Chương 32: Cha con nói chuyện (2)
Nghe tiếng kêu đau của con trai, Đông Bác Hải cực kỳ lo lắng, vội
nghiêng người xuống, xoay cánh tay của cậu qua hỏi:
“Có sao không?”
“Không sao!” Ôm cánh tay lại, Q Tử lắc đầu, ở
trước mặt cha không thể giống như ở trước mặt mẹ, biểu hiện thật yếu ớt, huống chi lúc này da đau thật, đối với cậu mà nói thì thật sự không
sao! Thấy con trai ôm tay, Đông Bác Hải cảm thấy cậu
bé đang giấu đau đớn, buông cánh tay đang nắm cậu bé ra, anh xoay người
bước về phía chiếc xe kia.
“Anh yêu, kỹ thuật lái xe của em thế nào!” Tiếng nói quyến rũ của cô gái bên trong xe. Người đàn ông giống như con chó Nhật đang nịnh
nọt nói
“Bảo bối, kỹ thuật lái xe của em thật là giỏi, giỏi giống như em ở trên giường......!” Nói rồi còn dùng móng vuốt mập mạp bóp nhẹ
hai vυ" của cô gái một cái.
“Ghét, anh thật là hư nha!” Ngoài miệng thì cô
gái nói ghét, thật là xấu, nhưng mà đôi tay lại như con rắn nhanh nhẹn
quấn lên cái cổ mũm mĩm của ông ta, đưa đôi môi ướŧ áŧ xinh đẹp lên ——
“Phanh phanh phanh ——” Đột nhiên, một tiếng đánh vào thủy tinh làm phá
hư phong cảnh, cắt đứt nụ hôn nóng bỏng triền miên của hai người, người
đàn ông không nhịn được xoay người rồi mở cửa xe.
“A, anh làm gì đấy?” Ông ta còn chưa kịp thấy
rõ, người gõ cửa là nam hay nữ, thì bị người đánh một quyền quật ngã ông ta!
“A......” Thấy ông ta ngã xuống đất, cô gái bên trong xe hét lên một tiếng, sợ tới mức co rúm lại, không dám đi ra. Khuôn mặt xinh đẹp anh khí bức người, lửa giận
kiêu ngạo, nắm chặt tay, cắn răng nghiến lợi từng bước một tiến tới gần
người đàn ông ngồi dưới đất, người đàn ông sợ tới mức liên tục lui về
phía sau, run rẩy cánh môi
“Vị đại ca này...... Có lời gì hãy...... từ từ nói.” Cậu bé mím môi, vui mừng nhứơng mày, đây chính
là sự cưng chiều của cha sao, thật sự rất ngọt, rất ấm, rất hạnh phúc!
“Nói xin lỗi với con trai tôi!” Đông Bác Hải
tiến lên níu lấy cổ áo của người đàn ông, xách ông ta lên lạnh lùng nói. Mặc dù người đàn ông không biết sai chỗ nào,
nhưng sợ chết sợ da thịt đau nên ông ta liên tục gật đầu
“Tôi nói xin
lỗi, tôi nói xin lỗi.” Đông Bác Hải túm ông ta, đi tới trước mặt cậu
bé, dùng sức đẩy, thì người đàn ông ngã quỳ xuống, thật ra thì anh cũng
không có cố ý, là chân của người đàn ông kia mềm nhũn, ông ta muốn đứng
dậy, nhưng sau đó chạm phải ánh mắt âm trầm, rét lạnh như băng của Đông
Bác Hải, thì ông ta sợ tới mức thiếu chút nữa đi tiểu rồi, muống đứng
cũng không đứng đựơc.
“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, cầu xin cậu tha thứ cho tôi.” Dân chúng vây chung quanh xem càng lúc càng
nhiều, thấy một người đàn ông quỳ xuống nói xin lỗi với một đứa bé, cũng bàn tán ầm ĩ......
“Ai, thực sự ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn!” Bả vai nhỏ đứng thẳng, cậu bé lướt qua ông ta, bước vào trong cửa hàng gà
nướng, cậu căn bản không coi ông ta là nghiêm túc, cho nên không nói có
tha thứ hay không. Đông Bác Hải đuổi theo con trai, lần này là cậu bé chủ động nắm tay của anh, cười vui vẻ!
“Mẹ nó, chờ đó cho ông mày!” Thấy hai cha con vào nhà hàng, vẻ mặt người đàn ông lộ ra âm hiểm. Hai cha con gọi món ăn, sau đó đi đến phòng rửa
tay rửa tay, Đông Bác Hải lau tay giúp cậu bé, tay của Q Tử không trơn
bóng mềm mại giống những đứa trẻ cùng lứa, mà có hơi thô ráp. Tim anh như bị siết chặt rồi bật thốt lên:
“Mấy năm nay, con có nghĩ tới cha của con không?”
“Không có!” Q Tử thành thực nói. Cậu không nghĩ, không điều tra, không phải hận cha! Thế nhưng mẹ không muốn nhắc tới, cậu sao lại đi vạch trần nổi khổ của mẹ! Huống chi không có cha, Q Tử cũng không thấy
cuộc sống không hạnh phúc, ít nhất cậu còn có mẹ, còn có bà nội thương
yêu cậu! Biết được sự thật ông chính là cha của cậu, thật sự là may mắn, cậu thật sự không phải cố ý đi điều tra. Có lẽ, đây chính là duyên phận mà ông trời đã định trước!