Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hề Nhi, cậu làm sao vậy?” Thành Du Nhiên nhìn cô bạn của mình với ánh mắt đầy thắc mắc, Kiều Nam Thành cũng khó hiểu mà nhìn sang cô.

Ninh Hề Nhi phồng má, “Ăn cay nhiều nên nóng trong người ấy mà.” Cô nói xong bèn cầm cốc nước cạnh đó lên uống cạn.

Từ từ… sao vị của nước lại lạ như vậy?

Cô nhìn kỹ lại mới trợn tròn mắt lên, “Đây là… có phải rượu trái cây không?”

Thành Du Nhiên ngây ra vài giây rồi mới cuống cuồng lên, “Cậu bị dị ứng với cồn đấy! Mau nôn ra đi, nhanh lên nhanh lên!”

Ninh Hề Nhi tái mặt chạy về phía toilet, Kiều Nam Thành không yên tâm nên cũng đuổi theo.

Cô cúi người trước bồn rửa tay cố nôn ra, Kiều Nam Thành vụng về vỗ lưng cho cô, khuôn mặt khôi ngô của cậu chàng tràn đầy sự lo lắng.

“Khụ khụ… Kiều Kiều, cậu vỗ nhè nhẹ thôi!” Ninh Hề Nhi dở khóc dở cười, Kiều Nam Thành cứ vỗ như vậy chắc cô nôn ra máu luôn mất.Kiều Nam Thành xấu hổ mấp máy môi, bàn tay vỗ lên lưng cô cũng điều chỉnh lực cho nhẹ nhàng hơn.

Diệp Thiển Hạnh đứng cách đó không xa, cô ta giơ điện thoại di động trong tay lên ghi lại hình ảnh hai người bây giờ.

May là không uống nhiều lắm nên Ninh Hề Nhi không xuất hiện triệu chứng dị ứng. Cô về lại chỗ ngồi của mình, song không ăn tiếp mà mải mê suy nghĩ lung tung, rồi buồn bực dùng đũa chọc mấy miếng thịt trong bát mình.

Mộc Y Tinh sẽ hôn Kỷ Dạ Bạch ư? Kỷ Dạ Bạch có đẩy cô ta ra không? Có phải Kỷ Dạ Bạch cũng có tình cảm với Mộc Y Tinh không?



Trời ơi! Rốt cuộc thì tên khốn kiếp ấy đã làm gì cô chứ? Tại sao trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh của hắn thế này?

Tại quán bar Thức, Kỷ Dạ Bạch vuốt chén rượu trong tay như người mất hồn, tiếng nhạc ồn ào, tiếng người nói cười, bao cô nàng xinh đẹp yêu kiều xung quanh cứ như không liên quan gì đến hắn.Mộc Y Tinh lại gần đưa cho hắn một ly rượu, hắn chỉ lịch sự nhận lấy rồi đặt sang một bên mà không uống dù chỉ một ngụm nhỏ.

Mộc Y Tinh không ngồi yên được một lúc đã lại ngồi xích vào gần hắn hơn. Mùi nước hoa lẫn với mùi rượu trên người cô ta khiến Kỷ Dạ Bạch khó chịu và mất dần kiên nhẫn, “Cô có chuyện gì muốn nói à?”

“Cậu Kỷ…” Mộc Y Tinh dịu dàng gọi tên hắn, “Em nghe nói, Anh Lạc sắp trở về rồi…”

Vừa nhắc đến cái tên này là Kỷ Dạ Bạch liền thay đổi thái độ, cánh môi mỏng của hắn mím chặt thành một đường thẳng, khí lạnh như kết băng trên vầng trán hắn, lạnh lẽo đến mức người khác không dám động đậy.

“Đừng nhắc đến tên cô ta trước mặt tôi!” Kỷ Dạ Bạch không hề che giấu sự ghét bỏ trong câu nói của mình.

