Chương 70:

Tập đoàn Kỷ thị?

Bà Dương hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa ngất xỉu!

Trời ơi! Bà ta lại hiểu nhầm cậu hai nhà họ Kỷ là một tên trai bao!

Những lời bà vừa nói lúc nãy, chẳng phải đã đắc tội nhà họ Kỷ một cách triệt để rồi sao?

Bà Dương dùng sức vỗ mạnh vào lưng mập mạp: “Sao con không chịu nói sớm? Thằng nhóc con thối tha

Dương mập mạp: “…” Hu hu hu cái này không thể trách con, con vẫn muốn nói mà, là mẹ cứ ngắt lời con suốt đó chứ!

Ông Dương luống cuống tay chân đứng dậy khỏi mặt đất, ấn đầu Dương mập mạp xuống, cúi gập người với Kỷ Dạ Bạch: “Mau xin lỗi cậu Kỷ nhanh lên! Nhìn coi mày đã làm ra chuyện vô sỉ gì này!”

Dương mập mạp tội nghiệp chắp tay trước ngực: “Cậu Kỷ, tôi sai rồi, xin lỗi! Nếu không cậu… đánh tôi đi!”

Bà Dương hoảng sợ thét chói tai: “Không được, không được! Con trai của mẹ… Cậu Kỷ, đều do tôi có mắt không tròng, ngài muốn đánh thì đánh tôi đi, đừng đánh con trai tôi mà!”

Nhìn thái độ cả gia đình này quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Ninh Hề Nhi thật sự là dở khóc dở cười.

Kỷ Dạ Bạch quá độc ác, ban đầu hắn càng để cho bà Dương đắc ý, càng tâng bà ta lên cao bao nhiêu, thì bây giờ bà ta ngã càng đau bấy nhiêu! Càng chật vật bấy nhiêu!

Bình tĩnh nhấp một ngụm trà, Kỷ Dạ Bạch ngước mắt lên: “Ngài Dương tính phạt con trai ngài thế nào?”

“Thằng nhóc ranh! Trở về xem ông xử lý mày thế nào!” Ông Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong ngực tích tụ một cơn tức, trên mặt lại phải cười làm lành: “Cậu Kỷ, đều là lỗi của tôi, tôi không biết dạy con, ôi, vị này là cô Kỷ đi, ngài là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin cô đừng coi chuyện này là thật!”

Một tiếng “Cô Kỷ” hại Ninh Hề Nhi phun tất cả nước trà trong miệng ra ngoài!

“Khụ khụ…” Quẫn chết mất!

Ông Dương len lén liếc trộm Kỷ Dạ Bạch, Kỷ Dạ Bạch tỏ ra bình tĩnh, điềm nhiên nói: “Vị hôn thê của tôi có vẻ rất thích quán cà phê này…”

Ông Dương là một tay lão luyện thấy nhiều gặp nhiều, lập tức vỗ đùi: “Vậy quán cà phê này, tôi lập tức mua lại tặng cho cô Kỷ!”

Bà Dương vội vàng đập ông một cái: “Ông xã, cái quán này cũng không phải chỉ là một triệu Tệ thôi đâu!”

Nằm trên đoạn đường tốt như vậy, diện tích còn không nhỏ, nếu mua lại cả cái quán này không có mấy triệu Tệ thì làm sao đủ?

“Đứng sang bên cạnh đi!” Ông Dương âm thầm ở trong lòng mắng câu tóc thì dài kiến thức lại hạn hẹp, nếu thực sự chọc giận cậu Kỷ, vậy hạng mục kia sẽ bay luôn, đừng nói mấy triệu Tệ, chỉ sợ công ty của ông đều phải sập!

Kỷ Dạ Bạch thuận theo nói: “Ngài Dương đúng là ra tay hào phóng, vậy tôi đây xin thay vị hôn thê của mình cảm ơn ngài.”

“Đừng khách khí, đừng khách khí.” Ông Dương thấy đủ liền thu liễm lại, “Sau khi về nhà, tôi nhất định sẽ dạy dỗ con trai mình thật tốt! Thủ tục chuyển nhượng của quán này, tôi sẽ nhanh chóng làm xong, sai người đưa tới cho cậu!”

Một tay ông ta kéo vợ mình, một tay nhéo lỗ tai đứa con trai mập mạp, chạy trối chết như bị ma đuổi.

Ninh Hề Nhi tâm phục khẩu phục: “Kỷ Dạ Bạch cậu thật sự quá lợi hại!”

Đầu tiên là đùa giỡn, quay người ta như dế, cuối cùng không mất bao nhiêu công sức đã khiến người ta cam tâm tình nguyện tặng nguyên một cái cửa hàng!

So với Ngôn Dịch Thâm còn xấu xa gấp mấy trăm lần luôn ấy chứ!

Nhận được lời khen, tâm tình Kỷ Dạ Bạch rất suиɠ sướиɠ, ở bên ngoài còn làm bộ lạnh lùng thản nhiên: “Chỉ là nhìn cậu rất đần, bị ức hϊếp quá thảm, mới tiện tay giúp cậu một chút.”

Ninh Hề Nhi: “…”

“Hề Nhi, chờ anh lâu rồi đúng không.” Bỗng, một giọng nói khàn khàn vang lên.

Thấy rõ người tới là ai, sắc mặt Kỷ Dạ Bạch đột nhiên trầm xuống, xoảng phát quăng ly trà đi, chửi tục một tiếng: “Sh*t! Ninh Hề, cậu tới quán cà phê này, chính là vì gặp Cung Tu?!”

