Chương 65

Ninh Hề Nhi: “…”

Cô cười khó coi còn hơn khóc: “Ha ha… Ha ha ha…”

Cô tìm đâu ra muỗi giữa mùa đông này đây!

Ngôn Dịch Thâm chậm rì rì bước ra liếc nhìn Ninh Hề Nhi một cái, sờ sờ cằm đầy hứng thú.

Chậc chậc, dấu vết rõ ràng như vậy, lúc ở trên đu quay người nào đó cũng khô…

“Muỗi đâu? Ninh Hề, có phải cậu đang nói dối không?” Kỷ Dạ Bạch chớp mi bật cười.

Con nhóc này! Dám gọi hắn là muỗi, cho cô chết!

Ninh Hề Nhi mặt buồn rười rượi: “Con muỗi kia… Nó, nó chết cóng rồi! Đúng vậy!”

Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Bà rủa cả họ nhà mi!

Mặt mũi Kỷ Dạ Bạch đen sì, tiếp tục cãi cùn: “Chết cũng đúng lúc đấy nhỉ?”

“Ôi trời… Đi thôi, đi thôi, mau về nhà, không phải cậu còn muốn đi đón Miêu Miêu ở lớp năng khiếu sao.” Ninh Hề Nhi đẩy Kỷ Dạ Bạch đi về phía trước, kết thúc đề tài này.

Kiều Nam Thành muốn đi cùng nhưng bị ánh mắt sắc như dao của Kỷ Dạ Bạch lia đến, cậu vô tội chớp chớp mắt, biết điều không đi theo.

Cậu thành thật thỉnh giáo Ngôn Dịch Thâm: “Mùa đông, có, có muỗi, sao?”

Từ bé đến giờ cậu chỉ biết đánh nhau, học hành cũng không giỏi, những kiến thức thường thức như này cũng không rõ lắm.

Ngôn Dịch Thâm vỗ vỗ vai cậu, cười gian xảo như hồ ly: “Cậu bé à! Chậc chậc chậc… Con “muỗi” này một năm bốn mùa đều có. Giống loài cũng rất đa dạng, chia thành muỗi vui vẻ, muỗi không vui, muỗi đang ghen, muỗi không ghen, có cả muỗi thờ ơ, muỗi chưa thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ,… còn không biết loại cắn bạn học Ninh, là loại muỗi nào đâu…”

Kiều Nam Thành mặt đần ra: “?”



Nhà họ Kỷ…

Kỷ Dạ Bạch đón Miêu Miêu về nhà, con bé chui vào lòng Ninh Hề Nhi, rất vui vẻ khi thấy chị ma nữ mình thích nhất.

“Úm ba la xì bùa! Nhân danh sức mạnh hắc ám, Hắc Ma biến hình!” Miêu Miêu đọc theo câu thần chú trong TV nhưng vẫn không quên khoe với Ninh Hề Nhi: “Chị Hề Hề, đây là nhân vật Miêu Miêu thích nhất đó nha!”

Ninh Hề Nhi nghĩ: Đó không phải là nhân vật phản diện sao? Gu của em cũng ngộ nghĩnh thật đấy!

“Ngoan, xem hết tập này phải đi làm bài tập đó nha.” Cô vừa xoa đầu Miêu Miêu vừa đưa mắt liếc trộm Kỷ Dạ Bạch.

Hắn đặt chiếc laptop trên đôi chân thon dài của mình, mười ngón tay đẹp đẽ lướt nhanh như bay trên bàn phím, gõ plugin cho một trò chơi, để Miêu Miêu dùng khi chơi pokemon.

Đưa mắt nhìn lên khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo của hắn, góc nghiêng gương mặt của hắn trông còn đẹp trai hơn, hàng mi dày cong cong giống như một chiếc quạt nhỏ, đôi mắt đen như vũ trụ lấp lánh ánh sao, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, nghe nói đây là dáng môi thích hợp để hôn nhất…

Ninh Hề Nhi gặm móng tay, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Người cô hôn… có phải là Kỷ Dạ Bạch không?

Khụ khụ, hay là hỏi thử xem?

Đôi môi anh đào vừa hé mở thì bỗng Kỷ Dạ Bạch đột nhiên cử động, duỗi ngón tay, khiến Ninh Hề Nhi sợ quá lại ngậm miệng.

Thôi! Nhỡ không phải hắn thì xấu hổ lắm!

“Ninh Hề, mặt anh đây là thứ cậu muốn nhìn là nhìn được sao?” Kỷ Dạ Bạch quay sang ngang ngược nói.

“Làm sao cậu biết tôi đang nhìn cậu?” Ninh Hề Nhi vô tình buột miệng nói ra.

Kỷ Dạ Bạch chỉ vào hai mắt của mình: “Có một thứ gọi là mắt thần đấy! Đồ đần!”

Ninh Hề Nhi mặt thất bại, Miêu Miêu trong lòng hưng phấn kéo tay áo cô: “Chị ơi, có phải chị thấy anh em đẹp lắm không? Chị thích anh ấy à?”

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

“Á…” Ninh Hề Nhi xoắn xuýt nửa ngày mới nói: “Anh em đúng là đẹp trai thật, nhưng mà chị…”

“Vậy là thích còn gì? Woa! Anh ơi chị thích anh kìa! Vậy thì Miêu Miêu có phải gọi chị Hề Hề là chị dâu không?” Miêu Miêu nghiêng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp trông vô cùng đáng yêu.

“Hừ.” Kỷ Dạ Bạch bỏ máy tính sang một bên, bắt chéo hai chân, tỏ ra anh đây đang rất vui vẻ: “Tủ lạnh có kẹo mυ"ŧ vị sữa đó.”

Miêu Miêu bò tới bên cạnh, tha thiết nhìn hắn: “Em ăn năm cái được hông?”

“Hai cái.”

“Bốn nhé!”

“Hai cái.”

“Ba, ba cái được không?”

“Hai cái.”

Miêu Miêu bĩu môi: “Hừ, anh xấu lắm, Miêu Miêu lừa anh đấy! Chị Hề Hề không thích anh đâu!”

Kỷ Dạ Bạch:…

“Chỉ được ăn một cái!” Kỷ Dạ Bạch tức tối, mặt mũi đen sì như đáy nồi.

“Hu hu hu…” Miêu Miêu oan ức nhào vào lòng Ninh Hề Nhi, “Chị ơi, anh em dữ lắm, sau này chị có tìm bạn trai cũng đừng tìm người như anh em nha!”

Kỷ Dạ Bạch:…

“Một cái cũng không được ăn!”

Miêu Miêu nhịn không được khóc “Òa” lên.

Ninh Hề Nhi dở khóc dở cười ôm bé dỗ hơn nửa ngày, Miêu Miêu mới chịu nín, thút tha thút thít nói: “Chị ơi ôm ôm, hôn hôn.”

“Nào…” Ninh Hề Nhi ôm lấy bé hôn “chụt” một cái, “Miêu Miêu ngoan, không khóc nữa, chúng ta đi làm bài tập.”

Cô lấy ra chiếc cặp sách hình con mèo nhỏ của Miêu Miêu, giúp bé lấy vở bài tập ra, còn Miêu Miêu thì làm mặt quỷ khıêυ khí©h Kỷ Dạ Bạch, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt như muốn nói: Miêu Miêu được hôn chị này! Còn anh không được hôn nè, lêu lêu!

Kỷ Dạ Bạch nghiến răng ken két, con bé này sắp thành tinh rồi!

Tức giận trừng Ninh Hề Nhi, hắn lên mặt hất hàm ra lệnh: “Bài tập của cậu đâu, làm xong chưa?”

“Bài tập của tôi…” Ninh Hề Nhi đần ra tại chỗ, tuần trước cô mới xin nghỉ mấy ngày liền, bài tập là gì còn không biết thì làm sao mà làm.

“Không biết bài tập là gì thì gọi điện hỏi Tiêu Hi Thần.”

“Ừm…”

Một cuốn vở bài tập có tên “Kỷ Dạ Bạch” rơi xuống trước mặt cô.

“Cậu làm luôn bài tập cho anh đây, coi như hôm nay trả công ơn tôi cứu cậu một mạng.”

Ninh Hề Nhi trợn mắt há mồm: “Cậu nói gì cơ? Cậu bắt tôi làm bài tập cho cậu á? Kỷ Dạ Bạch cậu đừng có được nước lấn tới như thế! Tôi cũng không phải người hầu của cậu, cậu dựa vào đâu mà sai khiến tôi!”

“Tay anh đây bị thương, cậu không thấy sao?”

Kỷ Dạ Bạch giơ cánh tay lên.

Ninh Hề Nhi lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi, nói ra thì vết thương kia cũng vì cô nên mới có, miệng vết thương hôm nay lại nứt ra rồi, chắc là đau lắm…

“Viết hai lần bài tập thì tay tôi sẽ đau chết!” Cô vũng vẫy giãy chết.

“Nhưng mà cậu thuận tay trái, trái phải đều dùng được. Tay phải đau thì dùng tay trái.” Kỷ Dạ Bạch nghênh ngang nói, “Cậu mà viết không xong thì tôi sẽ…”

Hắn cố ý ngừng lại khiến tim Ninh Hề Nhi suýt nảy lên tận cổ họng!

Hừm… Tên khốn nạn này định chơi trò gì đây?

Miêu Miêu ở một bên nhiệt tình giúp Ninh Hề Nhi lấy cặp sách, kéo khóa kéo…

Vài giây sau…

“Ô… Chị ơi, sao quyển sách này trong túi chị lại có hình chị gái không mặc quần áo ạ?” Giọng nói mềm mềm của Miêu Miêu vang lên, thu hút sự chú ý của Ninh Hề Nhi, cô quay đầu, khi thấy rõ cuốn sách kia cô liền lập tức hóa đá!

Tôi xin đờ cờ mờ! Vì sao truyện s*x của Kiều Kiều lại ở trong cặp cô?