Mộc Y Tinh cười giễu cợt, cái tên này quả nhiên là vảy ngược của Kỷ Dạ Bạch.Cô ta biết điều không nói nữa, liếc mắt nhìn về một phía nào đó, thấy bóng người đứng trong góc phòng làm động tác ok với mình, ý là đã gửi ảnh đi rồi.

Mộc Y Tinh mỉm cười đầy đắc ý.

Vài phút sau, Diệp Thiển Hạnh gửi tin nhắn cho cô ta, “Tôi chụp được hình của Kiều Nam Thành và Ninh Hề Nhi rồi đấy.”

“Up lên mạng đi, viết status nói thế nào cho quan hệ giữa hai đứa nó mập mờ chút.”

“Được.”

Lát sau, Mộc Y Tinh giơ điện thoại di động của mình lên, nói rất khoa trương rằng, “Trời đất, thì ra hôm nay là sinh nhật của Kiều Nam Thành! Bây giờ cậu ta là hot boy đang lên của Mộc Anh chúng ta, bao nhiêu cô gái đang thầm thương trộm nhớ cậu ta kìa. Chỉ tiếc là hoa đã có chủ rồi…”

“Hửm? Bạn gái cậu ta là ai?”

Mộc Y Tinh che miệng cười duyên, “Còn có thể là ai ngoài Ninh Hề Nhi của lớp chúng ta chứ. Có người nhìn thấy hai người họ ở trong tiệm lẩu, trông có vẻ thân mật lắm, còn ôm ôm ấp ấp nhau nữa cơ mà.”

Thấy cô ta nói vậy, mọi người ai cũng bu lại hóng biến.

“Ối trời đất, thật luôn này! Ninh Hề Nhi còn đỏ mặt nữa chứ.”

“Trông mắt Kiều Nam Thành sáng rỡ kìa, cậu ta lại chẳng thích quá đi ấy.”

“Ơ mà này, Ninh Hề Nhi vừa chia tay với cậu Kỷ cơ mà…”

Có người không cẩn thận nhắc đến chuyện này, khiến nhiệt độ không khí trong phòng đột nhiên hạ xuống, mọi người bất an len lén nhìn Kỷ Dạ Bạch đang ngồi trên ghế sô pha.Mộc Y Tinh giả vờ như mình vừa làm sai chuyện gì, “Ấy chết… chúng em xin lỗi cậu Kỷ, chúng em không nên nói năng lung tung trước mặt cậu như vậy.”

Kỷ Dạ Bạch không cảm xúc cầm lấy điện thoại di động của cô ta. Trên màn hình hiện lên một status ngắn.

Thâm Thâm Thiển Thiển QX: “Tình cờ gặp được hot boy mới của trường chúng ta này, ghen tị hông nè, đẹp trai ghê gớm ha? O”

Status đăng kèm vài tấm hình, mấy tấm trước là cảnh trong tiệm lẩu, hình cuối cùng mới là Kiều Nam Thành. Bàn tay cậu ta đang đặt trên lưng Ninh Hề Nhi, từ góc chụp thì nhìn như đang ôm Ninh Hề Nhi vào lòng mình, mặt Ninh Hề Nhi đỏ ửng, vóc dáng nho nhỏ đáng yêu chỉ đứng đến ngực Kiều Nam Thành, trông rất xứng đôi vừa lứa.

Kỷ Dạ Bạch hít sâu một hơi, trong mắt phừng phừng lửa giận.Mộc Y Tinh tỏ ra quan tâm hắn, “Cậu Kỷ, cậu đừng vì chuyện cỏn con này mà tức giận, không đáng đâu ạ.”

“Phải đấy phải đấy, cậu Kỷ à, với điều kiện hơn người của cậu thì muốn loại con gái nào chẳng được, mọi người thấy phải không?”

“Nào nào, chúng ta cùng kính cậu Kỷ một ly đi!”

Cả đám người ai cũng muốn lấy lòng Kỷ Dạ Bạch, song chỉ làm tâm trạng của hắn càng thêm tồi tệ hơn.

Mộc Y Tinh thấy vậy bèn lặng lẽ nhếch môi cười.



Trở lại tiệm lẩu vừa rồi, Thành Du Nhiên mới ăn được một ít bèn vào toilet, lúc đi ra thì chợt nghe thấy một giọng nói khá quen vang lên bên người, “Ơ kìa, Thành Du Nhiên phải không? Sao cậu lại ở chỗ này thế?”

Thành Du Nhiên quay đầu lại, thấy người vừa lên tiếng là một nữ sinh xinh xắn dễ thương, tỳ vết duy nhất trên gương mặt của cô ta chỉ là một chút tàn nhang ở vùng mũi.“Diệp Thiển Hạnh đó à, cậu cũng ăn ở đây hả?” Thành Du Nhiên ngây thơ nên cũng không nghĩ nhiều, còn tươi cười chào hỏi cô ta rất nhiệt tình.

Diệp Thiển Hạnh cười áy náy, căng thẳng níu lấy vạt áo của mình và nói, “Du Nhiên, có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cậu hay không nữa…”

“Chuyện gì thế?”

“Mà thôi, thôi tôi không nói đâu.” Cô ta phất tay.

Song cô ta càng như vậy, Thành Du Nhiên càng tò mò hơn, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Diệp Thiển Hạnh thấy Thành Du Nhiên đã mắc câu, bèn đảo mắt rồi thở dài như miễn cưỡng lắm, “Ừ vậy thôi tôi nói, nhưng cậu nhất định không được tức giận, cũng không được buồn đâu đấy nhé…”

“Được.” Thành Du Nhiên tò mò.

“Có một hôm, lúc tôi đi ngang qua văn phòng giáo viên, tình cờ nghe thấy các thầy cô giáo đang nói chuyện của cậu… Họ bảo, cậu vốn không đủ tư cách vào trường Mộc Anh học, cũng không đủ tư cách vào lớp S. Sở dĩ cậu được chọn làm học sinh trao đổi đến Mộc Anh là vì… một người…”Mặt Thành Du Nhiên hơi tái, cô ấy khẽ cắn môi hỏi tiếp, “Ai cơ?”

“Là… là cậu Kỷ. Nghe nói cậu ấy vì Ninh Hề Nhi mới yêu cầu phòng giáo vụ sắp xếp cho cậu chuyển tới Mộc Anh… Có thể là do Ninh Hề Nhi mới tới Mộc Anh không lâu nên bị số đông xa lánh, không có bạn bè chơi cùng. Vậy nên cậu Kỷ mới muốn đưa cậu đến làm bạn với Ninh Hề Nhi…”

Diệp Thiển Hạnh nói xong còn ra vẻ sợ hãi hỏi lại, “Tôi xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên nói những điều này với cậu. Du Nhiên, cậu sẽ không trách tôi chứ?”

Thành Du Nhiên cố nhếch khóe môi thành một nụ cười gượng gạo, “Không đâu, làm sao tôi lại trách cậu được chứ…”

“Tôi thấy cậu khổ thật ấy. Vào Mộc Anh chỉ thấy bị người ta bắt nạt rồi cười nhạo. Đám cậu ấm cô chiêu này thật đáng ghét, lúc nào cũng chỉ biết khinh thường người nghèo chúng ta…” Ngoài mặt thì Thành Du Nhiên đứng về phía Thành Du Nhiên, song thật ra lại đang chia rẽ quan hệ giữa cô ấy và Ninh Hề Nhi. Từ đó khiến Thành Du Nhiên cảm thấy rằng mọi chuyện trước đây cô ấy gặp phải đều do Ninh Hề Nhi mà ra.

“Tôi còn có hẹn nên về trước đây.” Diệp Thiển Hạnh mừng thầm tìm cớ rút lui.

Thành Du Nhiên như người mất hồn, nghiêng ngả đi về chỗ ngồi.

“Du Nhiên, cậu làm sao thế?” Ninh Hề Nhi thấy bạn mình như vậy thì vội đứng lên đỡ cô ấy. Song Thành Du Nhiên lại gạt tay Ninh Hề Nhi như bị thứ gì đó rất kinh khủng động vào người vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »