Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một tiếng “Hửm” cất cao giọng vô cùng nhẹ nhàng và hời hợt, nhưng trong tai của Mộc Y Tinh, nó chẳng khác nào đập mạnh một búa vào tim cô ta.

Mộc Y Tinh nhất thời cứng đờ, người như hóa đá, sắc mặt tái nhợt, trông cô ta giống như làm việc gì sai trái bị người ta bắt quả tang vậy!

Giọng nói trầm thấp của Kỷ Dạ Bạch xen lẫn sức ép nghìn cân, “Nói! Sao cậu lại biết chuyện này hả?”

Cô Liễu thấy chuyện đã vỡ lở bèn cắn răng quay sang cắn ngược Mộc Y Tinh, “Cậu Kỷ, là… là Mộc Y Tinh sai khiến tôi đấy! Em ấy bảo tôi sửa thành tích của Ninh Hề Nhi! Đúng rồi, chính là như thế! Em ấy ép tôi làm như thế, tôi không còn cách nào khác đành phải làm theo lời em ấy?”

“Cô câm miệng đi! Đừng vu oan giá họa cho người khác!” Mộc Y Tinh cuối cùng đã phản ứng lại, cô ta nói với giọng vô cùng thành khẩn, “Chuyện này không hề liên quan đến tôi! Sửa thành tích… là tôi đoán ra mà thôi… mọi người à, chẳng lẽ các bạn không tin mình ư?”Đôi mắt xinh đẹp của cô ta lấp lánh những giọt nước mắt đáng thương, lập tức đã lấy được lòng thương xót và đồng tình từ rất nhiều người.

“Tôi thấy Y Tinh không phải loại người đó đâu…”

“Đúng thế, tôi tin vào nhân cách của bạn Mộc!”

“Y Tinh xinh đẹp như vậy, chắc chắn tấm lòng của bạn ấy cũng rất hiền lành lương thiện!”

Mọi người đều nói giúp cho Mộc Y Tinh, Ninh Hề Nhi đột nhiên hỏi cô ta, “Mộc Y Tinh, kỳ thi lần này tôi thi được bao nhiêu điểm ấy?”

Mộc Y Tinh vô thức buột miệng, “567…” Lời còn chưa dứt, cô ta lập tức bừng tỉnh, vội vàng sửa lại, ” 6… 600″

Chết tiệt, 600 điểm à? Cô ta đâu có ghi lại điểm sau khi sửa của Ninh Hề Nhi!

Ninh Hề Nhi đưa ánh mắt nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, dường như hai người đã ngầm hiểu ý nhau, hắn hơi nhíu mày, rút điện thoại từ trong túi ra mở vài bức hình chụp hồ sơ.Sau đó hắn nhấn chọn toàn bộ và gửi vào nhóm!

“Chứng cứ, tôi đã gửi vào nhóm rồi.”

Mọi người cả lớp đều vội vàng lấy điện thoại ra, nhấn mở những bức hình Kỷ Dạ Bạch vừa gửi tới.

Đó là điểm của Ninh Hề Nhi sau khi tra cứu từ hệ thống chủ của phòng giáo vụ.

Bên trên hiển thị: 663, xếp hạng 3 cấp lớp, hạng 4 cấp khối.

Nhìn xuống bên dưới, đó là lịch sử sửa chữa của hệ thống chủ! Tài khoản đăng nhập là cô Liễu, phần ghi chép hoạt động có thể hiện rõ, cô đã sửa điểm của Ninh Hề Nhi từ “567” lên thành “663”.

Vốn dĩ Ninh Hề Nhi đứng hạng 16 trong lớp, nhưng sau khi cô Liễu sửa điểm thì thứ hạng của Ninh Hề Nhi đã bay vọt lên hạng 3!

Ngoài ghi chép và thành tích sửa chữa ra, còn có thẻ đáp án của Ninh Hề Nhi, vừa nhìn đã hiểu ngay kết quả như thế nào, không thể làm giả được.“Mỗi khi kỳ thi trong trường kết thúc, thẻ đáp án và bài thi sẽ gửi lại cho học sinh, nếu phía giáo viên sửa điểm thì sẽ có ghi chép trong hệ thống chủ và bản scan bài thi.” Kỷ Dạ Bạch nở một nụ cười như biết tất cả mọi chuyện, “Giờ tôi cảm thấy, bài thi của Ninh Hề Nhi đã bị ai đó cố ý giấu đi, không phát cho cậu ấy!”

Vốn dĩ trong lòng mọi người trong lớp đều đang dâng trào căm phẫn, vừa nghe xong lời nói của Kỷ Dạ Bạch, ai nấy càng kích động hơn, “Ai làm chuyện này đúng là đạo đức có vấn đề! Thật không biết sao lại có mặt mũi làm ra cái trò thất đức này nữa!”

Người kích động nhất không ai khác ngoài Giản Nghi Tuyết, cô ấy siết chặt tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào Kỷ Dạ Bạch, “Cậu Kỷ, xin cậu điều tra rõ chuyện này, tìm lại sự thật cho tôi và Ninh Hề Nhi.”

Dứt lời, cô ấy giận dữ trừng mắt nhìn Mộc Y Tinh.

Những người khác cũng nhất loạt nhìn về phía Mộc Y Tinh.

Vẻ mặt của Ninh Hề Nhi đầy nghiêm túc, mạnh mẽ nói, “Mộc Y Tinh, cậu nói là cậu đoán được chuyện sửa điểm thì cũng được đi. Nhưng sao cậu biệt được thành tích trước khi sửa điểm của tôi là gì? Có phải cậu đã giấu bài thi và thẻ đáp án của tôi, sau đó sai khiến cô Liễu sửa điểm của tôi không?”Khuôn mặt Mộc Y Tinh đã tái mét, không còn chút máu nào nữa.

Cô ta tự cho là thông minh, nhưng không ngờ lại bị Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch liên thủ phản kích, để bây giờ không còn sức để đánh trả nữa!

Diệp Thiển Hạnh và Bành Sa Sa luôn đứng về phía cô ta, bây giờ cũng kinh hoảng không dám ho he một tiếng, sợ sẽ rước họa vào thân.

Còn Thành Du Nhiên đang nhìn cô ta với ánh mắt giận dữ như sắp gϊếŧ chết cô ta.

Mộc Y Tinh không cam lòng nghiến rang…

Vốn dĩ, cô ta chỉ muốn hãm hại Ninh Hề Nhi, để Ninh Hề Nhi bị mọi người chỉ trích, phải gánh tiếng xấu gian dối.

Vốn dĩ, cô ta chỉ muốn khích bác Thành Du Nhiên, để Ninh Hề Nhi bị bạn bè phản bội, phải chịu cảnh bạn bè cô lập mọi người chán ghét.

Thật không ngờ…

Giờ người bị chỉ trích là cô ta.

Giờ người bị phản bội là cô ta.Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Y Tinh bỗng nở nụ cười ác độc, vẻ mặt lại bày ra vẻ đáng thương và uất ức, ánh mắt lại nhìn về phía Bành Sa Sa, “Thật ra… tất cả chuyện này đều do…”

Cô ta dường như muốn nói ra một bí mật nào đó, nhưng chần chừ mãi không nói, sau đó vội lấy tay bịt miệng lại, cúi đầu đáng thương.

“Vâng, tất cả chuyện này đều là do tôi làm, không hề liên quan tới bất cứ người nào khác…”

Thừa nhận rồi kìa!

Không ngờ Mộc Y Tinh thừa nhận rồi!

Ninh Hề Nhi hơi cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng rất nhanh cô đã thấy có gì đó không đúng.

Quả nhiên là vậy, cô ta thừa nhận nhanh như vậy khiến mọi người cảm thấy không phải do cô ta làm, có người nào đó không biết rõ lại còn ân cần hỏi, “Y Tinh, cậu đừng sợ, cậu nói ra sự thật đi! Cậu đừng gánh tội giúp người khác nữa!”Đôi mắt Mộc Y Tinh rưng rưng nước mắt, “Mọi người đừng hỏi nữa, thật sự là do tớ làm…”

Cô ta cứ úp úp mở mở, giống như đang che giấu chuyện gì đó.

“Bạn Mộc à, cậu có gì khó nói thì nói ra đi, như thế thì bọn tớ mới giúp cậu được!”

Thấy mọi người càng ngày càng xôn xao, Mộc Y Tinh mới nức nở bật khóc, sau đó nhìn về phía Bành Sa Sa với ánh mắt sợ hãi!

Bành Sa Sa lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Thật ra, tất cả chuyện này đều do Sa Sa làm… cậu ấy rất ghét Ninh Hề Nhi, vì thế mới muốn hãm hại Ninh Hề Nhi ấy…”

Mộc Y Tinh còn chưa nói hết, Bành Sa Sa đã nhảy lên vội phân bua, “Không phải tôi! Y Tinh, sao cậu có thể…”

“Bài thi của Ninh Hề Nhi cũng là do Bành Sa Sa giấu, xem camera trong lớp không chừng có thể thấy được đấy, cô Liễu cũng là do cậu ấy sai khiến, khi đó tớ chẳng qua cũng vừa hay ở đó, tớ có khuyên cậu ấy, tớ nói thật mà!”Giọng nói khẩn thiết chân thành, lại thêm hình tượng của Mộc Y Tinh trong lớp rất tốt, các bạn học hầu như đều đã tin lời cô ta.

Theo bọn họ, Mộc Y Tinh rất vô tội, hơn nữa Mộc Y Tinh biết chuyện Ninh Hề Nhi bị sửa điểm, như thế đã giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.

Kỷ Dạ Bạch lạnh lẽo híp mắt lại, sau đó mở miệng, “Điều tra camera cho tôi!”

Không lâu sau, có người đã gửi đoạn clip camera quay được lúc giờ giải lao vào trong nhóm.

Trong clip, có người đang lén lút trộm bài thi và thẻ đáp án của Ninh Hề Nhi, đó chính là Bành Sa Sa!

“Sa Sa, xin lỗi cậu…” Mộc Y Tinh khóc như mưa ôm ấy cô ta, sau đó ghé sát bên tai Bành Sa Sa thì thầm, “Sa Sa, nếu không muốn bố cậu mất việc thì câm miệng cho tôi!”

Bố của Bành Sa Sa là một nhân viên trong công ty nhà họ Mộc, có thu nhập rất cao.

Nếu bố cô ta mất việc thì Bành Sa Sa không thể có cuộc sống của một cô công chúa như bây giờ nữa.

Vì thế, Bành Sa Sa chỉ biết ứa nước mắt, chứ không dám có bất cứ một câu oán hận nào nữa.

“Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, Bành Sa Sa, cô Liễu, hai người có thể cút khỏi trường cấp III Mộc Anh rồi!” Giọng nói Kỷ Dạ Bạch đầy bá đạo không cho phép ai phản bác, khi ánh mắt lướt qua Mộc Y Tinh, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lại lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »