Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết văn là một trong những thể loại truyện rất hay.Nhân vật chính trong truyện là một tên phúc hắc, thâm tình, còn nhân vật nữ chính là một cô gái mạnh mẽ. Ng …
Xem Thêm

Chương 143: Yêu sự thật ở trước mặt (14)
Một giờ sau, Đông Bác Hải lái xe tới một ngôi biệt thự, anh

không dừng xe vào nhà để xe, mà chạy thẳng vào sân.

Trong phòng khách biệt thự, một cô gái xách valy hành lý

đang làm tiết mục bỏ đi, An Sâm ngăn cản cô ta, những lời tốt đẹp gì cũng đã

nói hết rồi, mà cô ta vẫn cố ý muốn đi, bất đắc dĩ cô mới phải bấm điện thoại

cho Đông Bác Hải.

“Cô tránh ra ——” Cô ta lớn tiếng quát An Sâm đang ngăn cản

cô ta, nhưng An Sâm lại không nghe cô ta.

“Xảy ra chuyện gì?” Đông Bác Hải vội vã rảo bước đi tới, vẻ

mặt không vui hỏi.

“Tổng giám đốc, Vương tiểu thư cô ta.

.

.

.

.

.” “Đông tổng, nghe nói ngài phải kết hôn mà, chúc mừng

anh!” Cô ta cười lạnh nhìn anh, đau đớn nói, một đôi mắt đẹp đầy nước mắt, bộ

dáng tủi thân thật sự làm đau lòng người.

Nhưng, bộ dáng này của cô ta ở trong mắt Đông Bác Hải thì chỉ

có bực bội, không có đau lòng, thương tiếc! Cô gái này ở trong mắt , trong lòng

của anh cũng chỉ là một con cờ trả thù, con cờ chính là con cờ, vĩnh viễn không

thể trở thành vợ.

“Cô xách valy theo là muốn làm gì?” Anh nện bước mạnh mẽ bước

tới trước mặt của Vương Lôi Lôi, nhìn valy hành lý trong tay cô ta, nhất thời

con ngươi sâu thẳm xoắn tới như loại cuồng phong sóng lớn kinh khủng.

.

.

.

.

.

Vương Lôi Lôi hình như cũng không phát hiện được cơn tức giận

của anh, hoặc là cô ta cố ý bứơng bỉnh ở trước mặt anh một lần, thử xem anh có

dụ dỗ giữ mình lại hay không.

Hít sâu một hơi, ánh mắt của cô ta bứơng bỉnh nhìn anh, “Tôi

muốn rời khỏi nơi này?” “Lý do.” Anh hơi nheo mắt lại nhìn thẳng vào cô ta.

“Không phải ngài sắp kết hôn sao, tôi còn ở lại làm gì? Chẳng

lẽ anh không sợ vợ anh biết sự tồn tại của tôi à!” Cô ta cười giễu cợt, không

ngờ lại chọc giận một con sư tử mạnh mẽ.

Bàn tay to của anh kẹp cổ của cô ta, hai mắt âm u kinh khủng

sắc bén như lửa, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: “Nếu cô dám để cho vợ tôi biết sự

tồn tại của cô, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô!” Tay nắm cổ cô ta càng ngày càng chặc,

khuôn mặt đẹp trai của Đông Bác Hải cũng càng ngày càng như mây mù, hai mắt

hung ác đến tỏa sáng, mới vừa mất đi một đứa con, tâm tình của anh vốn đã xuống

đến đáy cốc, mà cô gái này còn dám nổi giận với anh, quả thực là tìm cứt! Cô ta

thật đúng là quá coi trọng mình rồi.

Đôi tay của Vương Lôi Lôi nắm chặt bàn tay to của anh, sắc mặt

thay đổi lớn, hô hấp dần dần không thoải mái.

.

.

.

.

.

An Sâm thấy thế cũng không có ngăn cản, không phải cô không

dám, mà là cô căn bản không muốn, nói tà ác một chút, thì cô còn ước gì tổng

giám đốc bóp chết cô ta đi! Vừa mới bắt đầu cô gái này còn làm cho cô nhìn với

cặp mắt khác, cảm thấy cô ta rất thông minh, không hề giống những cô gái tầm

thường thích quấn đàn ông, hoặc là tìm mọi cách khiến cho người đàn ông làm

mình vui lòng.

Vậy mà mới được mấy tháng, thì cô gái này đã mất kiên nhẫn,

bắt đầu chú trọng đến bề ngoài, thỉnh thoảng còn lên cơn động kinh, phát điên,

đối với đám người hầu thì hô hô quát quát, đối với cô cũng ra vẻ lạnh lùng, bộ

dạng nhìn cô không quen.

Thôi đi, cô còn nhìn cô ta không quen ! “Cô hãy thu hồi kiểu

cách làm bộ của cô lại, khuyên cô ngàn vạn lần đừng chọc giận tôi, nếu không hậu

quả cô —— đảm đương không nổi đâu!” Anh buông tay đẩy cô ta ra, tròng mắt sâu

thẳm biến thành vô số tia lạnh lùng bén nhọn, nhẫn tâm mà bay vυ"t qua Vương Lôi

Lôi, cô ta hận đến mức cắn chặt hàm răng, khuôn mặt xinh đẹp biến đổi với nhiều

màu sắc khác nhau, có bối rối, cũng có nhếch nhác.

Đông Bác Hải xoa xoa sống mũi mệt mỏi, khó có được tâm tình

tốt thì lại bị cô ta phá hư, cô gái này thật đúng là không để cho anh tĩnh tâm

được, càng làm cho anh không tĩnh tâm vẫn còn ở phía sau.

.

.

.

.

.

**************************************************************

Nửa đêm chính là lúc thành phố xinh đẹp, mây ngũ sắc nhảy lên, muôn màu muôn vẻ

giống như tia sáng dâng lên mãnh liệt, tràn ra sự cô đơn tối nay của bầu trời

sao, khiến cho bầu trời cũng say rượu mê đắm trong ánh đèn.

Lúc này chính là cao trào của quán bar, trong sàn nhảy oanh

oanh yến yến, nam nam nữ nữ, mặc kệ không khiêu vũ , hay không biết khiêu vũ đều

vẫn bước ra sàn nhảy, uốn éo theo ca khúc! Vậy mà, ở trong góc quán bar, có một

bóng dáng cô đơn của cô gái có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh náo nhiệt nơi này.

Chỉ thấy cô ta uống một ly lại một ly, cố gắng làm cho mình

say, ở chung quanh cô ta đã có rất nhiều ly thủy tinh trống không.

Quán bar là một nơi ngư long hỗn tạp, cho dù bạn không muốn

gây chuyện, cũng không dám đảm bảo không có người tới cửa gây chuyện.

“Tiểu thư, một mình uống rượu giải sầu rất nhàm chán, tôi uống

chung với em!” Một người đàn ông dáng dấp cực kỳ bỉ ổi đi tới chỗ cô gái, sau

đó hắn ta ngồi xuống bên cạnh rồi cười đểu.

“Cút ngay!” Cô gái không thèm liếc hắn ta một cái, vẫn uống

rượu của mình.

Dáng dấp của cô ta rất đẹp, đôi mắt mê ly lóe ra tia sáng mê

người, đọng ở trên làn da trắng cùng với tư thái kiêu ngạo, đều làm cho đàn ông

mơ mộng cùng du͙© vọиɠ vô tận, báu vật ở trước mặt, sao đàn ông lại dễ dàng bỏ

qua! “Tiểu thư, tâm tình không tốt, hay là thất tình vậy?” Người đàn ông lải nhải

lung tung ở bên cạnh, đáng ghét giống như là con ruồi vậy, Vương Lôi Lôi nâng

lên khuôn mặt tươi cười tuyệt đẹp, say khướt mà nhìn hắn ta, “Bảo ông biến, lỗ

tai ông có điếc không?” Người đàn ông không giận, vẫn nói: “Tiểu thư, kết giao

bạn bè đi, tôi.

.

.” “Cút ——” Vương Lôi Lôi nhặt chai bia ở trên bàn lên chỉ

vào hắn ta, lớn tiếng mắng, nhưng người đàn ông lại cảm thấy lời của cô ta cũng

không có chút uy nghiêm nào, ngược lại khiến hắn ta lộ ra sắc mặt xấu xí, hắn

ta ngồi gần cô ta, một tay ép cô ta lên trên ghế sa lon, muốn áp dụng bạo hành.

“Ông làm gì đấy, tránh ra, tránh ra ——” Cô gái la dữ dội,

người đàn ông đè ở trên người cô ta, dùng sức hôn lên môi của cô ta, chận lời

nói của cô ta lại, cô gái ghê tởm muốn ói, tức giận vì đánh không lại ngừơi đàn

ông, dùng sức giãy giụa mấy cái nhưng cũng không có kết quả, sau đó cô ta cuốn

cong chân lên, húc vào sinh mạng của người đàn ông một cái, chiêu phòng sói này

chính là đứa em trai làm cảnh sát dạy cô ta, lúc này người đàn ông mới đau đớn

bò dậy từ trên người cô ta, gia tăng thêm hai chân, gập người.

“Thối tha, mày dám đá tao.” Vương Lôi Lôi đứng lên dự định

chạy trốn, không ngờ bị người đàn ông bóp chặt cổ tay, người đàn ông tức giận

mà vung tay lên, cho cô ta một cái tát thật mạnh.

“A ——” Cô ta đau đớn đến mức kêu lên một tiếng.

“Chị.” Chính là một tiếng đau đớn này, khiến cho em trai của

cô ta đang đi tìm nghe tiếng chạy tới, thấy cô ta đang bị một người đàn ông xa

lạ bắt nạt, Vương Hạo tức sùi bọt mép mà xông tới, đoạt lấy cô ta từ trong tay

người đàn ông, sau đó đạp một cước làm cho người đàn ông ngã trên mặt đất.

Người đàn ông há là đối thủ của anh ấy, bị đạp ngã ở trên đất

cũng không bò dậy nổi, sau khi anh ấy tay đấm chân đạp ngừơi đàn ông một trận,

thì Vương Lôi Lôi hai mắt đẫm lệ mà giữ chặt cánh tay của anh ấy nói: “Được rồi,

Hạo Hạo chúng ta đi mau.” “Chị, chị không sao chớ!” Thấy cô ta lệ rơi đầy mặt,

Vương Hạo lo lắng hỏi.

“Không sao.” Cô ta lắc đầu, “Đi nhanh đi.” Cái chỗ này một

khắc cô ta cũng không muốn nán lại.

Vương Hạo gật đầu một cái, trước khi đi còn đạp người đàn

ông một cước cho hả giận! “Nôn.

.

.

.

.

.” Mới vừa ra khỏi quán bar, Vương Lôi Lôi liền ghê tởm mà

nôn mửa liên tục, Vương Hạo vừa vỗ lưng giúp cô ta, vừa nói: “Chị, trong khoảng

thời gian này chị ở đâu vậy, ba mẹ đều rất nhớ chị, còn có.

.

.

.

.

.” “Nôn.

.

.

.

.

.” Cô ta ói nữa.

Thêm Bình Luận