Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 66: Chúng ta làm hòa nhé.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cạch...

Một loạt quần áo trước mặt cô bị đẩy sang bên, khuôn mặt điển trai tự cao tự đại của Kỷ Dạ Bạch hiện ra chình ình trước mặt.

Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt, có bao nhiêu chỗ để trốn như thế, sao Kỷ Dạ Bạch cũng chọn nơi này? Không khỏi quá trùng hợp rồi đó!

"Chỗ này là của tôi rồi, cậu đổi chỗ khác trốn đi!" Cô bĩu đôi môi chúm chím nói. Bỗng ngoài cửa vang lên giọng nói của Miêu Miêu: "Hai người trốn xong chưa?

Miêu Miêu sắp đi tìm rồi nha!" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày: "Không còn thời gian nữa, chấp nhận đi, hơi chật tí thôi." Hắn nghiêng người chui vào, động tác lưu loát liền một mạch. Ơ này! Ai muốn chen chúc với tên khốn nạn này chứ!

Vẻ mặt Ninh Hề Nhi bực bội, oán giận nói: "Sao cậu không trốn ở chỗ khác... Đáng ghét, lỡ bị phát hiện, chẳng phải là hai người đều sẽ bị tìm được hay sao?"

Kỷ Dạ Bạch nói dối mà mắt không chớp lấy một cái: "Anh đây cũng không biết cậu sẽ trốn ở chỗ này..." Nói còn chưa nói xong, Ninh Hề Nhi đã kiễng chân, bịt miệng của hắn,

"Suỵt!"

Kỷ Dạ Bạch cảm thấy trong nháy mắt cơ thể của mình như cứng lại, ánh mắt thẫm lại, tối đen, chăm chú nhìn Ninh Hề Nhi. Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, cơ thể của cô, dán sát lấy hắn...

Yết hầu lên xuống, gương mặt tuấn tú như tạc của hắn nghiêng sang một bên, thấp giọng nói: "Chỉ là trò chơi con nít mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như thế."

"Đừng có nói chuyện, sẽ bị phát hiện đấy..." Ninh Hề Nhi cực kỳ khẩn trương, dựng thẳng lỗ tai lên, nghe thấy tiếng Miêu Miêu đang tìm kiếm trong phòng, không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng Miêu Miêu rời khỏi phòng.

Kỷ Dạ Bạch đẩy tay cô ra: "Nhóc đó đi ra ngoài rồi." "Cậu nói nhỏ một chút! Lỡ Miêu Miêu lại vào đây nghe thấy thì sao!" Kỷ Dạ Bạch âm thầm nghĩ: Có khi Miêu Miêu không vào đâu... "Khụ khụ...

" Hắn thấp giọng ho hai tiếng, "Ninh Hề, chúng ta làm hòa nhé." "Hả?" Ninh Hề Nhi bị hắn bất thình lình nói một câu làm cho như lọt vào trong sương mù, "Làm hòa?" Đúng rồi! Bọn họ rõ ràng vẫn đang cãi nhau!

Nghĩ đến đây, Ninh Hề Nhi đẩy hắn một cái, "Tránh ra, cách tôi xa một chút, đừng có đứng gần sát tôi!" Hừ! Cô muốn cách cái tên cực kỳ khốn nạn này thật xa! Kiên quyết không nói chuyện với hắn!

Vẻ bất đắc dĩ thoáng hiện lên trên gương mặt của hắn, Kỷ Dạ Bạch nắm lấy cổ tay cô, bước về phía trước một bước: "Rốt cuộc cậu đang giận cái gì mới được chứ? Người nên tức giận là tôi mới đúng!"

"Ha, cậu giận cái gì chứ!" Ninh Hề Nhi phồng má: "Người chê tôi bẩn là cậu, nói sẽ không thèm cưới tôi cũng là cậu, tên khốn nạn nhà cậu! Tôi không đánh cho cậu một trận là đã nể mặt cậu lắm rồi, vậy mà cậu còn muốn sai tôi làm bài tập cho cậu..."

"Chờ một chút!" Kỷ Dạ Bạch ngắt lời lải nhải của cô, nhíu mày: "Tôi chê cậu bẩn hồi nào?" "Lần trước đó, cái lần cậu bắt tôi đi tắm rửa á!"

Có điều, con nhóc này lại hiểu sai ý hắn! "Tôi không hề chê bôi gì cậu." Ninh Hề Nhi thoáng ngẩn ra, sau đó hỏi lại: "Có thật không?"

"Ừ." Kỷ Dạ Bạch gật đầu, ngay sau đó hắn nhếch mép cười với vẻ nghiền ngẫm: "Có điều, tôi không ngờ cậu lại tức giận bởi vì anh đây nói sẽ không cưới cậu đấy. Ninh Hề, chẳng lẽ thực ra trong lòng cậu rất mong được kết hôn với tôi?"

Hơi thở ấm phả lên mặt cô, Kỷ Dạ Bạch lại bước đến áp sát hơn nữa, vóc người cao to mang lại cảm giác căng thẳng đè nén tựa như vị vua đứng đầu một nước. Cái chiêu hỏi ngược lại này của hắn quá lợi hại, Ninh Hề Nhi lập tức đần ra! Đôi môi nhỏ nhắn của cô thoáng nhếch lên, vẻ mặt giật mình ngơ ngác.

Đúng vậy nhỉ, sao cô lại tức giận cơ chứ? Đây chẳng phải là nói, cô thực sự để ý, Kỷ Dạ Bạch có cưới cô hay không... Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Cô thích Kỷ Dạ Bạch?

Bọn họ là bạn bè mà, còn là bạn bè lớn lên bên nhau, cô sao có thể thích bạn của mình?

Vốn dĩ Kỷ Dạ Bạch cũng chỉ thuận miệng hỏi thế, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Ninh Hề Nhi, trái tim giống như bị cái gì đó đánh trúng, ngay lập tức trái tim của hắn trở nên mềm yếu và tràn ngập mong đợi.

Phản ứng này…

Ninh Hề Nhi thích hắn ư?

“Trả lời tôi.” Con ngươi hắn đen đặc, sâu thẳm như xoáy nước, thu hút người khác đắm mình vào trong đó.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, khiến cho vành tai cô nóng lên, ngưa ngứa, nhịp tim không biết tại sao lại đập nhanh đến nỗi khó có thể khống chế.

Ninh Hề Nhi căng thẳng liếʍ môi: “Tôi, không có nghe thấy cái gì hết.”

Rầm…

Kỷ Dạ Bạch ấn cô dựa vào vách tủ, cơ thể hai người dán sát nhau không có một khe hở nào.

“Cậu thích tôi à?”

“Không, không nghe thấy gì hết!” Ninh Hề Nhi vẫn cố gắng kháng cự lại một cách yếu ớt.

“Nói dối!” Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, “Cậu nghe thấy!”

Hu hu hu… Ninh Hề Nhi muốn khóc, trời ạ, cô phải trả lời cái vấn đề này như thế nào mới được đây?

Kỷ Dạ Bạch không kiên nhẫn, cúi người, làn môi mỏng cách đôi môi anh đào của cô không đến một xen-ti-mét.

“Không trả lời tôi, tôi liền hôn cậu, hôn đến khi cậu trả lời mới thôi!” Ngang ngược ngông nghênh tuyên bố, giống như một vị vua.

Ninh Hề nhi run lên, ánh mắt mơ hồ không rõ, vành tai lại đỏ lên: “Tôi… Tôi cũng không biết…”

Kỷ Dạ Bạch hiển nhiên không có vừa lòng với đáp án này, “Điều này là cái gì chứ? Ninh Hề, cậu nói rõ ràng cho anh đây nghe xem!”

“Thả ra… Tôi tìm chỗ khác trốn…” Ninh Hề Nhi thật sự là rất xấu hổ, nỗ lực thoát ra khỏi l*иg ngực Kỷ Dạ Bạch.

“Muốn chạy à?” Trong mắt Kỷ Dạ Bạch thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm, ngang ngược đặt một nụ hôn lên môi cô như thể đang trừng phạt, cũng như thể đang trút giận!

“Ưm…” Vài tiếng ưm nhỏ bé vang lên, rất nhanh đã biến thành tiếng thở dốc dây dưa triền miên…

“Cậu có thể kêu lớn tiếng hơn một chút, để xem Miêu Miêu có phát hiện ra cậu hay không…”

Ninh Hề Nhi xấu hổ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, lỗ tai, cổ… tất cả đều phủ một màu hồng, Kỷ Dạ Bạch thấy vậy con ngươi đen thẫm lại trở nên sâu thêm.

“Dừng lại…” Cô đáng thương cầu xin tha thứ, “Rõ ràng, rõ ràng không phải là như thế này…”

Giọng nói nức nở yếu ớt, đã lấy lòng Kỷ Dạ Bạch.

Hắn ngoắc khóe môi: “Được, tôi không hôn, vậy cậu phải nói thật, cậu có thích tôi hay không?”

“Không thích…” Miệng cô vẫn kiên định, nhìn thấy sắc mặt Kỷ Dạ Bạch biến đổi, nhanh chóng sửa miệng: “Nhưng mà, tôi… cũng đâu phải là tôi rất ghét cậu…”

Cô vò vò vạt áo len của mình, cúi đầu, trông cứ như cô dâu mới về nhà chồng bị bắt nạt.

Kỷ Dạ Bạch chẳng biết tại sao lại cảm thấy sau khi Ninh Hề Nhi cởi bỏ lớp ngụy trang lại trở nên cực kỳ đáng yêu.

Dường như đang sợ hắn lại hôn cô tiếp, Ninh Hề Nhi còn len lén liếc Kỷ Dạ Bạch một cái, ngây ngốc, đáng yêu, lại xen lẫn chút gian xảo.

Kỷ Dạ Bạch xoa xoa đầu của cô: “Thế này mới ngoan.”

Ninh Hề Nhi giống như được cổ vũ, ngẩng đầu, tràn ngập mong đợi hỏi: “Vậy tôi có thể không làm bài tập cho cậu nữa được không?”

“Không được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi lập tức ỉu xìu xuống, than thở: “Đồ xấu xa, cậu một ngày không ức hϊếp tôi thì sẽ mang thai à!”

“Anh đây không có khả năng mang thai đâu.” Kỷ Dạ Bạch nhún vai, buông tay ra, “Anh đây sẽ không ức hϊếp người phụ nữ của mình, nếu cậu quyết định làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể suy xét chuyện không ức hϊếp cậu nữa!”
« Chương TrướcChương Tiếp »