Chương 94:

Ninh Hề Nhi tức muốn nổ phổi, “Xin lỗi, tôi vừa ý bộ này rồi! Đồ của tôi, cho dù tôi có vứt cũng không cho người khác!”

Nhân viên bán hàng nhìn mặt đoán ý, dè dặt khuyên Tần Cẩn Du, “Quả thực là vị khách này đã thử trước chị, dựa theo quy định của chúng tôi thì đúng là nên bán cho cô ấy.”

Tần Cẩn Du mỉa mai cười lạnh, “Cô ta mua nổi không?”

Ninh Hề Nhi không nói gì, cô mở túi xách lấy ra một tấm thẻ màu đen vô cùng chói mắt, nhân viên phục vụ hốt hoảng lên tiếng, “Thẻ đen…”

Cô ta mới chỉ nhìn thấy thẻ này trên mạng, nghe nói thẻ này phát hành có hạn trên toàn cầu, người có được tấm thẻ này không phải giàu sang thì cũng là phú quý! Thẻ này không hạn chế mức sử dụng, có thể nói, lấy thẻ này mua một cái máy bay, một cái du thuyền cũng không thành vấn đề!Tần Cẩn Du không dám tin!

Sao có thể? Tại sao Ninh Hề Nhi lại có thẻ đen?

Nhất định là thẻ giả!

Cô ta giật lấy tấm thẻ của Ninh Hề Nhi, cô ta đảo mắt nhìn, sau đó mỉm cười.

Đây là thẻ đen không sai, nhưng bên trên in kí hiệu của nhà họ Ngôn!

Đây là thẻ của Ngôn Dịch Thâm, cô ta đã từng nhìn thấy rồi!

“Có vài người, không biết xấu hổ là gì, thật đáng sợ. Ngay cả thẻ Hội trưởng cũng đưa cho cô rồi, cô phải ngủ cùng anh ấy mấy lần mới đổi được vậy?”

Ninh Hề Nhi cau mày, vốn dĩ cô không định quẹt thẻ của Ngôn Dịch Thâm nữa, chỉ là một bộ váy thôi mà, đâu phải cô không mua nổi!

“Tần Cẩn Du, nhà chị ở cạnh biển đúng không? Sao chị quản nhiều thế hả! Còn nữa, cây ngay không sợ chết đứng, chị thích nghĩ sao thì tùy, chị toàn nghĩ người khác hèn hạ đến vậy, thế thì chỉ có thể nói rằng lòng dạ chị thật đen tối!”“Cô nói ai lòng dạ đen tối? Cô không có học hả? Hội trưởng chẳng qua chỉ đang đùa giỡn với cô mà thôi, cô tưởng đó là thật hả? Đồ mất não! Cô vẫn còn mơ mộng được gả cho anh ấy ư?” Tần Cẩn Du liếc xéo, cô ta không nhịn được nâng giọng lên.

Tiêu Hi Thần nghe thấy động tĩnh, vội vàng tiến tới, “Có chuyện gì thế, sao hai người lại cãi lộn rồi?”

Ninh Hề Nhi giải thích cho cậu ta nghe một lần, vì tức giận nên mặt cô đỏ ửng lên, thay đổi này bị Kỷ Dạ Bạch đứng một bên thu vào trong mắt.

Mắt hắn càng lúc càng tối sầm lại.

Tiêu Hi Thần nghe xong như bị sét đánh, Tần Cẩn Du này, vừa nhìn đã biết đang bị bệnh công chúa giai đoạn cuối rồi…

Cô ta cao sang quý phái thì sao? Cô ta thanh cao thì sao? Gia thế cô ta lớn mạnh thì sao?

Nếu Ninh Hề Nhi nói ra cái danh nhà họ Ninh, thì cũng đủ quăng nhà họ Tần ra xa mười tám con phố rồi!“Chị Tần à, chắc là chị hiểu nhầm gì rồi…”

Tần Cẩn Du cắt lời cậu ta, ác ý suy đoán, “Tổ trưởng Tiêu, ngay cả cậu cũng bị lừa sao?”

Tiêu Hi Thần ngẩn ra: “Hả?”

“Lên giường với loại con gái rẻ mạt như cô ta, coi chừng dính bệnh!” Tần Cẩn Du lấy tay phẩy phẩy không khí, ánh mắt cô ta nhìn Ninh Hề Nhi ngập tràn chán ghét.

Tiêu Hi Thần: CMN!

Người tốt tính như cậu ta cũng không chịu nổi nữa mà muốn đánh nhau rồi!

Ninh Hề Nhi phát cáu, “Nói lý với người như chị cũng vô dụng!”

Một đôi tay nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai cô, cùng với đó là giọng nói trầm thấp, “Ninh Hề, vụ hợp tác kia của nhà chúng ta, cậu bảo bố cậu xem chưa?”

“Hả?” Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt, vụ hợp tác nào?

Tần Cẩn Du nghe thấy câu này thì mặt biến sắc!

Kỷ Dạ Bạch véo má Ninh Hề Nhi, “Mặc dù tôi biết chú có thể không quan tâm đến chút lợi ích này, nhưng, vẫn phải phiền cậu nói chuyện với chú, bảo chú ấy hợp tác với Kỷ Thị chúng tôi, được chứ?”

Ninh Hề Nhi lơ mơ không hiểu gì.

Phản ứng của Tần Cẩn Du lại thú vị hơn cô nhiều, cô ta dường như đã sợ đến ngây người rồi!

Má ơi, ngay cả Kỷ Dạ Bạch cũng có thái độ như thế với Ninh Hề Nhi, vậy thì có khi nào gia thế của Ninh Hề Nhi vô cùng kinh khủng?

Kỷ Dạ Bạch chăm chú nhìn Ninh Hề Nhi, trong mắt hắn như chứa đầy ánh sao, “Hay là cậu đừng ép mình kết hôn với Ngôn Dịch Thâm nữa, mấy điều kiện đó không xứng với cậu. Tôi thích cậu, cậu có thể cân nhắc việc gả cho tôi không?”Tôi thích cậu…

Cậu có thể cân nhắc đến việc gả cho tôi không…

Giọng nói trầm thấp như tiếng violin lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Ninh Hề Nhi hơi hé miệng, kinh ngạc nhìn Kỷ Dạ Bạch.

Cái tên ác ma này đang… tỏ tình?

Trời ơi!

Kỷ Dạ Bạch thích cô?

Eo của cô bị véo một cái, Kỷ Dạ Bạch nhướng máy, Ninh Hề Nhi cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

Hóa ra là hắn đang giúp cô!

Ăn ý được bồi đắp từ nhỏ đến lớn của hai người giúp cô nhập cuộc cực nhanh, cô mỉm cười, “Chuyện này tôi phải suy nghĩ kĩ mới được…”

“Mong là sẽ không quá lâu.” Kỷ Dạ Bạch nói với giọng nồng nàn tình cảm.

Mắt Tiêu Hi Thần suýt mù vì cảnh tình cảm đột ngột xuất hiện này, Tần Cẩn Du thì chết đứng hoàn toàn!

Ninh Hề Nhi xoay mặt cười với nhân viên phục vụ, “Xin chào, tôi muốn chiếc váy này.”“Vâng thưa chị.”

Ninh Hề Nhi quẹt thẻ xong, Kỷ Dạ Bạch bất thình lình nói, “Cô ta mặc không đẹp như cậu.”

Tim Tần Cẩn Du rơi xuống đáy vực!

Tiêu Hi Thần bồi thêm một đao, “Lá xanh làm nền cho hoa đỏ, trên đời này, không có lá xanh thì làm gì có hoa đỏ… không có đối lập thì lấy đâu ra tổn thương!”

Tần Cẩn Du: “…”

Vậy cô ta là lá xanh, còn Ninh Hề Nhi là hoa đỏ?

Cô ta nhịn không hộc máu, dù rất muốn chửi Ninh Hề Nhi, nhưng cô ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ninh Hề Nhi, cô với cậu Kỷ, có quan hệ gì?”

Ninh Hề Nhi chớp chớp mắt, cô tự nhiên ôm lấy Kỷ Dạ Bạch, thoải mái giới thiệu, “Người đàn ông của tôi, Kỷ Dạ Bạch.”

Khóe miệng Tần Cẩn Du cứng đờ.

“Ồ, Tiêu Hi Thần bên kia, là đàn em của tôi.”

Khóe miệng cứng đờ biến thành giật giật.“Ồ, học trưởng Ngôn, là đối tượng kết hôn của tôi, nhưng bây giờ tôi tuyên bố là tôi không cần anh ta nữa! Nếu đàn chị thích thì mau mau theo đuổi đi…”

Ninh Hề Nhi cười tươi như hoa, nhưng từng lời nói ra lại như lưỡi dao đâm trúng tim Tần Cẩn Du!

Cô ta xấu hổ nắm chặt tay, bảo cô ta theo đuổi người đàn ông Ninh Hề Nhi không cần, đó chẳng phải là bảo cô ta đi nhặt lại thứ Ninh Hề Nhi vứt đi hay sao?

Con nhóc này, đang xem thường cô!

“Tôi cũng muốn chiếc váy này!” Tần Cẩn Du cắn răng móc thẻ của mình ra. Nhân viên phục vụ mang máy POS đến, Tần Cẩn Du nhập mật khẩu. Một lát sau, nhân viên phục vụ lạnh nhạt nói, “Thưa chị, số dư tài khoản của chị không đủ.”

Tần Cẩn Du sững sờ, cô ta đột nhiên nhớ ra tháng này bố cô ta đã hạn chế tiền tiêu vặt của cô ta. Cô ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô ta giậm chân huỳnh huỵch đi thay váy, sau đó giả vờ không nhìn thấy ba người Ninh Hề Nhi, đi như bay ra khỏi cửa hàng.“Ước gì Tần Cẩn Du bị ám ảnh tâm lý luôn đi, ha ha ha! Em ngứa mắt cô ta từ lâu lắm rồi, làm Thư ký trong Hội học sinh thôi mà cứ nghĩ mình ghê gớm lắm, không ưng cái này không vừa mắt cái kia, chị dâu, vừa nãy chị quá là ngầu đấy!” Tiêu Hi Thần giơ ngón cái, cười rạng rỡ, “Sau này em sẽ đi theo chị! Dẫn em theo đi, em nguyện ý làm đàn em riêng của chị!”

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng liếc cậu ta, “Cậu không thấy cậu nói nhiều quá à?”

Tiêu Hi Thần: “…” Được được được cậu ta im miệng là được chứ gì!

Ninh Hề Nhi bị cậu ta gọi một tiếng “chị dâu” bèn đỏ mặt, đột nhiên cô phát hiện mình vẫn ôm tay Kỷ Dạ Bạch, cô như bị điện giật lúng túng buông ra, “Vừa nãy chúng ta chỉ diễn kịch thôi, cậu đừng có nghĩ là thật! Tôi không thích cậu, à không, tôi không ghét cậu, tôi rất thích cậu…”

Đợi một chút, cô vừa nói gì đó?

Ninh Hề Nhi bịt miệng, “Tôi tôi tôi không nói gì hết! Cậu cậu cậu không được nghe thấy gì đâu đấy!”