Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng, Ôm Cái Nào

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ… Kỷ Dạ Bạch!

Ninh Hề Nhi luống cuống nhìn hắn, nhưng hắn chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như thể coi cô như không khí vậy.

“Miêu Miêu, đi thôi.” Hắn bước qua, dáng người vừa cao vừa gầy.

Đôi mắt đen láy của Miêu Miêu liếc qua liếc lại giữa hai người, trong cái đầu bé xinh lóe lên dấu chấm hỏi.

Có phải anh với chị cãi nhau không nhỉ?

Không được! Miêu Miêu phải giúp hai người làm lành!

“Miêu Miêu muốn chị dắt tay cơ!” Miêu Miêu kéo tay Ninh Hề Nhi.

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói: “Vậy anh đi đây, em cùng chị về.”

“Hu hu hu…” Miêu Miêu đáng thương chớp đôi mắt to tỏ vẻ đáng yêu: “Miêu Miêu cũng muốn anh dắt tay…”

Ninh Hề Nhi bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé làm cho mềm lòng, bất giác nói đỡ cho cô bé: “Cậu dắt con bé một lát đi…”

Mắt Kỷ Dạ Bạch đen như mực, khiến người ta không đoán ra cảm xúc trong lòng hắn.

Qua vài giây, hắn mới xòe lòng bàn tay ra, Miêu Miêu nắm tay hắn: “Đi thôi! Về nhà nào!”

“Bọn tôi đi đây, bye bye cậu, Kiều Kiều!” Ninh Hề Nhi chào Kiều Nam Thành, rồi hai lớn một nhỏ cùng nhau đi về nhà.

Kiều Nam Thành nhìn theo bóng lưng bọn họ mà cười khổ.

Hệt như một đôi vợ chồng son dắt theo đứa con gái đáng yêu vậy, hài hòa biết nhường nào.

Mà từ đầu tới cuối cậu ta chỉ là một người ngoài cuộc.



Đến cổng nhà họ Kỷ, Kỷ Dạ Bạch thả tay Miêu Miêu ra, không nói một câu nào với Ninh Hề Nhi đã đi thẳng vào nhà.

Miêu Miêu ủ rũ cúi đầu, dọc đường đi, cô bé đã rất cố gắng tìm chủ đề, nhưng anh và chị đều không nói lời nào!

“Chị ơi, sao chị lại không để ý đến anh em?” Cô bé ngẩng đầu hỏi.

Ninh Hề Nhi hơi sửng sốt một lát rồi mới nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không phải chị không để ý đến anh em, là anh em không để ý đến chị, chị cũng chẳng có cách nào.”

“Hả?” Miêu Miêu vừa nghe thế đã thở phì phò giơ quả đấm nhỏ: “Chờ Miêu Miêu lớn lên nhất định sẽ giúp chị đánh anh trai!”

Ninh Hề Nhi xoa đầu cô bé: “Tiểu Miêu Miêu, mau vào nhà đi.”

“Chị ơi, chị thật sự không ở nhà em nữa à?”

“Tạm thời chị muốn về nhà chị.”

“Được rồi…” Tâm trạng Miêu Miêu càng thêm sa sút, cô bé ngẫm nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên vui mừng hỏi: “Chị ơi, cuối tuần chị em mình cùng đi ăn cơm đi! Bắt anh em đãi khách! Hai ta ăn cho anh ấy nghèo luôn!”

Phì!

Cô bé ngốc, em có biết anh em có bao nhiêu tiền không? Muốn ăn cho cậu ta nghèo ấy hả, đời này có lẽ không có hy vọng rồi…

Tất nhiên Ninh Hề Nhi sẽ không tổn thương tâm hồn non nớt của cô bé, chỉ nói: “Cuối tuần chị cùng đi công viên trò chơi với các bạn trong Hội học sinh.”

“Vậy à…”

Miêu Miêu rầu rĩ đi vào trong nhà, thấy anh trai đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thi thoảng lại liếc ra bên ngoài như thể đang đợi ai đó bước vào.

Thấy cô bé, Kỷ Dạ Bạch hất cằm hỏi: “Chị đâu?”

“Chị bảo muốn về nhà chị.”

Miêu Miêu vừa nói xong lại phát hiện sắc mặt anh trai đột nhiên trở nên… vô cùng khó coi!

Ồ, thế này có phải nghĩa là anh trai vẫn rất quan tâm chị không nhỉ?

Vì sao chị lại nói anh trai không quan tâm đến chị chứ?

Thật khó hiểu mà…

Cô nhóc bĩu môi: “Anh, chị nói cuối tuần sẽ đi công viên trò chơi!”

Kỷ Dạ Bạch cau mày, tự rót cho mình một cốc nước: “Liên quan gì đến anh, cậu ta thích đi đâu thì đi.”

“Anh không đi sao?”

“Không đi!” Từng câu từng chữ rất dứt khoát.



Thứ Bảy…

Ninh Hề Nhi suýt chút nữa lại ngủ quên vội vội vàng vàng đi đến công viên trò chơi. Cùng lúc đó, ở cổng nhà họ Kỷ, một chiếc xe Cayenne màu đen khiêm tốn chậm rãi đi về theo chiếc xe chở Ninh Hề Nhi.

