Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 85:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật, con nhỏ ngốc ngếch này, muốn làm cái gì vậy?

Hắn hạ thấp giọng: “Ngoan ngoãn đứng ngay lên cho anh đây!”

Ninh Hề Nhi quả quyết chối từ: “Không đứng dậy nổi! Không dậy!”

Cô sụt sịt mũi, bực bội bứt rứt dùng sức thật lực, phồng hai má lên.

Kỷ Dạ Bạch yên lặng nhìn cô, con nhỏ này, sốt tới ngu người rồi hả?

Ầy, vốn đã không thông minh sáng dạ cho lắm, bây giờ còn ngu đi, giờ nên làm gì cho phải.

Ngay lúc hắn đang tận tâm tận lực lo nghĩ cho chỉ số thông minh của Ninh Hề Nhi, bỗng thấy Ninh Hề Nhi hướng về khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn của hắn thổi một hơi!

Kỷ Dạ Bạch:…

Ninh Hề Nhi bộc phát hơi thở mạnh mẽ nhất đời, thổi vào mặt hắn mười mấy giây mới dừng lại!

Tóc mái Kỷ Dạ Bạch bị thổi rối toán loạn, trên mặt còn dính chất lỏng khả nghi… y chang nước miếng…
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
“Ha ha! Cậu chờ bị ốm đi!” Ninh Hề Nhi hài lòng cười rộ, làm mặt xấu với Kỷ Dạ Bạch: “Lêu lêu lêu…”

Kỷ Dạ Bạch: Thôi xong phim! Hề ngốc nhà hắn ngốc thật rồi này! Làm sao giờ? Ngốc đần như vậy, sau này còn gả ra ngoài sao được!

Mặt hắn tỏ vẻ chán ghét không yêu thương gì cho cam, qua thật lâu, hắn mới đưa tay lên lau mặt.

Ninh Hề Nhi nhìn bộ dạng của hắn, chỉ cảm thấy đầu cô cũng không quá đau nhức, đôi tay nhỏ chống trên khuôn ngực săn chắc, cô chuẩn bị tự bò dậy.

Động tác nhỏ lơ đãng, vô tình khıêυ khí©h khiến người phía dưới thở gấp.

Eo nhỏ bỗng bị khóa chặt lại không thể động đậy.

“Buông tôi ra…” Ninh Hề Nhi giãy loạn tay chân, ma sát khiến da đầu Kỷ Dạ Bạch tê ngứa, con ngươi ngày càng đen nồng như mực đặc.

Giọng nói ấm áp trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô như đầu độc dẫn dắt: “Ninh Hề, cậu biết vi rút truyền qua đường nào không?”Ninh Hề Nhi chớp mắt, cô chẳng hiểu gì cả.

Sao đột nhiên lại thảo luận vấn đề mang đầy tính chất học thuật này với cô? Ấy… Hoa mắt chóng mặt đầu choáng váng quá… Thật là buồn ngủ…

“Không khí đúng không?” Ninh Hề Nhi mơ hồ chóng mặt nói.

Kỷ Dạ Bạch nắm được cằm cô, miết tay lên bờ môi hồng khô nhạt, chậm rãi nói: “Phương pháp lây truyền hữu hiệu nhất, là đường hô hấp…”

Ninh Hề Nhi băn khoăn chẳng hiểu mô tê gì, cô lờ đờ nhìn hắn.

Một giây sau…

Đôi môi mỏng lành lạnh hôn lên môi cô.

Quấn quýt giày vò lẫn nhau trong chốc lát, hắn liền không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nữa, bình tĩnh cạy mở răng cô, tiến vào bên trong tàn phá, công thành chiếm đất…

Uỳnh…

Trong đầu như có gì nổ tung, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người con trai trước mặt, hắn… Hắn đang hôn cô?Không giống với nụ hôn độc chiếm ngông nghênh thường ngày, hắn của hôm nay, dường như săn sóc đến cô đang bị ốm, cho nên nụ hôn ấy, vô cùng ngoại lệ, lưu luyến dịu dàng.

Ninh Hề Nhi bị hôn đến mụ mị đầu óc, thất điên bát đảo, đầu lại nặng trĩu, mắt tối sầm không phân biệt được là ngày hay đêm…

Cô chỉ cảm thấy, cái ôm vào lòng của hắn thật ấm áp…

Cô gái nhỏ hiếm khi mềm mại thuận theo, Kỷ Dạ Bạch không tự chủ hôn sâu hơn…

Mùi vị của cô… rất thơm… rất ngọt…

Chẳng qua là… sao đứa ngốc này trưng ra bộ dạng buồn ngủ thế?!

Hôn hắn mà không tập trung chú ý vậy à!

Bộp một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất cắt đứt hai người.

Kỷ Dạ Bạch dừng động tác, nhìn về phía tiếng kêu, bà Kỷ đang đứng che miệng cách đó không xa, bên chân là một cái khay gỗ mới rớt xuống.

“Hai đứa đang… Đây là…”

“Truyền vi khuẩn!”

“Nhận vi khuẩn!”

Bà Kỷ tỏ ý đã hiểu, vô cùng sáng tỏ: “Khụ khụ… Hai đứa cứ tiếp tục! Không cần để ý đến mẹ! Mẹ đang mộng du, gì cũng không biết đâu!” Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật, con nhỏ ngốc ngếch này, muốn làm cái gì vậy?

Hắn hạ thấp giọng: “Ngoan ngoãn đứng ngay lên cho anh đây!”

Ninh Hề Nhi quả quyết chối từ: “Không đứng dậy nổi! Không dậy!”

Cô sụt sịt mũi, bực bội bứt rứt dùng sức thật lực, phồng hai má lên.

Kỷ Dạ Bạch yên lặng nhìn cô, con nhỏ này, sốt tới ngu người rồi hả?

Ầy, vốn đã không thông minh sáng dạ cho lắm, bây giờ còn ngu đi, giờ nên làm gì cho phải.

Ngay lúc hắn đang tận tâm tận lực lo nghĩ cho chỉ số thông minh của Ninh Hề Nhi, bỗng thấy Ninh Hề Nhi hướng về khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn của hắn thổi một hơi!

Kỷ Dạ Bạch:…

Ninh Hề Nhi bộc phát hơi thở mạnh mẽ nhất đời, thổi vào mặt hắn mười mấy giây mới dừng lại!

Tóc mái Kỷ Dạ Bạch bị thổi rối toán loạn, trên mặt còn dính chất lỏng khả nghi… y chang nước miếng…
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
“Ha ha! Cậu chờ bị ốm đi!” Ninh Hề Nhi hài lòng cười rộ, làm mặt xấu với Kỷ Dạ Bạch: “Lêu lêu lêu…”

Kỷ Dạ Bạch: Thôi xong phim! Hề ngốc nhà hắn ngốc thật rồi này! Làm sao giờ? Ngốc đần như vậy, sau này còn gả ra ngoài sao được!

Mặt hắn tỏ vẻ chán ghét không yêu thương gì cho cam, qua thật lâu, hắn mới đưa tay lên lau mặt.

Ninh Hề Nhi nhìn bộ dạng của hắn, chỉ cảm thấy đầu cô cũng không quá đau nhức, đôi tay nhỏ chống trên khuôn ngực săn chắc, cô chuẩn bị tự bò dậy.

Động tác nhỏ lơ đãng, vô tình khıêυ khí©h khiến người phía dưới thở gấp.

Eo nhỏ bỗng bị khóa chặt lại không thể động đậy.

“Buông tôi ra…” Ninh Hề Nhi giãy loạn tay chân, ma sát khiến da đầu Kỷ Dạ Bạch tê ngứa, con ngươi ngày càng đen nồng như mực đặc.

Giọng nói ấm áp trầm thấp vang lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô như đầu độc dẫn dắt: “Ninh Hề, cậu biết vi rút truyền qua đường nào không?”Ninh Hề Nhi chớp mắt, cô chẳng hiểu gì cả.

Sao đột nhiên lại thảo luận vấn đề mang đầy tính chất học thuật này với cô? Ấy… Hoa mắt chóng mặt đầu choáng váng quá… Thật là buồn ngủ…

“Không khí đúng không?” Ninh Hề Nhi mơ hồ chóng mặt nói.

Kỷ Dạ Bạch nắm được cằm cô, miết tay lên bờ môi hồng khô nhạt, chậm rãi nói: “Phương pháp lây truyền hữu hiệu nhất, là đường hô hấp…”

Ninh Hề Nhi băn khoăn chẳng hiểu mô tê gì, cô lờ đờ nhìn hắn.

Một giây sau…

Đôi môi mỏng lành lạnh hôn lên môi cô.

Quấn quýt giày vò lẫn nhau trong chốc lát, hắn liền không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nữa, bình tĩnh cạy mở răng cô, tiến vào bên trong tàn phá, công thành chiếm đất…

Uỳnh…

Trong đầu như có gì nổ tung, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người con trai trước mặt, hắn… Hắn đang hôn cô?Không giống với nụ hôn độc chiếm ngông nghênh thường ngày, hắn của hôm nay, dường như săn sóc đến cô đang bị ốm, cho nên nụ hôn ấy, vô cùng ngoại lệ, lưu luyến dịu dàng.

Ninh Hề Nhi bị hôn đến mụ mị đầu óc, thất điên bát đảo, đầu lại nặng trĩu, mắt tối sầm không phân biệt được là ngày hay đêm…

Cô chỉ cảm thấy, cái ôm vào lòng của hắn thật ấm áp…

Cô gái nhỏ hiếm khi mềm mại thuận theo, Kỷ Dạ Bạch không tự chủ hôn sâu hơn…

Mùi vị của cô… rất thơm… rất ngọt…

Chẳng qua là… sao đứa ngốc này trưng ra bộ dạng buồn ngủ thế?!

Hôn hắn mà không tập trung chú ý vậy à!

Bộp một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất cắt đứt hai người.

Kỷ Dạ Bạch dừng động tác, nhìn về phía tiếng kêu, bà Kỷ đang đứng che miệng cách đó không xa, bên chân là một cái khay gỗ mới rớt xuống.

“Hai đứa đang… Đây là…”

“Truyền vi khuẩn!”

“Nhận vi khuẩn!”

Bà Kỷ tỏ ý đã hiểu, vô cùng sáng tỏ: “Khụ khụ… Hai đứa cứ tiếp tục! Không cần để ý đến mẹ! Mẹ đang mộng du, gì cũng không biết đâu!”Bà Kỷ nói xong liền lập tức đổi hướng quay lưng trở về phòng, bỏ lại hai người con xốc xếch hong gió.

Sắc mặt Ninh Hề Nhi đỏ bừng lên, a hu hu, cô bị sự ngu ngốc của chính mình chọc cho phát khóc thật rồi!

Vốn đã buồn bực sẵn, Kỷ Dạ Bạch trợn mắt nhìn cô: “Cậu tìm đâu ra cái lí do rách nát thế?”

Khiến hắn cũng ngu người theo luôn!

“Cậu còn không biết xấu hổ mà dữ dằn với tôi à!” Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn la lên: “Kỷ Dạ Bạch, sao cậu có thể tùy tiện hôn bậy hôn bạ người ta thế! Chúng ta cũng chưa phải người yêu, cậu đang lưu manh đểu giả đùa bỡn đấy hả! Đồ không biết xấu hổ!”

Nghe một tràng chỉ trích, sắc mặt Kỷ Dạ Bạch càng lúc càng khó coi.

Hắn chậm rãi áp sát Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi co rúm lại, cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở trên người hắn, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh tới khó hiểu.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Ừm… Có phải tim của cô có vấn đề rồi không? Tại sao Kỷ Dạ Bạch càng tới gần, trái tim cô càng đập nhanh vậy!

