Chương 64

Thân là người thừa kế tập đoàn Kỷ thị, những chuyện nguy hiểm như bắt cóc, tập kích, tai nạn xe cộ Kỷ Dạ Bạch đều đã trải qua không ít. Vậy nên hắn nhạy cảm với nguy hiểm hơn người bình thường nhiều.

Trong đám người kia, rõ ràng có một nhóm đang theo dõi hắn và Ninh Hề Nhi!

Ninh Hề Nhi thở không ra hơi: “Làm, làm sao bây giờ? Gọi cảnh sát được không?”

“Không kịp nữa rồi.” Kỷ Dạ Bạch cau mày mắng Ninh Hề Nhi: “Đồ chân ngắn, sao cậu lại chạy chậm vậy cơ chứ! Cậu tuổi con ốc sên à!”

Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt, là một người thuộc loại lười vận động mãn tính, cô chạy nhanh được như vậy đã là khó khăn lắm rồi đấy biết không!

Cả người bỗng nhẹ tênh, trời đất quay cuồng, cô bị Kỷ Dạ Bạch vác lên vai!

“Mẹ ơi…”

Kỷ Dạ Bạch vác cô chạy nhưng tốc độ không giảm, quẹo trái quẹo phải, cắt đuôi được không ít kẻ theo dõi.

Đi ngang qua khu nhà ma, hắn híp híp mắt suy nghĩ, rồi xông thẳng vào!

Bên trong nhà ma rất tối, có đủ các loại ma quỷ và đạo cụ, một người đàn ông áo trắng thè lưỡi bay lơ lửng đi dọa người, bị ánh mắt lạnh lùng Kỷ Dạ Bạch quét tới: “Tránh ra!”

Đối phương bị khí thế của hắn dọa cho phát sợ, ngã ngồi trên mặt đất.

Nhìn lướt qua một vòng, Kỷ Dạ Bạch giấu Ninh Hề Nhi vào một góc.

“Trốn cho kỹ, dù có nghe thấy cái gì cũng không được ra!”

“Vậy còn cậu?” Ninh Hề Nhi run rẩy hỏi, Kỷ Dạ Bạch chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Anh đây không cần cậu lo lắng!”

Nói xong hắn xoay người, túm lấy con “quỷ” áo trắng lúc nãy, “Công tắc điện ở đâu?”

Con quỷ áo trắng run rẩy chỉ vào một chỗ, Kỷ Dạ Bạch đi tới sập cầu dao điện, nhà ma vốn âm u với ánh sáng mờ mờ ảo ảo nay đã tối tăm đến mức không nhìn thấy gì, chỉ còn vài ngọn nến yếu ớt leo lét trong không khí.

Từ trong bóng tối vang lên âm thanh như có ai đó đang đánh nhau, loáng thoáng còn có tiếng vũ khí sắc đâm vào cơ thể.

Tim đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Vừa lo lắng, vừa sợ hãi…

Kỷ Dạ Bạch sẽ không sao đúng không?

Trên tay hắn vẫn còn vết thương…

Lại có thêm người từ ngoài xông vào khiến động tĩnh trong nhà ma càng lúc càng lớn, các diễn viên giả quỷ đua nhau hét ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có tiếng người cúi đầu kêu thảm thiết, chắc là bị đánh không hề nhẹ.

Rầm…

Một bóng người ngã xuống bên cạnh Ninh Hề Nhi, khi gã đứng dậy, ánh mắt sắc bén liếc về phía Ninh Hề Nhi!

Ninh Hề Nhi có bệnh quáng gà nên không nhìn thấy gã, chỉ có thể dựa vào âm thanh phán đoán, chắc hẳn đối phương đã phát hiện ra cô!

“He…” Một tiếng cười khẽ đầy ma quái giống như tiếng cười của sứ giả địa ngục tới ban chết cho Ninh Hề Nhi!

Cô bất an lui về phía sau, nhưng đã có một con dao đã đặt lên cổ cô một cách dễ dàng!

Trời ơi! Người này định gϊếŧ cô sao?

Trong lúc hiểm nguy, Ninh Hề Nhi không suy nghĩ được gì nhiều, chỉ dựa vào cảm giác túm lấy cổ tay đối phương, dồn hết sức cắn thật mạnh!

Đối phương bị đau buông lỏng cô ra, cô hất mạnh gã ta rồi chạy về phía trước.

“Đừng hòng chạy!” Gã đàn ông gầm lên, tay chạm tới mũ áo khoác của Ninh Hề Nhi…

Nghìn cân treo sợi tóc!

Bộp…

Gã bị đạp bay ra ngoài!

Ninh Hề Nhi mất khống chế ngã về phía trước, ngay lúc cô tưởng mình chuẩn bị có một “nụ hôn thân mật” với mặt đất, thì thật không ngờ tiếp đón cô lại là một vòng tay rộng ấm áp…

Môi của cô hôn lên mặt đối phương!

Đối phương cứng người lại, lập tức đẩy cô ra!

Ngay lúc này, cầu dao điện bên trong nhà ma lại được gạt lên một lần nữa.

Ninh Hề Nhi dụi dụi mắt, cô muốn nhìn rõ xem người mình vô tình hôn phải rốt cuộc là ai…

Ánh sáng le lói từ những ngọn đèn đạo cụ âm u khiến mọi thứ đều mơ hồ.

Ninh Hề Nhi mất một lúc lâu mới có thể nhìn rõ ràng.

Trên mặt đất có một đống người nằm la liệt, chỉ có ba người còn đứng trước mắt.

Kiều Nam Thành, Ngôn Dịch Thâm, Kỷ Dạ Bạch.

Ninh Hề Nhi chợt đần ra, chết rồi… người cô hôn rốt cuộc là ai?

A… Đúng rồi!

Vừa rồi cô ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, tức là người đó bị thương! Như vậy chỉ cần xem ai bị thương là sẽ tìm ra được người cô hôn là ai chăng?

Ánh mắt cô nhìn lướt qua ba người.

Kiều Nam Thành bị thương ở tay, đang trầm mặc tự băng bó; trên mặt Ngôn Dịch Thâm có vết máu, mặt mày u ám lau đi máu mũi; vết thương trên cánh tay Kỷ Dạ Bạch đã bị bục ra, hắn đứng ở đó, nhăn mày cau mày đầy khí phách.

Cả ba người đều bị thương? Có thể trùng hợp tới vậy không?

Nội tâm Ninh Hề Nhi còn đang sụp đổ thì đã bị người ta búng mạnh một cái lên trán: “Con bé ngốc này! Không phải anh đây đã dặn trốn cho kỹ vào rồi à!”

“Ưm…” Ninh Hề Nhi xoa xoa gáy, oan ức bĩu bĩu môi.

Ngôn Dịch Thâm đá một tên đang nằm dưới đất, tra hỏi: “Ai phái các ngươi tới?”

Đối phương cắn răng không chịu nói gì.

Ngôn Dịch Thâm ngẩng đầu nhìn Ninh Hề Nhi: “Cậu và Kỷ Dạ Bạch gần đây có đắc tội ai không? Mục tiêu của đám người này rất rõ ràng, chính là tìm hai cậu. Tôi đoán là sự cố ở đu quay khổng lồ cũng là do bọn chúng động tay động chân.”

Người đầu tiên Ninh Hề Nhi nghĩ đến là cái gã “Anh Long” đó, nhưng cô nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi.

Không thể nào là gã được, cái tên đó không có bản lĩnh làm tới mức độ này đâu.

Kỷ Dạ Bạch mím mím môi không nói gì.

Ngôn Dịch Thâm: “Nếu như không phải nguyên nhân bắt nguồn từ hai người, thì cũng có thể là vì gia tộc của hai người. Thời gian tới hai người phải cẩn thận.”

Kỷ Dạ Bạch “Ừm” một tiếng, sắp xếp người của Kỷ gia tới xử lý chuyện này, sau đó liền kéo tay Ninh Hề Nhi ra khỏi nhà ma.

“Đi chậm chút đi!” Ninh Hề Nhi vừa phàn nàn đã bị Kỷ Dạ Bạch mắng nhiếc: “Ninh Hề, cậu không cao thêm chút được sao? Chân ngắn chậm lắm, muốn chạy trốn cũng bị cậu kéo chân sau!”

Ninh Hề Nhi hất hắn ra thở hồng hộc: “Vậy tôi không đi với cậu nữa là được rồi đúng không! Càng đỡ làm liên lụy tới cậu!”

Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh một tiếng: “Cậu không nghe thấy những gì Ngôn Dịch Thâm nói sao? Không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn đi cùng tôi!”

“Tôi có người bảo vệ! Tôi đi cùng với Kiều Kiều!” Cô quay đầu lại vừa lúc Kiều Nam Thành đi ra, Ninh Hề Nhi liền nhào tới: “Kiều Kiều!”

Nhìn thấy cô gọi tên ngốc họ Kiều kia thân thiết như vậy, mặt Kỷ Dạ Bạch trong nháy mắt đã đen sì.

Kiều Nam Thành chỉ vào cổ Ninh Hề Nhi, lo lắng hỏi: “Cậu, cậu bị, bị thương… sao?”

Ninh Hề Nhi liếc mắt nhìn xuống, mặt đỏ bừng lên.

Là dấu hôn do Kỷ Dạ Bạch lưu lại lúc còn ở trên đu quay khổng lồ, lốm đa lốm đốm, đỏ lừ một mảng, khiến người ta dễ suy nghĩ linh tinh…

May là Kiều Kiều không biết gì cả!

“Khụ khụ, tôi bị muỗi đốt thôi!” Ninh Hề Nhi xấu hổ giải thích.

Kiều Nam Thành ánh mắt mờ mịt nhìn lên trời: “Bây giờ, không, không phải, là mùa đông sao?”

“Bị muỗi mùa đông đốt đấy!” Ninh Hề Nhi đang cướp lời giải thích thì bị một người túm lấy áo, theo sau đó là giọng nói ngang ngược đang hờn giận của Kỷ Dạ Bạch: “Lại đây! Không được nói chuyện cùng nam sinh khác!”

“Ai cần cần cậu quản chứ! Đồ đáng ghét…” Ninh Hề Nhi không ngừng giãy giụa, Kỷ Dạ Bạch xách cô như xách gà, “Không muốn để tôi quản cũng được, đi, đi tìm con muỗi đã đốt cậu ra đây!”