Kỷ Dạ Bạch nhướng mắt lên, liếc nhìn ông ta, chẳng thèm nói gì.

Ngược lại, bà Dương hùng hổ cướp lời, mách tội trước: “Ông Lưu, chính là cậu ta! Cậu Kỷ cái gì chứ, cậu ta rõ ràng là một tên tội phạm lừa đảo!”

Trên mặt ông Lưu lập tức hiện ra vẻ: “Bà đang đùa tôi đấy à?”

Cậu hai nhà họ Kỷ mà là tội phạm lửa đảo? Đây quả thực là câu chuyện cười buồn cười nhất trong năm!

“Trong chuyện này chắc chắn có cái gì đó hiểu lầm…” Ông Lưu xoa xoa hai tay vào nhau, cười mỉa.

Bà Dương cực kì tức giận: “Không có hiểu lầm! Cậu ta dọa dẫm tôi, đòi một triệu Tệ! Còn định quyến rũ con trai cưng nhà tôi nữa!”

Ông Lưu: “…”

Trời ạ! Đây không còn là chuyện cười nữa, mà thành câu chuyện khủng bố luôn rồi!

Cậu hai nhà họ Kỷ đi quyến rũ thằng nhóc mập mạp này á? Cái cảnh đó thực sự là… ông nghĩ cũng không dám nghĩ luôn ấy!

Ninh Hề Nhi cực khổ nín cười, nghe đến đó, thật sự không nhịn được nữa, “Phụt” một tiếng bật cười.

Bà Dương trừng cô: “Cô cười cái gì mà cười! Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”

Dương mập mạp rốt cuộc bình tĩnh lại, hít sâu mấy hơi, vẻ mặt cầu xin: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

Bằng không thì cậu ta có chết chỉ sợ cũng không biết mình chết như thế nào!

“Con trai, đừng sợ. Có mẹ ở đây, thằng trai bao với con hồ ly tinh này chắc chắn sẽ bị tống vào tù!” Bà Dương bình tĩnh nói.

Ông Lưu vô cùng đau đầu, không thể đắc tội với bên nào được, chỉ có thể tươi cười hòa giải mấy câu, sau đó chạy tới một bên, lén lút gọi điện thoại cho ông Dương, không có nhắc tới Kỷ Dạ Bạch mà chỉ kêu ông ta mau mau đến đây một chuyến.

Vừa hay ông Dương đang bàn chuyện làm ăn ở gần đó, xác nhận một hạng mục sang năm sẽ hợp tác triển khai với công ty con của tập đoàn Kỷ thị, ông ta cảm thấy vui sướиɠ phấn khởi vô cùng, vừa tiếp cuộc gọi này nhất thời tức tới mức sùi bọt mép!

Không ngờ lại có người dám ức hϊếp vợ với con trai của ông?

Ông Dương xuất thân từ giới xã hội đen, lập tức gọi một lũ đàn em ngồi đầy hai xe, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chạy tới quán cà phê Trăng Rằm!

Bước vào quán cà phê, ông ta liền hét ầm lên: “Vợ! Con trai! Hai người đừng sợ, tôi tới đây! Để tôi xem, là ai dám đυ.ng đến người của ông đây! Có tin hay không ông…”

Một câu còn chưa nói hết, ông ta liền nhìn thấy Kỷ Dạ Bạch ở đằng sau, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên mừng rỡ, bản mặt tươi cười nhăn nheo y hệt bông hoa cúc, chạy đến chào hỏi: “Cậu Kỷ! Chào cậu, chào cậu, tôi là Bạch Dương của công ty Tiểu Dương, ái chà thật sự là khéo quá mà, tôi có thể mời cậu ăn bữa cơm chiều được không?”

Cậu hai nhà họ Kỷ là người lạnh lùng kiêu ngạo, người bình thường căn bản không bấu víu được tý quan hệ nào, không dễ gì mới gặp được cậu hai nhà họ Kỷ, sao ông có thể không nịnh bợ cho được?

Bà Dương khó hiểu, ông chồng nhà mình tại sao lại cung kính với thằng nhóc này như vậy?

Vẫn luôn im lặng nãy giờ, Kỷ Dạ Bạch nhếch khóe miệng nở nụ cười trêu chọc tràn đầy thích thú: “Ngài Dương, con của ngài, quyến rũ vị hôn thê của tôi, vợ của ngài thì sỉ nhục vu cho tôi làm trai bao. Hi vọng ngài Dương đây có thể cho tôi một câu trả lời thích đáng.”

Ông Dương vừa nghe thấy lời này, đầu gối mềm nhũn, bộp một tiếng, thế mà lại ngã quỵ xuống đất!

“Ông xã, ông làm sao thế?” Bà Dương chạy nhanh đến đỡ ông, bị ông Dương hất tay ra, xé giọng mắng: “Đồ đàn bà phá hoại! Làm cái gì cũng không ra hồn! Vị này là người mà bà có thể chọc vào sao? Ôi tim của tôi…”

“Cậu ta, cậu ta không phải là một thằng trai bao sao?” Bà Dương biến sắc, rốt cuộc cũng đã nhận ra chỉ sợ chính bà ta đã hiểu lầm chuyện gì rồi!

Bốp…

Ông Dương giáng cho bà ta một cái tát điếng người: “Trai bao cái gì hả! Bà hỏi con trai chúng ta mà xem, rốt cuộc cậu ấy là ai!”

Bà Dương ngây ngẩn cả người!

Dương mập khóc hức hức co cụm thành một cục: “Mẹ, cậu ta là người thừa kế của tập đoàn Kỷ thị, cậu hai nhà họ Kỷ – Kỷ Dạ Bạch!”