“Cậu, cậu đừng có qua đây…”

Bàn tay đặt lên trán Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi hét ầm lên, tay chân quơ loạn xạ: “Không muốn… không muốn…”

“Hạ sốt rồi, cậu tự đi lên đi.” Chờ qua thật lâu, Kỷ Dạ Bạch chẳng làm gì cô, hắn chẳng qua chỉ buông xuống một câu nói lạnh lùng như vậy.

Ninh Hề Nhi: “…”

Hóa ra là cô tự mình đa tình, tưởng bở nhiều rồi.

Kỷ Dạ Bạch vô cảm cất bước lên lầu, hai tay buông thõng đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.

Cô nói đúng, hắn không là gì với cô, không có tư cách làm những chuyện kia với cô.



Thứ Hai…

Ninh Hề Nhi đã khỏe lên kha khá, cô đeo cặp sách xuống lầu, Kỷ Dạ Bạch liếc cô một cái, đặt đũa xuống: “Con đi trước đây.”Bà Kỷ vội vàng nói: “Chờ Hề Nhi đã! Hai đứa đi học cùng nhau mà.”

Kỷ Dạ Bạch lạnh nhạt cười: “Có cần thiết thế không?”

Hiểu ý nhầm, bà Kỷ vội im lặng thu lại lời nói.

Bà đã sớm ghép cặp hai đứa nhỏ này thành thói quen, nhưng mà… Ông Ninh đã nói hủy bỏ hôn ước, bà miễn cưỡng xếp đặt, miễn cưỡng bắt ép, dưa liệu có chín?

Ninh Hề Nhi chu mỏ dỗi hờn, khó chịu không vui xử bữa sáng.

“Hề Nhi, ăn nhiều một chút.” Bà Kỷ nhiệt tình chăm sóc.

“”Cảm ơn dì.”

Bà Kỷ mỉm cười, coi như cô bé không làm con dâu bà được, thì bà cũng sẽ coi cô như con gái ruột mà đối đãi.

Chẳng qua…

“Hề Nhi này, con với Dạ Bạch…” Bà tiếc nuối mở miệng, muốn nói lại ngập ngừng.

“Dạ? Dì muốn bảo gì ạ?”

“Không có gì, con ăn cơm nhanh đi, để dì bảo tài xế chở con đi học.”…

Trường cấp III Mộc Anh…

Ninh Hề Nhi vừa mới ấm chỗ, đã nghe thấy một trận gào thét chói tai…

“A! Là Hội trưởng đại nhân!”

“Trời ơi, anh ấy giống hệt hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh ấy…”

“Đẹp trai quá đi mất! Dịu dàng chưa kìa… Sao anh ấy lại tới phòng học lớp 10 thế?”

Mọi người túm năm tụm ba, châu đầu bàn tán, Ngôn Dịch Thâm đi thẳng tới chỗ Ninh Hề Nhi, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp như ánh mặt trời: “Đã khỏe hơn chưa?”

Giọng nói dịu dàng vừa cất lên, nữ sinh trong lớp kích động suýt chết!

Phải biết rằng, giọng nói của Ngôn Dịch Thâm được gọi là “Thần âm số 1 trường Mộc Anh”, quá mê hoặc dụ dỗ người ta!

“Ừ.” Ninh Hề Nhi gật đầu một cái qua loa lấy lệ.

“Ngoan. Buổi trưa tôi đưa em ra ngoài ăn cơm.” Ngôn Dịch Thâm vừa nói, vừa đưa tay xoa đầu Ninh Hề Nhi.

Trong lớp bỗng chốc lặng yên như tờ! Ai cũng trợn to mắt thao láo hết cả lên!

Mọi người đồng loạt hóa đá ngây như phỗng mất mấy giây, rồi tựa như thần giao cách cảm, nhất loạt đều quay sang nhìn về phía người ngồi cùng bàn với Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch!

Ấu mài gót, lạy Chúa trên cao! Bạn gái cũ của cậu Kỷ, đang hẹn hò với Hội trưởng đại nhân đấy à?
« Chương TrướcChương Tiếp »