Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 89:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vợ yêu?

Ôi mạ ơi, tên mắt hí này đang cố ý à?

“Ngôn Dịch Thâm, thả tôi ta!” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi nhăn nhó, cố gắng cạy ngón tay của Ngôn Dịch Thâm ra.

“Vợ yêu à, em làm vị hôn thê của anh thì chắc chắn anh sẽ không giống như một tên nào đó, vừa dữ dằn với em, lại hay mắng em, sau này em cứ việc dùng thẻ của anh thoải mái, anh sẽ cưng chiều em, yêu thương em, an ủi em, quan tâm em, bảo vệ em, em muốn cái gì thì anh sẽ cố gắng mua cho em.” Giọng nói của Ngôn Dịch Thâm trầm bổng ấm áp với nhấn nhá rất tính tế, sau đó gã đầy hứng thú chờ mong phản ứng của Kỷ Dạ Bạch.

“Ai là vị hôn thê của anh chứ! Ngôn Dịch Thâm, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”

Hừ, gả cho cái tên lòng dạ nham hiểm này thì chắc chắn sau này có khi cô bị bán còn ngu ngốc ngồi đếm tiền cho gã!
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
“Ngoan nào, đừng nghịch nữa.” Ngôn Dịch Thâm âu yếm vuốt ve mái tóc cô, Ninh Hề Nhi ngang ngạnh quay mặt sang chỗ khác, không muốn để gã xoa đầu cô nữa.

Ngôn Dịch Thâm đang muốn đưa tay xoa đầu cô thì bỗng có ai đó giữ chặt tay lại!

Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, trong ánh mắt chứa đầy cơn giận và sự tàn nhẫn, “Cậu ấy bảo anh thả cậu ấy ra, tai anh bị điếc à?”

“Ninh Hề Nhi là vị hôn thê của tôi, tôi muốn làm gì với em ấy thì làm.” Ngôn Dịch Thâm cười đầy ẩn ý, “Sao cậu lại quan tâm chuyện này thế, chẳng lẽ… cậu thích em ấy rồi?”

Ninh Hề Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Kỷ Dạ Bạch không chớp mắt.

Cổ họng Kỷ Dạ Bạch hơi nhấp nhô, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, nhưng Ngôn Dịch Thâm biết bàn tay của Kỷ Dạ Bạch đang giữ cánh tay gã đang siết vô cùng chặt.“Thích à? Anh đang nói chuyện điên rồ gì thế, gu của tôi đâu có kém như thế!”

Kỷ Dạ Bạch kiêu ngạo lạnh lùng nói, sau đó hất tay Ngôn Dịch Thâm ra.

Ngôn Dịch Thâm cạn lời.

Con m* nó, gã đã cố gắng làm tới vậy rồi mà thằng ngu này vẫn không chịu tỉnh ra!

Không thích, không thích mà suốt ngày đằng đẵng đi theo bảo vệ người ta như thế? Không thích mà lần nào gặp mặt anh em cũng lải nhải “Hề Ngốc của nhà tôi”?

#Định mệnh có một câu không biết nên nói thẳng mặt hắn không#

#Định mệnh có thằng anh em IQ cao mà EQ thấp đến mức khiến ông đây phát khùng#

Một câu tỏ vẻ “Không thích” đã khiến khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi tái nhợt!

Kỷ Dạ Bạch thờ ơ liếc nhìn hai người bọn họ rồi nói, “Chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc!”

Dứt lời, một cậu ấm nào đó bình tĩnh đứng lên như không có việc gì xảy ra, một tay đút túi bỏ đi với vẻ vô cùng cool ngầu!“Hề Nhi, cậu không sao chứ? Sao nhìn mặt cậu tái xanh vậy?” Thành Du Nhiên lo lắng hỏi Ninh Hề Nhi, sau đó đẩy Ngôn Dịch Thâm tránh ra chỗ khác, “Anh phá đủ chưa hả!”

Ngôn Dịch Thâm hậm hực sờ mũi, gã phá chỗ nào hả? Rõ ràng gã chỉ muốn giúp thôi mà!

“Khụ khụ, Tiểu Hề Hề, xin lỗi em.” Ngôn Dịch Thâm thấy mọi việc bị phá banh chành liền áy náy vỗ vai Ninh Hề Nhi, giọng gã trầm thấp nói, “Anh chỉ có thể giúp được em đến đây thôi.”

Ninh Hề Nhi giận dữ trừng mắt nhìn gã, “Anh giúp tôi cái gì? Rõ ràng anh đang cố ý hại tôi thê thảm phải không?”

Ngôn Dịch Thâm ngoan ngoãn nói, “Nếu đã như thế thì sau khi tan học…” Chúng ta ai về nhà nấy vậy.

“Anh yên tâm, tan học tôi chắc chắn sẽ đi mua quần áo với anh.” Ninh Hề Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, “Ai chạy người đó làm con chó!”



Ăn cơm xong, Ninh Hề Nhi trở về phòng học, nhưng Kỷ Dạ Bạch đã không thấy đâu nữa.

Tiết đầu là tiết của cô Liễu, cô còn chưa bắt đầu giảng bài thì cửa phòng học đã bị ngang ngược đá tung, một bóng người cao lớn với khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ chậm rãi bước vào.

Trong tay hắn đang cầm một tập hồ sơ đựng trong một túi giấy xi măng màu vàng nâu. Vừa nhìn thấy nó, sắc mặt của cô Liễu lập tức thay đổi, sau đó nhìn về phía Mộc Y Tinh theo bản năng!

« Chương TrướcMộc Y Tinh thật sự bó tay với bà cô họ Liễu này rồi, nhìn cô ta làm gì chứ hả!

Đúng là đồ vô dụng không được cái tích sự gì hết!

Cô Liễu quệt mồ hôi trên trán, ánh mắt liếc nhìn con dấu của phòng giáo vụ trên túi hồ sơ, trong lòng bỗng chùng xuống.

Tự ý sửa điểm của học sinh là chuyện lớn, nếu bị điều tra ra thì công việc giáo viên này của cô ta coi như là đi tong!

“Cậu Kỷ, cậu lên lớp rồi à…” Cô ta mỉm cười với vẻ ton hót.

Kỷ Dạ Bạch hơi nhếch khóe miệng, đường cong từ nụ cười trên khuôn mặt hắn khiến người ta không rét mà run!

“Ồ, cậu Kỷ cầm cái gì thế?”

“Có khi nào thứ này có liên quan đến việc Ninh Hề Nhi có gian lận hay không, chẳng phải cậu ấy nói sẽ lấy được chứng cứ chứng minh sao?”

“Đúng là khiến người ta chờ mong quá đi mất! Thứ trong túi hồ sơ đó thật sự có thể chứng minh Ninh Hề Nhi không hề gian dối sao?”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Nghe tiếng bàn luận xôn xao của cả lớp, Ninh Hề Nhi thầm cắn môi.

Tên này… vừa rồi chẳng phải hắn nói không thích mình sao, sao giờ lại tốt bụng đi tìm chứng cứ giúp cô chứ?

Rõ ràng hắn đã nói thẳng với cô như thế, nhưng trong lòng không khỏi giữ một hy vọng nhỏ nhoi…

Trên bục giảng…

Cô Liễu cười xòa nói, “Cậu Kỷ, cậu đang làm gì vậy, giờ đang vào giờ học ấy…”

“Mở ra.”

“Cái gì?”

“Tôi bảo cô mở ra!” Giọng nói trầm thấp tựa như lời phán quyết của ác ma khiến cô Liễu sợ run lên mở túi hồ sơ ra!

Bên trong là mấy tờ A4 copy, vừa nhìn trang đầu tiên, bàn tay cô ta đã bắt đầu run rẩy.

Lật tới những trang sau, cô ta lại càng run rẩy hơn, mãi cho đến khi đến trang cuối cùng, chân cô ta mềm nhũn như sắp té đến nơi, không ngờ cô ta lại quỳ xuống ngay trên bục giảng.Cả lớp lập tức xôn xao, mọi người đều không dám tin chuyện đang xảy ra trước mắt,

“Cô giáo làm sao thế nhỉ?”

“Rốt cuộc trong hồ sơ kia viết những gì?”

“Chẳng lẽ là chuyện gian lận của Ninh Hề Nhi có liên quan đến cô giáo sao?”

Mọi người đang bàn tán đoán già đoán non, còn cô Liễu trên bục giảng đột nhiên như phát điên xé nát hồ sơ đang cầm trong tay, ngẫm nghĩ gì đó rồi nhét hết mảnh giấy vào miệng!

Kỷ Dạ Bạch cao lớn đứng khoanh tay trên bục giảng, ánh mắt nhìn cô Liễu như nhìn một con kiến hèn mọn.

“Những hồ sơ này tôi có bản copy rồi, muốn in bao nhiêu tôi in bấy nhiêu cho.”

Nghe xong, cả người cô Liễu lại run lẩy bẩy hơn nữa, cô ta hoảng sợ cầu xin, “Cậu Kỷ, cầu xin cậu tha cho tôi đi…”

“Tha cho cô à, cũng được.” Kỷ Dạ Bạch nhìn lướt qua mọi người trong lớp, “Là ai sai khiến cô làm việc này! Nếu cô chỉ ra thì tôi có thể tha cho cô!”Cô Liễu thấp thỏm nhìn xuống Mộc Y Tinh khiến Mộc Y Tinh hoảng hốt, cô ta vội vàng hét lên, “Cô Liễu, rốt cuộc cô đã làm gì Hề Nhi vậy! Trong nhà cô trên có già dưới có trẻ, cô phải làm gương tốt cho mọi người chứ, sao có thể sửa thành tích hãm hại học sinh của mình như thế?”

Lời này bề ngoài nghe có vẻ như đang thay Ninh Hề Nhi lấy lại trong sạch, nhưng thật ra là uy hϊếp cô Liễu!

Nếu cô Liễu dám khai ra Mộc Y Tinh thì người nhà của cô ta…

Cô Liễu sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời của Mộc Y Tinh, có gì đó trong đôi mắt của cô ta xoay chuyển, sau đó quay sang Kỷ Dạ Bạch để than thân trách phận, “Cậu Kỷ à, không có ai sai khiến tôi hết, là vì… vì bạn Ninh không tặng quà cho tôi nên tôi mới ghi thù, làm ra những chuyện ngu ngốc thế này… Cậu Kỷ, cậu đại nhân đại đức, xin cậu tha cho tôi lần này đi!”

Ninh Hề Nhi giận dữ đứng bật dậy, “Loại người như cô sao có thể xứng làm cô giáo!”

Đúng là quá đê tiện! Cô ta đã sỉ nhục nghề giáo cao quý!

Kỷ Dạ Bạch lập tức bật ra một tiếng cười rét lạnh.

Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Mộc Y Tinh.

“Tôi còn chưa nói việc cô Liễu sửa điểm của Ninh Hề Nhi, Mộc Y Tinh, sao cậu lại biết chuyện này? Hửm?”
« Chương TrướcChương Tiếp »