệng lần nữa, "Ép ngay!"

"Dạ, Vinh đại thiếu gia."

Nước trái cây rất nhanh được đưa tới, hai tay Vinh Ninh nâng cái ly lên, dè dặt đưa tới trước mặt cục cưng, khuấy động ống hút nhỏ, sợ mình không cẩn thận, lại khiến vị công chúa nhỏ này nhìn thành bắt nạt mà khóc.

"Nước táo ép ngay, cục cưng uống cái này sẽ hết khát."

Mắt cục cưng chớp chớp, mở cái miệng nhỏ nhắn ra cắn ống hút, khẽ hút nhẹ nhàng, nước trái cây liền vào trong miệng của bé.

Cục cưng một hơi uống nửa ly, cuối cùng buông ống hút ra sờ sờ bụng của mình.

Mắt to chuyển chuyển, nhìn thần thái Vinh Ninh dè dặt, cục cưng nở nụ cười với hắn.

Lượng nước khóc ra ngoài vừa rồi cũng đã bổ sung xong, cho nên bé còn có thể khóc thêm một hồi.

Người bé nhỏ cất giấu tâm sự bên trong, ngoài mặt lại là một bộ dáng bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra nửa phần khác biệt, Vinh Ninh vừa mới thở dốc một ngụm, trái tim còn không buông xuống hết được, cục cưng từ trên ghế nhảy xuống, bàn tay nhỏ bé trắng mịn vỗ vỗ váy của mình.

Vinh Ninh không dám thất lễ, lập tức đứng thẳng thân thể chuẩn bị nghe lệnh bất cứ lúc nào, thân sĩ dường như khom lưng, kéo tay cục cưng, "Công chúa nhỏ có yêu cầu gì?"

Cục cưng cười ngọt ngào, lộ ra nụ cười ngọt ngào kia, "Cục cưng muốn đến nhà vệ sinh."

"Tuân lệnh!" Vinh Ninh đứng thẳng người, cúi đầu với cục cưng, vừa vặn hắn cũng có thể đi toilet một chuyến sửa sang lại bộ dáng như dân Châu Phi chạy nạn của mình.

Bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất trong hành lang, Vinh Ninh đột nhiên nghĩ đến cục cưng rất nhỏ, bộ dáng thoạt nhìn giống như sáu bảy tuổi, cũng không biết có phải cuộc sống có thể đến trình độ tự gánh vác hay không.

Còn chưa tới toilet, Vinh Ninh dừng bước lại hỏi thăm, "Cục cưng muốn đi phòng vệ sinh nam hay phòng vệ sinh nữ?"

Không ngoài dự liệu, cục cưng trả lời một hơi, "Nhà vệ sinh nữ."

Vinh Ninh gật đầu nhẹ cũng không đáp lời, đến cửa phòng vệ sinh nữ, chỗ kia là cấm địa của đàn ông, hắn cũng không thể đi vào, cho dù hắn đã thành cha từ trong miệng cục cưng.

Vinh Ninh "Ôi" một tiếng ngồi xổm người xuống đỡ lưng cục cưng, "Cục cưng vào đi, chú cũng vừa vặn đi chỉnh đốn một phen."

Rượu đỏ kia mặc dù được Vinh Ninh lau sạch sẽ, nhưng mặt cùng với đầu tóc vẫn hoàn toàn dính sền sệt, may thay hắn là đàn ông, đầu tóc không quá dài, tắm cũng rất nhanh.

Cục cưng rõ ràng không muốn, cả gương mặt khả ái lại bịt kín bất mãn nhàn nhạt.

"Không cần, cha phải đi vào với cục cưng."

Hiển nhiên tốc độ tiêu hóa sự tình của Vinh Ninh vô cùng mau, mặc dù không biết tại sao lúc nào cục cưng cũng gọi hắn là cha, nhưng trước lạ sau quen, kêu mình vậy mà lại thành thói quen.

Mặt Vinh Ninh lộ vẻ khó xử, sợ cục cưng lại khóc trước mặt của mình một lần nữa, đành phải than thở nói với bé.

"Cục cưng đi tiểu tiện, chú chờ ở cửa con đi ra được chưa?"

Cục cưng lắc đầu, "Không muốn, cục cưng muốn cha cùng cục cưng đi vào."

Thương lượng không được, thân thể Vinh Ninh một lần nữa đứng thẳng, nhìn nam nữ đứng trước toilet bắn tới ánh mắt kỳ quái đối với hắn.

Khuôn mặt vốn trắng nõn bị ánh mắt kia nhìn chăm chú vào cuối cùng cũng đỏ lên.



Vinh Ninh nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ánh mắt lóe lên nhìn qua xung quanh, một tay dựa vào vách tường, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Cục cưng giống như nhịn không nổi, hai chân kẹp lại, trên trán đều toát ra mồ hôi, trong hốc mắt lại một lần nữa chứa đầy nước mắt, giọng nói cũng thay đổi kỳ quái.

"Cha là đồ tồi! Không để cho cục cưng đi xuỵt xuỵt..."

Cục cưng kẹp lấy hai chân, vẫn không quên duỗi ngón tay ra chỉ đầu Vinh Ninh thổ lộ bất mãn của mình, lên án ác tính của hắn.

Người từ trong phòng rửa tay đi ra, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, rối rắm nhíu chặt lông mày.

Ánh mắt nhìn về phía Vinh Ninh, dường như nói ra: Người đàn ông này đến cùng là làm cha thế nào vậy? Con gái muốn đi nhà vệ sinh, nhưng lại ngăn cản không để bé đi?

Vinh Ninh hết đường chối cãi, sự thật căn bản không phải như những người kia nghĩ.

Cục cưng dựa vào vách tường của nhà vệ sinh, Vinh Ninh ăn nói khép nép lần nữa, "Cục cưng ngoan ngoãn, tự mình đi vào."

"Không cần!" Cục cưng giận dữ vọt quả đấm lên, "Nếu bên trong có người xấu bắt cóc cục cưng thì làm sao? Cục cưng vừa có tiền vừa đáng yêu như vậy nhất định sẽ bị người ta bắt cóc!"

Khóe miệng Vinh Ninh co quắp, tiểu quỷ này thỉnh thoảng vẫn muốn khen bản thân có nhiều điểm đáng yêu.

Vinh Ninh thở dài một hơi, tiếp tục khuyên bảo nói, "Cục cưng tự mình vào đi, bên trong không có người xấu bắt cóc cục cưng, chú chờ cục cưng ở cửa có được hay không?"

Khuyên bảo nói cũng không làm cho cục cưng nghe lọt tai, cho nên cục cưng quyết định muốn dùng chỗ được buộc Vinh Ninh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Cục cưng chỉ cửa nhà vệ sinh nữ, tiếng nói giơ lên được cao cao , "Cha cùng cục cưng đi vào a, nơi này có rất nhiều dì không có mặc đồ trong đấy!"

Vinh Ninh đã bắt đầu ngổn ngang trong gió, bởi vì hắn thấy cô gái mới vừa đi khỏi phòng vệ sinh nữ ném cho hắn một ánh mắt khi dễ.

"Biếи ŧɦái!"

"Thật không nghĩ tới, dáng dấp đẹp trai như vậy, nhưng kết quả lại là biếи ŧɦái thích rình coi!"

"Mình biếи ŧɦái coi như xong đi, còn lợi dụng con gái đến rình coi, không chỉ có biếи ŧɦái, còn có vô sỉ!"

… …

Vinh Ninh dám thề, lớn như vậy, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng bị người mắng như vậy.

Thế nhưng lại nói hắn biếи ŧɦái? Cho dù hắn thật sự biếи ŧɦái muốn đi rình coi, cũng sẽ không rình coi những bà già này!

Vinh Ninh hít sâu một hơi mạnh, đẩy thân thể cục cưng để cho bé nhanh đi vào, hắn cũng không muốn ở chỗ này bị người khác nghĩ thành kẻ điên rình coi.

Đầu Vinh Ninh đầy hắc tuyến ngăn chặn tiếng nói muốn điên cuồng hét lên nói, "Con tự mình vào, nhanh lên cho chú!"

Cục cưng vẫn lắc đầu như cũ, thuần khiết chớp hai mắt kéo ống quần của hắn, "Không muốn đâu, cha, không cần khách khí với cục cưng, cùng đi nha..."

Vinh Ninh cắn răng một cái, không chịu nổi ánh mắt đến từ bên ngoài kia, trong đầu bốc lên một đám lửa, dứt khoát nhẫn tâm khiêng thân thể cục cưng vọt vào phòng vệ sinh nam.

Hai chân cục cưng vùng vẫy, bàn tay nhỏ bé trắng mịn nắm thành quả đấm gõ lưng Vinh Ninh, khóc rống oa oa kêu to, "Cha chính là đồ cặn bã!"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Người đàn ông khiêng bé gái nhỏ mặc đồ phồng ra như công chúa xông vào phòng vệ sinh nam, đang lúc mọi người tiểu tiện trong chỗ đi tiểu, giương miệng rộng nhìn bộ dáng vô cùng hung dữ của Vinh Ninh cùng đứa nhỏ đang khóc nháo.

Một tình cảnh con gái không nên nhìn, mặt Vinh Ninh đen lại dùng tay bưng kín hai mắt cục cưng, hung dữ nhìn đám người đang giải phóng những thứ kia ra phẫn nộ lên tiếng cảnh cáo.

"Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua cha mang theo con gái tới phòng vệ sinh nam à! ?"

Mọi người sửng sốt, rối rít kéo quần lên, rời khỏi nhà vệ sinh giống như tránh ôn dịch.

Vinh Ninh tức giận thở không ra hơi, đành phải đưa cục cưng đến phòng kế bên, "Xuỵt xuỵt đi!"

"Cha là xấu đản! Cha là người cặn bã!" Cục cưng giơ cánh tay lên lau nước mắt tận tình khóc lóc kể lể, "Lại mang cục cưng là một xử nữ thuần khiết đáng yêu thiện lương như thế tới nhà vệ sinh nam!"

Mắt Vinh Ninh trừng to dọa người, sắc mặt hóa đen càng thêm lợi hại.

Lộn xộn cái gì, đứa nhỏ tuổi không lớn lắm thế nhưng miệng lại nói xử nữ xử nữ không ngừng, thật không biết cha mẹ của bé làm như thế nào, thế nhưng cái gì cũng nói cho con của mình.

"Cha là đồ tồi!" Cục cưng dùng cặp mắt khóc đến sưng đỏ trừng hắn, bàn tay nhỏ bé đập một cái, phòng kế bên bị bé đóng sầm lại.