Trên ghế lái, một thanh niên đẹp trai tuấn tú dùng ngón tay thon dài sờ sờ mũi.

Hừ, hắn còn lâu mới đi theo Ninh Hề Nhi!

Hắn chỉ thuận đường thôi! Thuận đường! Hiểu không hả?



“Hề Hề! Ở đây!” Ninh Hề Nhi vừa xuống xe đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào vang vọng của Thành Du Nhiên, cô bước nhanh qua, áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, tớ ngủ quên mất.”

“Cậu không đặt đồng hồ báo thức à?”

“Ừm… đặt rồi, nhưng mà không nghe thấy…”

Thành Du Nhiên trợn trắng mắt: “Là một chiếc đồng hồ báo thức không thể gọi chủ nhân dậy được, tớ cảm thấy tâm trạng của nó chắc chắn sẽ suy sụp lắm!”

“Khụ khụ… Đúng rồi, mọi người đâu hết rồi?” Ninh Hề Nhi nhìn xung quanh, chỉ thấy mỗi Du Nhiên và Kiều Kiều, những người khác trong Hội học sinh đâu?

“Hình như bọn họ đã vào trước rồi. Đi thôi, chúng ta đi qua cửa soát vé.” Thành Du Nhiên giải thích, rồi xung phong dẫn đầu cẩm vé của ba người, nhét vé vào trong máy kiểm tra, kết quả máy lập tức vang lên tít tít!

Một bảo vệ đi đến, nghiêm mặt nạt: “Không chơi nổi thì đừng có vào! Mấy đứa còn là học sinh mà dám cầm vé giả qua đây!”

Ninh Hề Nhi sửng sốt: “Vé giả á?”

Thành Du Nhiên kích động nói: “Không thể nào, đây là vé mà trường chúng cháu phát mà!”

Ánh mắt bảo vệ lóe lên sự khinh bỉ: “Mấy đứa không phải muốn nhận mình là học sinh trường cấp III Mộc Anh đấy chứ? Ha ha, trường cấp III Mộc Anh lần này đặt vé tập thể, chỉ đặt tổng cộng 41 vé! Vừa rồi tất cả 41 học sinh đã vào rồi, ba đứa chui từ đâu ra vậy?”

Ninh Hề Nhi sầm mặt, quay đầu nhìn sang Thành Du Nhiên: “Vé của cậu là do ai đưa cho vậy?”

“À… Là Thư ký của Hội trưởng Ngôn đưa cho tớ.” Thành Du Nhiên ngây ngẩn rồi, sao lại có thể như vậy chứ?

“Không được, tớ phải gọi điện thoại hỏi cho rõ!” Thành Du Nhiên giậm chân, bấm một số điện thoại gọi đi.

Đầu bên kia nhanh chóng có người nhận, giọng rất mất kiên nhẫn: “Thành Du Nhiên, cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Tần Cẩn Du, ba tấm vé cậu đưa cho tôi sao lại là vé giả?” Thành Du Nhiên phẫn nộ chất vấn, nhưng người ở đầu dây bên kia lại chỉ cười khẽ: “Vé giả gì cơ?”

“Vé vào cửa công viên trò chơi đấy! Không phải cậu nói Hội học sinh có buổi tụ họp sao?”

“Thành Du Nhiên, ảo tưởng cũng phải có giới hạn thôi. Cậu, Ninh Hề Nhi và Kiều Nam Thành là thành viên mới gia nhập, hoạt động lần này làm gì có tên của mấy cậu, làm sao tôi có thể đưa vé vào cửa cho cậu được?” Tần Cẩn Du cười nhạo: “Không phải là vì cậu tiết kiệm tiền nên mua vé giả, cuối cùng lại đổ tội lên đầu tôi đấy chứ?”

Cô ta để loa ngoài, đầu dây bên kia vang lên rất nhiều tiếng cười.

“Học sinh nghèo mà, chưa từng va chạm xã hội, vé vào cửa đắt như vậy, đương nhiên là không mua nổi rồi.”

“Còn có mặt mũi gọi điện đến chất vấn Thư ký Tần cơ đấy, mặt dày thật!”

“Cô ta sẽ không bắt Cẩn Du phải mua vé vào cửa cho nhóm của cô ta đấy chứ? Ngất mất! Thế không phải là bắt nạt người đẹp Cẩn Du lương thiện sao?”

Tần Cẩn Du cười dịu dàng: “Ầy, có ba tấm vé vào cửa thôi mà, tôi mua cho mấy cậu là được. Thành Du Nhiên, cậu gửi tài khoản tôi chuyển tiền cho… À nhầm, có khi cậu chẳng biết tiền trong tài khoản là gì ấy chứ, để tôi đưa cho cậu tiền mặt vậy.”

Đám cậu ấm cô chiêu trong Hội học sinh nghe vậy thì cười phá lên, Thành Du Nhiên ở đầu dây bên này thì đỏ bừng mặt!

Sỉ nhục kiểu này thật sự là làm người khác tổn thương!

Tuy vé vào cửa của công viên trò chơi này đắt, nhưng không phải Thành Du Nhiên không mua nổi!

Tần Cẩn Du nói như vậy chẳng phải là tự nâng cao bản thân và dìm cô ấy xuống hay sao?

“Tần Cẩn Du… cậu, cậu…” Thành Du Nhiên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rơm rớm nước mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »