Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 98: Vũ hội linh đình (2).

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mười mấy người mặc đồng phục màu đen đeo nơ trắng, bước đến với tốc độ đều tăm tắp, mỗi người cầm một hộp quà vô cùng xinh xắn.

Cả hội trường quay sang nhìn, sôi nổi suy đoán xem thứ bọn họ đang cầm rốt cuộc là gì.

Có người kinh ngạc kêu lên: “Đó chẳng phải là logo của Trung tâm Thương mại Phồn Anh hay sao? Đ*ch, ai mà chơi lớn vậy!”

Thành phố Anh Đào có rất nhiều trung tâm thương mại, trong đó Phồn Anh là trung tâm thương mại cao cấp nhất, chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ phẩm. Mỗi một mặt hàng trưng bày trong đó đều cực kỳ đắt đỏ!

“Nghe nói cậu Triết của Trung tâm Thương mại Phồn Anh đang theo đuổi Tần Cẩn Du đấy! Chẳng lẽ là cậu Triết tặng quà cho Tần Cẩn Du sao?”

“Nhiều hộp thế này mà quy đổi thành tiền thì không biết là bao nhiêu tiền nhỉ!”

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


“Chậc chậc chậc, cậu Triết giàu có thật đấy, vì một nụ cười của người đẹp mà vung tiền như rác!”

Người của Trung tâm Thương mại Phồn Anh đi đến chỗ Tần Cẩn Du, lập tức có bao nhiêu người xuýt xoa!

“Đúng rồi kìa! Ôi chao, hâm mộ Tần Cẩn Du quá đi mất!”

“Cẩn Du, cậu mau mở ra xem bên trong là thứ gì!”

“Không ngờ mình lại được chứng kiến một cảnh tượng lãng mạn thế này! Phải quay lại mới được!”

“…”

Tần Cẩn Du nhếch môi: “Có lẽ không phải là tặng cho tôi đâu…”

Cô ta nói thế rồi khinh bỉ liếc Ninh Hề Nhi, không che giấu sự chán ghét đối với Ninh Hề Nhi chút nào.

Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười. Ai chẳng biết Lệ Duệ Triết lăng nhăng có tiếng, người này không chỉ xấu xí mà còn có cả đống chuyện bê bối, nhân phẩm thật sự không dám khen!

Bị người như vậy theo đuổi thì có gì đáng để huênh hoang đâu chứ?

“Cẩn Du, cậu xinh đẹp thế này, không phải tặng cậu thì tặng ai!”

“Đúng đấy, đúng đấy, mau bóc ra đi! Chúng tôi tò mò chết đi được!”

Cả đám người vây quanh nịnh bợ lấy lòng Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn Du vuốt tóc, mỉm cười dịu dàng: “Đúng thật là, anh ấy đã tặng chiếc váy tôi đang mặc đây rồi, lại còn đưa quà nữa. Ây da, tôi cũng thấy ngượng quá…”

Nghe cô ta nói vậy, cả đám con gái ghen tị đỏ mắt.

Ninh Hề Nhi nhìn cô ta giả vờ ngây thơ mà buồn nôn, cô dứt khoát quay đầu, định rời đi.

“Đứng lại!” Tần Cẩn Du gọi cô lại, kiêu căng nhướng mày: “Ninh Hề Nhi, cô không muốn nhìn xem cậu Triết tặng gì cho tôi sao?”

Tần Cẩn Du quan sát Ninh Hề Nhi từ đầu đến chân, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ninh Hề Nhi chật vật thế này, cô ta thì lại như một cô công chúa!

“Ui chao, bộ váy của Ninh Hề Nhi sao lại ướt rồi?”

“Không phải là cố ý quyến rũ người khác đấy chứ!”

“Tôi thấy chắc là cô ta đắc tội với Tần Cẩn Du rồi. Ha ha, cậu Triết là người theo đuổi Tần Cẩn Du đấy, kỳ này Ninh Hề Nhi xui xẻo rồi!”

Tần Cẩn Du nghe mọi người công kích Ninh Hề Nhi thì suиɠ sướиɠ như muốn bay lên. Cô ta ngạo mạn giơ tay sai khiến: “Mở hết hộp quà ra cho tôi.”

Không một ai nhúc nhích.

Tần Cẩn Du rất mất mặt. Lòng hư vinh của cô ta đang được thỏa mãn, vậy mà mấy người này lại dám không nghe lời cô ta. Tần Cẩn Du tức giận uy hϊếp: “Thái độ phục vụ của các anh quá kém! Cậu Triết không dạy quy củ cho các anh hả?”

“Xin lỗi.” Người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng. Ông ta cố nhịn không trợn trắng mắt với Tần Cẩn Du, nở nụ cười vô cùng lễ phép với Ninh Hề Nhi: “Những thứ này đều là tặng cho cô đây.”

“Biết rồi biết rồi, không phải là tặng cho tôi sao.” Tần Cẩn Du không thèm để ý mà phất tay. Từ “cô” mà người đàn ông trung niên này nói chẳng phải chính là cô ta sao!

“Không phải là cô, mà là cô Ninh – Ninh Hề Nhi!”

Cả hội trường lập tức im như thóc!

Thời gian như ngừng lại vài giây, bầu không khí trong hội trường vô cùng quái dị.

Người đầu tiên lên tiếng chính là Tần Cẩn Du với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ông nói cái gì? Cô Ninh gì cơ? Làm gì có cô Ninh nào ở đây! Ông đùa tôi đấy hả!” Tần Cẩn Du mất bình tĩnh gào lên kinh ngạc.

Người đàn ông kia bình tĩnh nói: “Những món quà này là tặng cho cô Ninh Hề Nhi, phiền cô nhường đường.”

Tâm trạng của Tần Cẩn Du bây giờ như thể vừa bay lên mây, nhoáng cái đã ngã xuống bùn lầy, vẻ mặt trắng bệch đến thảm hại!

Đám người xung quanh đều ngây ngẩn, chỉ cảm thấy thế giới này quá thần kỳ rồi!

Thật không thể tưởng tượng nổi!

Người đàn ông trung niên phất tay, những người phía sau đồng loạt mở hộp quà trong tay ra, như đã được huấn luyện kĩ càng.

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Trong chiếc hộp to nhất có chứa một bộ váy.

Một bộ váy đẹp đến mức rung động lòng người.

Bộ váy được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, trên thân váy là vô số hạt kim cương nhỏ lấp lánh với đủ loại màu sắc như xanh đậm, xanh ngọc, trắng… hòa vào nhau một cách hoàn mỹ, như thể thu cả bầu trời sao vào đó.

Trong các hộp khác lần lượt là giày, đồ trang sức…

“Đây là… váy thiết kế cao cấp trong bộ sưu tập Star của Sealove phải không?” Một giọng nữ run rẩy vang lên, cả hội trường đều kinh hãi!

Đó là thương hiệu chuyên cung cấp cho hoàng gia nước E, nổi tiếng bởi vẻ đẹp lộng lẫy và mức giá trên trời của nó.

Một chiếc váy bình thường nhất cũng cũng có giá vô cùng cao, huống hồ đây lại còn là hàng thiết kế cao cấp nữa…

“Trời ạ! Đây là ai tặng cho Ninh Hề Nhi vậy?”

“Thì ra là tặng cho Ninh Hề Nhi! Không phải Tần Cẩn Du nói là cậu Triết tặng cô ta sao?”

“Các cậu xem vẻ mặt của Tần Cẩn Du kìa. Choáng thật, vừa rồi cô ta còn tự tin như vậy, tôi cũng đến xấu hổ thay cho cô ta!”

“Đúng vậy, cái đồ ảo tưởng sức mạnh, tuy cậu Triết có tiền nhưng sao có thể tặng cô ta chiếc váy đắt như vậy được!”

“…”

Mắt Tần Cẩn Du đỏ quạch, cô ta ngơ ngác nhìn chiếc váy kia.

Đó rõ ràng phải là váy của cô ta! Của cô ta!

Sao lại biến thành của Ninh Hề Nhi chứ?

“Đây là của tôi! Đưa cho tôi!” Tần Cẩn Du phát điên gào lên: “Ninh Hề Nhi, mày không xứng với bộ váy này! Chỉ có tao mới xứng!”

Ninh Hề Nhi đang định rời khỏi đây, không để ý đến những thứ này, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu.

Cô cúi xuống nhìn bộ váy ướt sũng của mình, lạnh lùng trừng Tần Cẩn Du: “Cô hắt nước hoa quả vào người tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô. Đừng cho là tôi sợ cô, chỉ là tôi không thèm để ý tới cô thôi!”

Nhưng Tần Cẩn Du cứ năm lần bảy lượt khıêυ khí©h, cô sẽ không nhịn nữa!

“Cô nói đây là của cô à? Tiếc là không phải!” Ninh Hề Nhi nhếch miệng nở nụ cười tươi như hoa nở: “Tôi đã nói rồi, đồ của tôi thì dù có vứt đi cũng sẽ không cho cô!”

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều giật mình!

Người đàn ông trung niên cúi mời một cách lịch thiệp: “Cô Ninh, chúng tôi đã sắp xếp người giúp cô đổi trang phục rồi, mời đi bên này.”

Ninh Hề Nhi thản nhiên gật đầu: “Cảm ơn.”



Hai mươi phút sau, Ninh Hề Nhi quay lại hội trường lần nữa.

Cô vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thành Du Nhiên trang điểm nhẹ nhàng cho cô, thợ trang điểm mà bên Trung tâm Thương mại Phồn Anh đưa đến làm lại kiểu tóc giúp cô, lúc này trông cô như một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời.

Tần Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. Chiếc váy đuôi cá cô ta vẫn tự hào mà so sánh với chiếc váy Star của Ninh Hề Nhi thì đúng là một trời một vực, không khác gì mây với bùn!

Cô ta thật không cam lòng…

Không cam lòng!

“Ninh Hề Nhi, ngoài khuôn mặt ra thì mày còn có cái gì? Chẳng phải là mày ỷ vào khuôn mặt này nên mới có người khác chịu tiêu tiền vì mày sao!” Tần Cẩn Du phẫn nộ chỉ trích: “Loại đàn bà giống mày chẳng ai thèm đâu. Mày có ăn mặc xinh đẹp nữa cũng có tác dụng gì, chẳng có thằng đàn ông nào mời mày khiêu vũ đâu!”

Đám nam sinh trong hội trường ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai dám đến mời Ninh Hề Nhi khiêu vũ.

Thứ nhất, bọn họ kiêng dè cái người theo đuổi và tặng quà cho Ninh Hề Nhi, thứ hai là bọn họ cảm thấy Tần Cẩn Du nói cũng khá có lý…

Tần Cẩn Du thấy quả nhiên không ai mời Ninh Hề Nhi thì cười ngặt nghẽo: “Mày nhìn đi, báo ứng đến rồi đấy!”

Cô ta còn chưa dứt lời thì một giọng nói vụng về vang lên: “Ninh, Ninh Hề Nhi, tôi, tôi có thể, mời, mời cậu khiêu vũ được không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »