Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 93:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Dạ Bạch cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này, hắn nhíu mày, bịt miệng Ninh Hề Nhi lại, nói thầm: “Cậu im ngay!”

“Ưm ưm ưm…” Ninh Hề Nhi sợ hãi vùng vẫy.

“Tôi không phải biếи ŧɦái!” Mặt Kỷ Dạ Bạch đen sì giải thích, hắn đang muốn lôi Tiêu Hi Thần ra, nhưng quay đầu lại nhìn thì cái tên ăn tàn phá hại kia đã trốn mất tăm mất tích rồi!

Hắn chửi một tiếng, hắn dùng sức đóng cửa, nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi, “Tôi sẽ thả cậu ra, cậu không được hét loạn lên đâu nhé.”

Hắn vừa buông tay thì Ninh Hề Nhi càng kêu to hơn, “Có ai không, cứu tôi với, ở đây có biếи ŧɦái!”

“Sh*t!” Kỷ Dạ Bạch nhức đầu, hắn ôm eo cô, khuôn mặt tuấn tú của hắn áp sát vào cô, hắn lạnh lùng nói, “Cậu im miệng cho tôi! Cậu nghe thấy không hả!”Ninh Hề Nhi tủi thân muốn khóc, “Cậu còn biết lí lẽ không hả! Kỷ Dạ Bạch, tôi quen biết cậu nhiều năm vậy rồi, tôi không ngờ… không ngờ cậu lại là biếи ŧɦái! Cậu, cậu còn dám nhìn trộm phòng thử đồ nữa! A a a!”

“Tôi không có nhìn trộm cậu!” Kỷ Dạ Bạch đau đầu nói.

“Nói dối! Cậu đừng nghĩ rằng cậu hạ thấp giọng xuống thì tôi không nghe được ra là tiếng cậu!”

Kỷ Dạ Bạch: “Thật sự không phải tôi!”

“Chính là cậu, cái tên biếи ŧɦái xấu xa vô liêm sỉ này!”

Ninh Hề Nhi bắt đầu rơm rớm nước mắt, hốc mắt cũng đỏ lên rồi.

Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, nâng cằm cô lên, “Anh đây muốn phụ nữ loại nào chả có, làm gì phải đi nhìn trộm cậu? Cậu bị ngốc à? Thay quần áo của cậu đi, đồ ngốc!”

“Giờ cậu không muốn nhìn trộm nữa? Muốn nhìn trực tiếp sao?” Ninh Hề Nhi trưng ra biểu cảm “ông trời ơi, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi”.Kỷ Dạ Bạch nghiến răng: “Cậu không thay thì để anh đây thay giúp cậu!”

Nói xong, hắn làm bộ muốn lột quần áo của Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi sợ hết hồn, ngay cả đuôi mắt cô cũng đỏ lên, cô nghẹn ngào nói: “Không cần không cần, tôi tự thay…”

Kỷ Dạ Bạch thấy cô sợ hãi như một chú thỏ con, cuối cùng hắn lại mềm lòng.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải biếи ŧɦái! Tôi lấy cân nặng của Miêu Miêu ra cam đoan!”

“Thật không?” Ninh Hề Nhi có chút dao động, với tính cách của Kỷ Dạ Bạch, hắn tuyệt đối không lấy người thân ra làm chuyện đùa, cô cắn ngón tay, “Vậy vừa nãy tiếng bên ngoài là…”

“Là một tên thần kinh.” Kỷ Dạ Bạch sốt ruột nói, “Được rồi, cậu thay đồ đi, tôi ra ngoài đây.”

Hắn vặn khóa cửa, một đôi tay nhỏ bỗng nhiên túm lấy cánh tay hắn.Hắn quay đầu lại, sững người.

Đối diện với hắn là con ngươi đen bóng như thủy tinh của Ninh Hề Nhi, nó trong veo tựa như vừa được nước mưa gột rửa vậy, cô nói nhỏ, “Tôi tin cậu…”

Thịch…

Tim hắn, như bị thứ gì đó đột ngột bắn trúng.

Trái tim vô cùng kiên cố của hắn, ấy vậy mà lại bị cô dễ dàng rạch một lỗ hổng lớn.

“Nhưng tôi sợ…”

Kỷ Dạ Bạch mất tự nhiên quay mặt đi, “Tôi canh chừng bên ngoài cho, cậu yên tâm đi.”

“Ừm…”

Hắn dựa ngoài cửa, lắng nghe tiếng loạt xoạt bên trong, hắn chỉ thấy trái tim mình bắt đầu đập liên hồi.

Nó như là đang được nấu trong mật ngọt.

Ninh Hề Nhi đẩy cửa ra, đỏ mặt xấu hổ, “Tóc tôi bị mắc vào khóa kéo rồi…”

“Ngốc chết đi được!” Hắn chán ghét nói, “Quay ra đây, tôi lấy ra cho.”

Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn làm theo.

Ngón tay trắng nõn của Kỷ Dạ Bạch chạm lên lưng cô.

Khóa kéo vẫn chưa được kéo hết lên, để lộ ra làn da mịn màng trắng muốt, xương vai nhỏ nhắn đẹp mắt, hắn nhìn mà thấy miệng đắng lưỡi khô…Mắt Kỷ Dạ Bạch tối sầm lại, ngay cả động tác tay cũng mạnh hơn vài phần.

“A… đau, cậu nhẹ tay chút…”

Giọng nói mềm mại yếu ớt của cô càng làm trái tim hắn run lên.

Hắn thô bạo kéo tóc cô ra, kéo khóa lên, hắn không nhẫn nại nói, “Xong rồi.”

“Cậu không thể dịu dàng chút được à!” Ninh Hề Nhi quay đầu oán trách, cô vô tình liếc nhìn tai Kỷ Dạ Bạch, “Ồ? Sao tai cậu lại đỏ thế?”

Kỷ Dạ Bạch như mèo bị giẫm phải đuôi, hắn gầm lên: “Không đỏ! Có mà do cậu bị hoa mắt ấy!”

Hắn kiêu ngạo quay người bước đi, bỏ Ninh Hề Nhi vô tội đứng gãi đầu gãi tai lại, cô hoài nghi lẩm bẩm, “Là mình nhìn nhầm thật hả? Mình bị cận rồi sao? Hay là bị lóa mắt? Xem ra sau này không thể trốn trong chăn nghịch điện thoại nữa rồi…”

Cô vừa lầm bầm vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, Tiêu Hi Thần chạy đến, “Bạn Ninh, cậu mặc chiếc váy này thật xinh đẹp!”Chiếc váy công chúa màu hồng phấn tôn lên vẻ dịu dàng của cô, Ninh Hề Nhi đỏm dáng đứng soi gương, bên tai lại truyền đến tiếng châm biếm của Kỷ Dạ Bạch, “Chân to như cột đình, xấu thật!”

“Chân cậu mới to ấy!”

Cô tức chết mất, cái gã này khen cô một câu thì chết hả?

“Chân tôi dài hơn cậu!” Kỷ Dạ Bạch liên tục công kích.

“Cậu im ngay!”

“Tôi không im đấy!”

Tiêu Hi Thần trợn mắt há mồm, cái tên ấu trĩ này mà là anh Kỷ anh minh thần võ bình thường của cậu ta sao?

Không giống chút nào! Ngay cả chỉ số thông minh cũng thấp đi thì phải! Rõ ràng trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của người ta, thế nhưng miệng lại toàn nói những lời châm chọc chế giễu.

Đây không phải kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình thì là cái gì?

Bất thình lình có một giọng nữ vang lên phá đám, “Chiếc váy này quả thật không hợp với cô.”Ninh Hề Nhi quay đầu, chỉ thấy một cô gái mặc một chiếc váy giống cô đang nhướng mày nhìn cô.

“Cẩn Du, là chị à.” Tiêu Hi Thần chào hỏi, giới thiệu đơn giản cho hai người Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi, “Đây là đàn chị Tần Cẩn Du, giữ chức Thư ký của Hội trưởng Ngôn.”

Ninh Hề Nhi nở nụ cười hứng thú, “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Lần trước cô ta đưa vé giả cho Thành Du Nhiên, làm cô và Thành Du Nhiên mất mặt, cô vẫn chưa quên đâu!

Tần Cẩn Du ỷ cô ta có gia thế không tầm thường, bình thường cô ta toàn ra vẻ thanh cao, mũi cao hơn mắt, không xem ai ra gì.

Cô ta đi đến chỗ Ninh Hề Nhi, cười dịu dàng, cô ta nói bằng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy được, “Cô không mua nổi quần áo ở đây đâu, vẫn nên cởi ra nhanh đi, lỡ có làm hỏng thì đền không nổi!”

Ninh Hề Nhi buồn cười nhìn cô ta, “Ồ? Sao chị biết tôi không mua nổi?”Tần Cẩn Du châm biếm nhìn Kỷ Dạ Bạch và Tiêu Hi Thần một cái, “Cũng đúng, cô không mua nổi, thì còn có đàn ông mua cho cô mà. Loại con gái tiêu tiền của đàn ông như cô, tôi thấy nhiều rồi.”

“Chị Tần trước giờ luôn tự cho mình là đúng như vậy sao?”

Tần Cẩn Du thấy cô còn dám cãi lại, cô ta hừ lạnh một tiếng, “Cô không biết tốt xấu, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô!”

Cô ta vẫy nhân viên bán hàng, nở nụ cười xinh đẹp, “Bộ váy này, tôi muốn. Hai cái.”

Nhân viên phục vụ khó xử nói, “Thưa chị, bộ váy này cửa hàng chúng tôi chỉ có hai chiếc…” Ngụ ý rằng, bộ còn lại Ninh Hề Nhi đang mặc trên người.

“Vậy thì bảo cô ta cởi ra đi.”

“Chuyện này…”

“Vừa rồi cậu Kỷ cũng bảo cô mặc bộ váy này rất xấu mà, cô còn không cởi ra hả.” Tần Cẩn Du liếc Ninh Hề Nhi một cái, “Làm người phải biết thân biết phận, hiểu chưa?”
« Chương TrướcChương Tiếp »