Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 95:Cậu thích Kỷ dạ bạch thật rồi.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Dạ Bạch nhìn con bé “thanh mai” ngốc nghếch nhà mình mà cong miệng cười.

Con bé ngốc này…

Nói thì cũng đã nói rồi, lại còn “không cho” người ta nghe thấy cơ đấy!

Hắn nhướng mày: “Nếu cậu đã thích tôi nhiều thế thì, tôi không ngại biến giả thành thật với cậu.”

What?

Ninh Hề Nhi thảng thốt lùi lại vài bước, cô khϊếp sợ, nghi ngờ, bất an và còn có một chút vui vẻ…

Nhưng niềm vui đó làm cô cảm thấy không chân thật, nó vừa tỏa ra bong bóng hạnh phúc thì đã bị cô đập nát.

“Xin lỗi, tôi nói là thích, là thích kiểu bạn bè, thích kiểu thanh mai trúc mã, cậu không nên hiểu sai ý tôi vậy chứ?” Ninh Hề Nhi luống cuống giải thích, né tránh ánh mắt của hắn.

Cô đỏ mặt, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, dè dặt bước đến bên cạnh Kỷ Dạ Bạch, sợ hãi hỏi: “Cậu không giận à?”

“Cậu muốn làm tôi giận à?” Kỷ Dạ Bạch bướng bỉnh hỏi ngược lại.

Ninh Hề Nhi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, khiến trái tim Kỷ Dạ Bạch lập tức trở nên mềm nhũn.

“Ngốc nghếch.”

Hắn nói nhỏ một tiếng, lại làm Ninh Hề Nhi run bần bật, cô liếʍ môi, duỗi tay ra, “Giảng hòa!”

Tầm mắt của Kỷ Dạ Bạch dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cô, đôi mắt hắn tối thẫm, hắn hít một hơi thật sâu mới nắm tay cô lắc qua lắc lại cho có lệ, “Lớn đến từng này rồi còn nắm tay giảng hòa? Cậu là heo hả?”

“Ừ ừ, cậu là heo!” Ninh Hề Nhi gật đầu.

Kỷ Dạ Bạch: “…”

Ninh Hề Nhi giật mình nhanh chóng sửa lời, “Không, tôi là heo? À cũng không đúng, chúng ta là heo? Hu hu hu…”

Thấy cô tự chế nhạo người khác xong còn tự lôi mình vào, Kỷ Dạ Bạch bất lực không biết nói gì.

Ninh Hề Nhi che mặt, cô thực sự thấy rất mất mặt, cô xách túi xách lên, chạy bình bịch ra ngoài.

“Anh Kỷ, anh còn không đuổi theo?”

“Chân lợn nhà tôi ngắn, chạy không xa được, cứ để cô ấy đi đi.” Dù sao đi nữa hắn cũng đã bí mật phái người âm thầm bảo vệ Ninh Hề Nhi.

Tiêu Hi Thần: “…”

“Tại sao hai người có thể làm tổn thương tôi đến vậy! Tôi vẫn là một em bé vừa ngây thơ lại đáng yêu thôi mà!”

Kỷ Dạ Bạch lườm cậu ta, “Cậu mà là em bé hả? Em bé khổng lồ?”

“…”

“À, tôi quên mất, cậu không phải em bé, cậu là một con chó độc thân.”

Tiêu Hi Thần lệ rơi đầy mặt: “Gâu gâu gâu…”



Nhà họ Thành…

Thành Du Nhiên ngồi trên sàn nhà, nghe Ninh Hề Nhi kể xong chuyện hôm nay, mắt cô ấy sáng lên, “Ninh Hề, cậu Kỷ ngầu thật đấy! Cậu ấy cố ý hạ mình để Tần Cẩn Du bị mất mặt. Tớ dám cược một gói mì cay, chắc chắn là cậu ấy thích cậu! Kiều Kiều, cậu nói xem đúng không?”

Kiều Nam Thành vô tội tạm thời bị túm đến làm “bạn thân” chớp chớp mắt, “Hả?”

“Chậc, cậu không nghe à?”

Ninh Hề Nhi liếc nhìn cậu ta: “Bỏ túi khoai chiên xuống!”

Kiều Nam Thành chép miệng, tủi thân thả lại miếng khoai vừa lấy ra vào lại túi.

“Mất mặt quá đi. Tớ không biết nên đối mặt với Kỷ Dạ Bạch thế nào đây.” Ninh Hề Nhi khổ não nói.

Thành Du Nhiên không hiểu, “Không phải chỉ là nói nhầm thôi sao? Có gì đâu mà, hai người các cậu quen biết bao nhiêu năm rồi còn gì.”

“Ừm…”

Thành Du Nhiên thấy biểu cảm rối rắm của Ninh Hề Nhi, cô ấy bất chợt bụm miệng, “Đừng nói với tớ là cậu thích Kỷ Dạ Bạch rồi nhé?”

“Vốn dĩ tớ không ghét cậu ấy mà, làm thanh mai trúc mã nên tớ có chút thích thích cậu ấy.”

“Hừ! Không phải là thích kiểu thanh mai trúc mã, mà là thích kiểu phụ nữ đối với đàn ông!”

Ngay khi Thành Du Nhiên vừa dứt lời thì những miếng khoai tây trong tay Ninh Hề Nhi rơi lạch xạch xuống đất.

Đôi mắt đen bóng như ngọc lưu ly của cô mở lớn, cô kinh ngạc đến mức đơ người!

“Này, cậu không phân biệt được đâu là thích đâu là yêu hả?” Thành Du Nhiên hỏi.

Ninh Hề Nhi lúng túng cắn môi, “Có gì khác nhau sao…”

“Tất nhiên rồi!” Thành Du Nhiên phát điên, “Trời ạ! Trước tớ đã nghi ngờ cậu là đứa đần độn trong tình cảm, giờ không còn gì phải nghi ngờ nữa, là đúng rồi!”

Chẳng trách Ninh Hề Nhi từng nhiệt tình theo đuổi Cung Tu đến vậy, đó không phải là ngốc, mà là không biết cái gì gọi là thích thật sự!

“Thế này đi, tớ hỏi cậu mấy câu, cậu phải trả lời bằng trực giác, không được suy nghĩ!”

“Được.”

“Nếu Kỷ Dạ Bạch hôn cô gái khác, cậu có tức giận không?”

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


“Ừm, sao cậu ấy có thể hôn cô gái khác chứ!” Ninh Hề Nhi phát cáu.

Đôi mắt Kiều Nam Thành tối đi, nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.

Thành Du Nhiên thảng thốt, tiếp tục hỏi: “Nếu Kỷ Dạ Bạch lại gần cậu, tim cậu sẽ đập nhanh hơn, mặt mũi nóng bừng, căng thẳng, thấp thỏm, không biết làm gì đúng không?”

Mặt Ninh Hề Nhi hơi đỏ, ngập ngừng không đáp.

Thành Du Nhiên giục: “Đã nói là không được suy nghĩ rồi mà!”

Sau vài giây, Ninh Hề Nhi yếu ớt gật đầu.

“Nếu Kỷ Dạ Bạch làm vài động tác thân mật với cậu, ví dụ như nắm tay, ôm, kiss, thậm chí là ngủ chung giường, cậu có thể chấp nhận không?”

Ninh Hề Nhi mơ màng, “Từ nhỏ chúng tớ đã rất thân rồi, lúc nhỏ còn tắm chung, nghịch vịt vàng…”

Thậm chí mấy kiểu ôm hôn gì đó càng không cần nhắc đến, quan hệ hai nhà vốn rất tốt, hai người từ nhỏ đến lớn vô cùng thân thiết nên đã thành quen rồi.

Thành Du Nhiên thở dài, do dự một chút rồi tiếp tục hỏi, “Nếu giờ Kiều Kiều hôn cậu, phản ứng đầu tiên của cậu là gì?”

Ninh Hề Nhi không cần nghĩ, vung vẩy nắm đấm, “Đánh cậu ấy!”

“Cung Tu hôn cậu thì sao?”

“Bảo Kiều Kiều đánh cậu ta!”

“Ngôn Dịch Thâm?”

“Anh ta mà dám hôn mình thì mình sẽ quẹt hết tiền trong thẻ của anh ta, cho anh ta muốn khóc mà không khóc nổi!”

“Vậy nếu là Kỷ Dạ Bạch thì sao?” Thành Du Nhiên nhanh chóng hỏi, nhưng Ninh Hề Nhi không đáp lại tự nhiên như vừa xong, cô thoáng ngẩn ngơ.

Kỷ Dạ Bạch hôn cô…

Hình như… cô không bài xích.

Bởi vì trong ý thức của cô, hình như Kỷ Dạ Bạch làm vậy với cô, cô đều có thể chấp nhận.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kỷ Dạ Bạch “bắt nạt” cô hết lần này đến lần khác nhưng cô chưa từng trở mặt với Kỷ Dạ Bạch.

“Đối với tớ cậu ấy giống một người anh trai, người thân! Người thân hôn thì sao lại không được!” Ninh Hề Nhi vẫn còn mạnh miệng, nhưng trái tim cô đã dần dần hỗn loạn rồi…

Rất loạn, rất sợ…

Thành Du Nhiên lắc đầu, “Không, rõ ràng cậu không đối xử với cậu ấy như người thân, cậu thích Kỷ Dạ Bạch thật rồi!”



Nhà họ Kỷ…

Kỷ Dạ Bạch tắm rửa xong, hắn lấy khăn lông lau tóc, điện thoại vứt trên giường đột nhiên kêu lên.

Thấy rõ thông báo cuộc gọi đến, Kỷ Dạ Bạch nhấn nghe.

“Anh…”

Một giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên, mang theo khí thế uy nghiêm của người bề trên, “Chuyện tên nhóc nhà họ Ngôn đính hôn với Ninh Hề, em biết chưa?”

Kỷ Dạ Bạch siết chặt điện thoại, “Ừm.”

“Nhà họ Ninh muốn kết thông gia với nhà họ Ngôn, vì vậy họ chọn hy sinh Ninh Hề, chuyện này là ý của Ninh Cảnh Thâm. Có lẽ cô ấy cũng không biết rõ chuyện này.” Kỷ Dạ Mặc nói.

“Anh nói cái gì?” Con ngươi của Kỷ Dạ Bạch thẫm lại, vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »